Edit: Lạc Nhi

Beta: Quảng Hằng

Kỳ thật, Đào Tử An buổi sáng thừa dịp lúc Nếp Hề Viễn còn ngủ say, cô quả thật là đã thu dọn lại hành lý chuẩn bị chạy trốn, cô tối hôm qua đã suy nghĩ qua một đêm, nếu không phải của cô, thì cần gì phải miễn cưỡng chứ? Vì thế, trời còn chưa sáng, Đào Tử An mang theo hành lý trở về nhà trọ.

Cô ngồi trên tắc xi, hồi tưởng lại hết thảy mọi chuyện cô cùng Nếp Hề Viễn đã trải qua, một màn kí ức lại hiện ra thực rõ ràng trước mắt.

Kỳ thật, Đào Tử An tâm lý đã sớm không còn oán hận Nếp Hề Viễn, nếu không phải vì cô, ba năm trước đây Nếp Hề Viễn cũng sẽ không đi đến sân bay mà xảy ra tai nạn xe cộ, khiến anh mất đi trí nhớ; chỉ cần từ từ nhắm hai mắt lại, cô có thể nhớ tới sự ôn nhu của Nếp Hề Viễn, nhớ tới anh luôn nhẹ nhàng săn sóc cô, ngay cả khi anh tức giận trừng cô, bộ dạng anh vẫn làm cô cảm thấy đáng yêu cực kỳ.

Đào Tử An biết chính mình không thể chịu đựng được thống khổ khi mất đi Nếp Hề Viễn, cô đã sớm không thể thực hiện lời hứa của chính mình lúc trước, càng không có năng lực sau khi có được đến Nếp Hề Viễn, một cước hung hăng đem anh đá văng đi.

Cô rõ ràng biết kế hoạch "Trả thù" này chỉ giống như một con thiêu thân lao đầu vào lửa, làm như vậy thương tổn không chỉ có mình Nếp Hề Viễn, còn có chính bản thân, cô chẳng qua là tìm cho chính mình một cái cớ, dùng "Hận" để che dấu, tìm cho chính mình một lý do ở lại bên người Nếp Hề Viễn, rốt cuộc nguyên nhân chính là vì hận nhiều, cho nên yêu mới càng sâu a! Yêu đến ở chỗ sâu trong tim cũng không thể oán, đại khái chính là đạo lý này đi!

Mắt thấy tắc xi đã chạy đến trước lầu nhà trọ, Đào Tử An lại phân phó lái xe quay trở về, cô suy nghĩ lại, rốt cục vẫn là cảm thấy không muốn, cho dù Nếp Hề Viễn thật sự không còn nhớ rõ cô, cô cũng vẫn có thể tiếp tục yêu Nếp Hề Viễn nha! Chẳng sợ anh không hề nhớ lại mọi chuyện trước kia, cô cũng có thể làm cho Nếp Hề Viễn hiện tại sẽ yêu thương chính mình; cũng chẳng sợ Nếp Hề Viễn thật sự sẽ không lại tiếp tục yêu thương cô, cô vẫn muốn bảo hộ ở bên người Nếp Hề Viễn!

Chỉ cần có thể ở bên cạnh Nếp Hề Viễn, lặng lẽ yêu anh, điều này đối với cô mà nói như vậy cũng là đủ rồi, chuyện này đều là do cô trước kia không dám mơ ước xa vời, cho nên cô tốt nhất nên quý trọng thứ trước mắt.

Nhưng mà, mọi sự tình diễn ra cùng với mong muốn vẫn thường tương phản, khi Đào Tử An đến ngoài cửa phòng Nếp Hề Viễn, chuẩn bị cho Nếp Hề Viễn một bất ngờ, nhưng anh trước tiên lại cho cô sự kinh hách.

Đào Tử An vừa muốn gõ cửa, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng"Đinh" của thang máy, có lẽ là sợ bị người gửi thư tín cho rằng cô cùng Nếp Hề Viễn có "Gian tình", dưới tình thế cấp bách, Đào Tử An tránh ở một chỗ rẽ khác cạnh thang máy......

