Edit: Đồng – Beta: Đậu

Trong nhà ma rất tối, Đổng Nhiễm và Diệp Bảo Bảo cũng không biết đã đi đâu, chỉ có Cố Thừa Minh vẫn luôn nắm tay Lê Dự nên họ mới không lạc nhau.

Bởi vì trời nóng, trong nhà ma cũng không có gió, lòng bàn tay Lê Dự dần chảy mồ hôi, cậu hơi ngại, muốn rút tay lại, không ngờ Cố Thừa Minh càng nắm chặt hơn: "Đừng buông tay, nếu bị lạc thì sao?"

Giọng của hắn vang lên bên tai cậu, Lê Dự chếch chếch đầu, tránh khỏi hơi thở nóng hổi của Cố Thừa Minh.

Hai người đi một đoạn đường, lúc bước qua một cánh cửa hẹp, Cố Thừa Minh vẫn luôn theo sát Lê Dự nói: "Em có thấy kì lạ không?"

"Cái gì?"

"Việc hai người đồng tính yêu nhau." Giọng nói của hắn bị ép xuống.

Lê Dự mím mím môi, vì tối nên cậu cũng không biết sắc mặt hiện giờ của hắn, Lê Dự nhớ tới cảnh Đổng Nhiễm hôn Diệp Bảo Bảo, trả lời: "Đó là quyền tự do của họ."

Vừa dứt lời liền cảm nhận được Cố Thừa Minh ôm lấy mình.

Mặt Lê Dự dán vào lồng ngực hắn, cậu muốn giãy dụa, lại nghe thấy một tiếng kêu quái dị, kèm theo âm nhạc quỉ dị, có tiếng bước chân chạy tới gần.

Khi tiếng chân đi xa, Cố Thừa Minh mới buông người ra, vỗ đầu cậu: "Không sao chứ? Anh sợ em bị dọa."

Lê Dự hít sâu một hơi rồi lắc đầu, trong mũi vẫn còn đọng lại mùi vị trên người hắn. Khi cậu ở trong lòng hắn, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ đanh thép của hắn.

Lúc hai người ra khỏi nhà ma thì thấy Đổng Nhiễm và Diệp Bảo Bảo đã chờ họ ở cửa.

Không thể không khen ngợi tinh lực của ai người họ, dưới ánh mặt trời gay gắt còn có thể xếp hàng dài để chơi trò chơi.

Lê Dự xếp hàng với hai người đã thấy hơi say nắng.

Cố Thừa Minh thấy hai má cậu đỏ ửng, lo lắng nói: "Có phải là nóng rồi không? Cứ để hai người họ chơi, chúng ta tìm chỗ nghỉ một lúc."

Lê Dự gật đầu, đi theo Cố Thừa Minh ra gốc cây ngồi.

Ánh mắt trời chói mắt, Lê Dự dựa lưng vào ghế dài, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cố Thừa Minh thấy môi và má cậu đều rất hồng, dùng tay đụng một chút rồi hỏi: "Khó chịu lắm không?"

Lê Dự cũng không mở mắt, nói: "Em vẫn ổn, chỉ là trời nóng quá nên không có tinh thần..."

"Hay là chúng ta đi về?" Hắn nhìn bộ dạng ủ rũ của cậu mà đau lòng.

Lê Dự không tính về, đã hẹn người ta đi chơi, về giữa chừng làm cậu cảm giác bản thân không lễ phép.

Nhưng lúc Cố Thừa Minh gọi điện thoại cho Đổng Nhiễm nói hai người muốn về trước, Đổng Nhiễm còn vui vẻ tạm biệt họ.

"Anh đã nói chị ấy sẽ không để ý đâu." Cố Thừa Minh dương dương tự đắc.

Đi khu vui chơi về, thời gian còn sớm, Lê Dự vừa vào nhà liền đi tắm.

Cố Thừa Minh gõ cửa phòng tắm, nhắc cậu: "Em đừng tắm nước lạnh."

Trong tiếng nước ào ào truyền đến câu trả lời mơ hồ.

Cố Thừa Minh nhìn cửa kính trong phòng tắm có hơi nước mịt mờ, lại nghe tiếng nước chảy ào, chút lửa trong lòng vừa đè xuống lại có xu hướng bùng lên.

Nóng quá.

Hắn trực tiếp cởi áo, đi vào phòng tắm dành cho khách.

Lúc Cố Thừa Minh đi ra, Lê Dự đã mặc đồ ngủ ngồi trên salon ăn dưa hấu.

Hắn thấy tóc cậu còn chảy nước liền dùng khăn lau mặt của mình đặt lên đầu cậu: "Sao lại không lau tóc?"

Lê Dự cắn một miếng dưa hấu, ngước mắt giải thích: "Khăn của em bị rơi xuống đất."

Bởi vì vừa tắm xong, mặt Lê Dự còn hơi hồng, con ngươi nhạt màu nhìn về phía Cố Thừa Minh còn có chút thật không tiện.

Ánh mắt Cố Thừa Minh không tự chủ được nhìn giọt nước từ tóc cậu chảy xuống xương quai xanh.