Mọi chuyện kế tiếp đã xảy ra, Đào Tử An trốn ở một góc nhìn thấy toàn bộ, ngay cả đoạn đối thoại cũng nghe được rất rõ ràng.

Nữ nhân kia là ai? Đào Tử An dựa vào vách tường, chậm rãi ngồi xổm xuống mặt đất, môi trắng bệch, đôi mắt ngây dại.

Trực giác của nữ nhân nói cho Đào Tử An, nữ nhân kia cùng Nếp Hề Viễn quan hệ tuyệt đối không đơn giản! Là tình nhân? Nam nữ bằng hữu? Hay là nói ······ Nếp Hề Viễn đã muốn ······ tái hôn?

Bất luận là khả năng gì, đối với Đào Tử An mà nói đều là một nhát trí mạng, cô không dám suy nghĩ tiếp, nhưng lại nhịn không được muốn đoán quan hệ của bọn họ, thậm chí sau khi cửa phòng đóng lại, Đào Tử An ngay lập tức ảo tưởng, Nếp Hề Viễn cùng mĩ nữ tóc quăn ở trong căn phòng đó sẽ làm cái gì.

Sẽ là làm tình sao? Tình nhân tiểu biệt thắng tân hôn, ít nhất cũng là hôn môi đi?

Nếp Hề Viễn đêm qua còn cùng cô ôn tồn, vừa đảo mắt liền ôm ấp nữ nhân khác vào lòng, đây là xú nam nhân hạ lưu!

Nói thật, mĩ nữ tóc quăn kia bộ dạng cũng có vài phần tư sắc; bình tĩnh mà xem xét, Đào Tử An cho rằng cô cùng mĩ nữ tóc quăn, hoàn toàn bất đồng cấp bậc, người nọ không chỉ có so với chính mình cao hơn, dáng người so với chính mình đầy đặn hơn, liền ngay cả sóng mắt lưu chuyển, đều là phong tình vạn chủng nói không nên lời.

Nam nhân nào nhìn thấy báu vật như vậy, làm sao có thể ngồi trong lòng mà vẫn không loạn chứ?

Đào Tử An nội tâm dần dần dao động, hai mắt đỏ bừng, sau một đêm không ngủ khiến lúc này có vẻ càng thêm tiều tụy, cô nắm chặt hai đấm, các khớp ngón tay trắng bệch, tứ chi lạnh buốt; cô tự hỏi mình, lúc này hẳn là nên vọt vào trong phòng, cùng mĩ nữ tóc quăn kia nói chuyện rõ ràng đi? Hay vẫn là đối với Nếp Hề Viễn mà phỉ nhổ, sau đó tặng hắn hai cái bạt tai, sau đó giận dữ rời đi?

Hiển nhiên, hai thủ đoạn vừa rồi đều không phải sở trường của Đào Tử An, Đào Tử An chính là một cô gái nhu nhược yếu đuối, một khi gặp phải vấn đề, việc đầu tiên nghĩ đến chính là làm một con rùa đen rút đầu, tránh cho lớp vỏ của chính mình không bị bên ngoài quấy nhiễu; thương tâm cũng tốt, khổ sở cũng vậy, đều chỉ biết yên lặng che giấu miệng vết thương của bản thân, lấy ra hết thảy mọi lý do, chính là vì không muốn cho chính mình một lần nữa bị thương tổn; chính là trên thực tế, là bởi vì cô không dám đối mặt với chân tướng.

Vì thế, Đào Tử An lại một lần nữa trốn chạy ; chính là, lúc này đây cô nên chạy trốn đến nơi nào, mới có thể sẽ không còn phải gặp lại Nếp Hề Viễn đây?

Nếp Hề Viễn ở trong phòng, hoàn toàn không biết anh lại cùng Đào Tử An vừa gặp thoáng qua, anh cùng Ôn Tuệ Liên không hề giống như Đào Tử An tưởng tượng, vừa không có hôn môi, cũng càng không có làm tình, anh chính là thay Ôn Tuệ Liên pha một ly cà phê, hai người cứ như vậy mặt đối mặt, ngồi ở trên ghế sô pha ; Không lâu, Nếp Hề Viễn bắt đầu thất thần.

Anh suy nghĩ về Đào Tử An.

Ôn Tuệ Liên là có trí tuệ thế nào? Khoảnh khắc khi cô vừa từ trong thang máy đi ra, liền thoáng nhìn thấy Đào Tử An đang vội vàng trốn vào vào một góc phòng, cô không chỉ vẫn ung dung thản nhiên, ngược lại ra vẻ thân mật địa ôm lấy Nếp Hề Viễn, cố ý mang bộ dạng đó cho Đào Tử An xem!

Đều cùng là nữ nhân, Ôn Tuệ Liên có thể suy đoán mà lợi dụng nhược điểm của nhiều nữ nhân, để có thể tấn công kẻ địch.

Nhìn thấy Đào Tử An mất hồn mất vía, trong lòng cô không khỏi buồn cười, Nếp Hề Viễn thế nhưng lại tìm tình địch không được sáng suốt như vậy, còn làm cho cô điều động binh lực từ bên nước Mĩ Quốc chạy tới, vốn muốn nhìn một chút bộ dạng Đào Tử An đến tột cùng có bao nhiêu xinh đẹp, ai biết tình địch của cô thế nhưng chưa chiến đã tự thất bại.

Xem ra, là cô đã rất coi trọng tình địch; Ôn Tuệ Liên mỉm cười, không chút để ý đưa lên miệng uống hết tách cà phê, dịu dàng nói: "Hề Viễn, anh nếu có việc xin mời cứ đi trước! Em thật sự có chút mệt, trước muốn ngủ một giấc, buổi tối khoẻ hơn chúng ta lại ra ngoài ăn cơm được không?"

Nếp Hề Viễn trong lòng mừng rỡ, thập phần cảm khái nói: "Tuệ Liên, ngươi thật là rất......"

"Rất cái gì?" Ôn Tuệ Liên vuốt ve tách cà phê, tiếp theo anh liền nói: "Rất hiền lành, là một người thông minh lương thiện? Hay là anh rất thích em?"

Nếp Hề Viễn dừng lại, sắc mặt có chút xấu hổ, "Anh là muốn nói, em thật tốt quá, anh bây giờ thực sự còn có nhiều việc quan trọng cần lập tức đi làm ngay, muộn một chút sẽ trở lại tìm em; Nếu em đói bụng, liền gọi điện thoại đến quầy, phân phó bọn họ mang đồ ăn lên cho em."

"Được" Ôn Tuệ Liên dịu dàng gật đầu, nhìn theo Nếp Hề Viễn sau khi rời đi, cô lấy ra di động, kết nối điện thoại, "Lí Kì, Tôi đã đến Đài Bắc ; Đào Tử An hẳn là vừa mới khách sạn rời khỏi, giúp tôi đi theo cô ấy, tôi sẽ lập tức đến."

Phân phó xong, Ôn Tuệ Liên tắt điện thoại, cô mơ hồ nhìn nhìn qua cả phòng, phát hiện trên ghế sô pha có lưu lại mấy dấu vết khả nghi, nếu cô đoán không sai, tối hôm qua Đào Tử An cùng Nếp Hề Viễn hẳn là đã xảy ra quan hệ.

Hết thảy đều ở trong lòng bàn tay Ôn Tuệ Liên, kế tiếp, cô nên đích thân giải quyết tình địch.

Nếu Đào Tử An đủ thông minh, cô ta sẽ hẳn là biết khó mà lui, nếu cô còn muốn làm mọi việc trở nên không rõ ràng, ai mới chính thức là bạn gái Nếp Hề Viễn, như vậy.......

Ôn Tuệ Liên cười lạnh, cô là một người vốn không bao giờ thích nhận thua, nếu không chiếm được, thì phải đi hủy diệt, nhưng là cô không giống những nữ nhân khác ngu xuẩn như vậy, vừa khóc, thứ hai là nháo, thứ ba lại dùng phương pháp thắt cổ, như thế cô khinh thường, cho dù có thất thân, cô chỉ biết dùng biện pháp thực tốt, làm cho tình địch biết khó mà lui