Từng giọt nước óng ánh tích tụ ở xương quai xanh của cậu, vì hô hấp chập chùng mà vỡ tan.

Con ngươi Cố Thừa Minh tối sầm lại, động tác lau tóc cho cậu cũng nhanh hơn.

Lê Dự không hề phát hiện tâm tư của hắn, cậu vừa ăn dưa hấu vừa xem tivi, cẳng chân trắng trẻo non nớt còn lắc qua lắc lại, vô cùng vui vẻ.

Cố Thừa Minh thấy tóc cậu không còn nước thì dừng động tác, hắn cầm khăn mặt ướt sũng định ném vào phòng tắm thì nghe tiếng kêu đau đớn của Lê Dự.

Lê Dự đặt dưa hấu trong tay xuống, che miệng hít hai lần rồi mới nói: "Em cắn vào miệng..."

Gương mặt vừa oan ức vừa ngượng ngùng, tuy hắn đau lòng nhưng lại nhịn không được cười lên: "Để anh xem."

Lê Dự nuốt một ngụm nước bọt, dùng tay nắm chặt môi dưới, há hồm cho hắn xem: "Ở chỗ này..."

Đôi môi cậu hồng nhuận, không biết là vì nóng hay vì nước dưa hấu, hàm răng trắng giống như đội vệ binh bảo vệ đầu lưỡi màu phấn hồng ở giữa.

Ánh mắt hắn chìm xuống, giơ tay nâng đầu Lê Dự, ngón tay ấn lên môi cậu: "Chỗ nào?"

"Anh không thấy sao?" Lê Dự mồm miệng không rõ hỏi.

"Ừ."

Giọng Cố Thừa Minh trầm thấp mà khêu gợi, ngón tay còn không an phận sờ môi cậu.

Nhận ra động tác của Cố Thừa Minh quá ám muội, Lê Dự đột nhiên hoảng hốt, muốn ngậm miệng lại liền cảm thấy trên môi nóng lên, đầu lưỡi của hắn đã mò vào.

"A..." Lê Dự còn chưa kịp suy nghĩ, hơi thở của Cố Thừa Minh đã chiếm lấy tất cả các giác quan của cậu.

Lúc hắn rời môi cậu, cậu còn ngây ngốc chưa kịp phản ứng.

Một nụ hôn nhiệt liệt mà chóng vánh.

Thấy bộ dạng cậu còn mê man, Cố Thừa Minh xoa xoa đầu Lê Dự, giọng nói khàn khàn gợi cảm: "Xin lỗi, anh dọa em sao?"

Lê Dự nhìn Cố Thừa Minh nháy mắt một cái, nhưng vẫn chưa nói gì.

Hắn thẳng thắn kéo cậu vào trong lòng, cằm để lên đỉnh đầu cậu: "Lê Dự, anh thích em. Còn em?"

Trong lòng cậu hoảng loạn, nhìn biểu tình trên mặt hắn, nhất thời cũng không biết nên có phản ứng gì.

Bị người ôm một lúc, Lê Dự mới phục hồi tinh thần, tránh khỏi cái ôm của hắn, cậu thấp giọng lầu bầu: "Nóng."

Cố Thừa Minh buông tay, Lê Dự ngồi trên sa lon trù trừ một lúc mới ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh muốn nói đến việc hẹn hò?"

"Phải."

Ánh mắt cậu phập phù, cẩn thận hỏi: "Nếu em không đồng ý thì sao?"

Nghe lời cậu nói, trong lòng Cố Thừa Minh hơi nhưng hắn vẫn nở nụ cười rồi vỗ vỗ đầu cậu: "Anh vẫn sẽ luôn thích em, hơn nữa, anh chắc chắn, em cũng sẽ thích anh."

Hắn dừng một chút, mới hỏi tiếp: "Anh thích em, em có chán ghét không?"

Lê Dự lắc đầu, sao mình có thể ghét anh ấy được?

"Lê Dự, anh sẽ chờ em. Cả đời này của anh chính là vì em." Giọng nói của hắn mang theo ôn nhu, vô vàn thâm tình và sự kiên định.

Cậu không hiểu vì sao hắn lại nói những lời đó nhưng cậu biết từng lời Cố Thừa Minh nói đều là thật.

Lê Dự vẫn biết Cố Thừa Minh đối xử với cậu không giống với những người khác. Lúc bị người khác đem ra bàn tán, cậu không phải chưa từng để ý nhưng hắn vẫn luôn đối tốt với cậu. Nếu nói ra, cậu cảm thấy tình cảm giữa hai người giống như là người nhà. Nhiều năm như vậy, Cố Thừa Minh chưa từng làm điều gì giống như ngày hôm nay.

Nghĩ tới nụ hôn lúc nãy, mặt Lê Dự bắt đầu nóng lên.

Không phải cậu không có cảm giác nhưng bởi vì có nên cậu mới không muốn dễ dàng đáp lại hắn.

Trong lòng cậu bây giờ rất loạn, thậm chí Lê Dự còn chưa biết bản thân muốn gì, nếu qua loa đồng ý với Cố Thừa Minh, sau này phát hiện bản thân không phải là đồng tính, cậu thích con gái, vậy phải làm sao?

Cho dù không phải là yêu, Cố Thừa Minh cũng rất quan trọng với Lê Dự.

Vì vậy, dù như thế nào, khi chưa hiểu rõ tình cảm của bản thân, Lê Dự cũng sẽ không đưa ra quyết định qua loa.

Bởi vì nụ hôn ban ngày, buổi tối, khi đi ngủ, Lê Dự ôm gối muốn sang phòng khách.

Cố Thừa Minh thấy cậu ôm gối, tức giận đến nghiến răng nhưng hắn vẫn phải kiềm chế không phát tác.

Nửa đêm, Cố Thừa Minh lăn qua lộn lại cả tối không ngủ được nên lén lút âm thầm vào phòng khách, rón rén lên giường, ôm Lê Dự vào lòng, hôn lên gáy cậu một cái mới hết giận rồi ngủ say.

Sáng hôm sau, khi Lê Dự tỉnh lại, cậu cảm thấy có một cánh tay vô cùng bá đạo vòng qua eo mình, sau lưng chính là lồng ngực rộng lớn của Cố Thừa Minh.

Lê Dự có chút bất đắc dĩ, cậu muốn tạm thời tách ra với Cố Thừa Minh bản thân có thời gian suy nghĩ thật kĩ nhưng thấy hắn không ngủ được cũng đành thôi. Hai người vốn cùng giường chung gối lâu như vậy, nói thật, rời khỏi hắn, Lê Dự cũng hơi không quen.

Vào thời gian xoắn xuýt này, ngày thi đấu bóng rổ cũng đến.

Ra đến cửa, Cố Thừa Minh ấn vai cậu hôn một cái: "Lê Dự, em cho anh một lucky kiss nhé."

Lê Dự thấy ánh mắt mong đợi của hắn, cho dù trong lòng ngượng ngùng, nhưng vẫn nhẹ nhàng hôn lên hai má hắn hôn một cái.

Tâm tình Cố Thừa Minh rất tốt.

Lúc Tiếu Nghị Hạ thấy hắn đã đưa ra kết luận này. Anh liếc mắt nhìn em gái ngồi ở ghế khán giả, ánh mắt của cô quả nhiên vẫn dõi theo Cố Thừa Minh.

Tiếu Nghị Hạ thở dài, uống một hớp nước tăng lực.

Cho đến những phút thi đấu cuối cùng, điểm số của hai đội vẫn rất sát nhau, Tiếu Nghị Hạ đầu đầy mồ hôi ôm bóng ngăn cản từng người tới gần, lúc anh do dự xem nên chuyền bóng cho ai thì nhìn thấy Cố Thừa Minh đưa ra kí hiệu muốn nhận bóng.

Trong nháy mắt Tiếu Nghị Hạ do dự, bóng đã bị người của đối phương cướp được.

Tiếu Nghị Hạ nghe tiếng chửi rủa của đồng đội, lại nhìn Cố Thừa Minh không có biểu cảm gì, lấy tay lau mặt một cái.

Mau tỉnh lại! Trận đấu còn chưa kết thúc!

Thời gian chỉ còn lại một phút cuối cùng, nhưng đội của anh lại thiếu một điểm.

Cao Quân cầm bóng nỗ lực muốn đột phá vòng vây, nhưng vì chịu tầng tầng ngăn cản nên đành phải chuyền bóng cho Tiếu Nghị Hạ.

Còn 10 giây, Tiếu Nghị Hạ cắn răng, anh nên ném rổ hay là chuyền bóng?

Khi đối mặt với ánh mắt Cố Thừa Minh, anh không do dự nữa, gọn gàng chuyền cho hắn.

Còn 5 giây.

Cố Thừa Minh nhận được bóng, lập tức quay người điều chỉnh góc độ thật tốt, một đường parabon xinh đẹp lướt trên không trung.

Tiếng còi kết thúc, đội của Tiếu Nghị Hạ đã giành được ba điểm cuối cùng.

Kết thúc trận đấu, toàn bộ sân bóng rổ đều là tiếng cổ vũ.

Tiếu Nghị Hạ hơi ngượng ngùng vỗ vai Cố Thừa Minh, chân thành nói: "Cảm ơn, người anh em."

Cố Thừa Minh gật gật đầu, hắn còn chưa kịp nói gì, một nữ sinh bộ dạng xinh đẹp đã bị mấy nữ sinh khác vây quanh đẩy đến trước mặt hắn.

"Trận đấu rất hay."

"Cố Thừa Minh anh thật là giỏi."

"..."

Nữ sinh xinh đẹp nghe mọi người khen Cố Thừa Minh, hơi đắc ý cũng hơi xấu hổ đưa nước cho hắn: "Anh uống nước đi."

Cố Thừa Minh nhìn cô gái trước mặt, bỗng hắn ôn nhu cười, đi về phía trước mấy bước, trực tiếp bỏ qua cô, cầm nước trong tay Lê Dự đứng phía sau đám người: "Sao em không tới đưa anh?"