Hôm nay, Sở Ngôn Hàm rất muốn bên cạnh vợ mình để cùng cô trò chuyện, giúp cô vui hơn. Nhưng tiếc là, anh có công việc bận ở công ty. Song Thuần nói với anh:"Anh phải cố gắng làm việc, còn kiếm tiền để nuôi em và con nữa chứ?"

Sở Ngôn Hàm đứng trước gương thắt cà vạt, nói:"Tiền anh không thiếu, anh đến công việc chỉ có lệ thôi".

"Cứ cho là vậy đi".

Sở Ngôn Hàm quay lại nhìn cô:"Anh đi làm đây bà xã". Rồi đến gần cô, hôn cô, hôn lên bụng cô:"Ba đi làm nhé! Con yêu ngoan ngoãn, đừng để mẹ phải mệt*

"Anh mau đi đi, trễ làm đến nơi rồi".

"Cho dù anh có trễ giờ cũng không ai dám nói gì?"

Song Thuần lắc đầu cười:"Em hiểu rồi, em hiểu rồi!"

Sau khi Sở Ngôn Hàm đi được tầm nửa tiếng, Song Thuần được người chăm sóc riêng do anh thuê để chăm sóc cô, giúp vô xuống dưới nhà xem tivi, vì ở trên phòng rất choáng ngợp, cô cũng rất khó chịu.

Đang ngồi xem tivi, thì cô nhận được điện thoại từ ai đó, đầu dây bên kia nói:"Xin chào, cô có phải là Song Thuần hay không?"

"Vâng, cho hỏi cô là ai vậy?"

Giọng nói cô nghe rất đỗi quen thuộc, gần một trăm phần trăm giống giọng của cô vậy.

Người phụ nữ cầm chuông nói tiếp:"Tôi là ai không quan trọng, nhưng tôi có thứ này muốn cho cô xem".

"Là thứ gì?"

Song Thuần có cảm giác bất an đến kì lạ. Cô nửa tin nửa ngờ về người phụ nữ đang nói chuyện qua điện thoại này.

Lúc đó, bên ngoài có người nhấn chuông, đồng thời người kia nói:"Cô chờ một chút, sẽ có người đưa cho cô một thứ".

Song Thuần không đáp, nhìn người hầu đang đi vào, trên tay cầm một phông bì màu trắng trong có vẻ dày cọm, cô hỏi:"Là cái gì vậy?"

"Thưa phu nhân, là do người giao thư đưa đến, bảo là phải giao tận tay cho phu nhân"

"Là cái gì bên trong chứ?"

"Cô cứ mở ra xem. Bất ngờ lắm!".

Người lạ kia lại cất tiếng nói như giễu cợt, Song Thuần để điện thoại bàn xuống, rồi cầm phông bì thư kia mở ra, bên trong có một sắp ảnh, tất cả là hình của anh đang thân mật với một cô gái không mảnh vải che thân. Trong phút nhất thời kích động, đôi tay cô run rẩy không thể giữ chặt lấy số hình kia, cho nên nó rơi lả tả xuống nền nhà, nước mắt cô theo vậy mà chảy xuống, cô không có nhìn lầm đúng không?

Tại sao anh lại làm chuyện phản bội đó đối với cô chứ?

Hay là anh vốn đã chán ngáy cô mà không thể nói ra, cho nên lén ra ngoài ăn vụng?

Người hầu thấy cô khóc liền hốt hoảng, liền nhớ đến lời thiếu gia căn dặn là phải chăm sóc cô thật tốt, không được để cô quá xúc động, hay là quá mệt mỏi.

"Phu nhân. Cô làm sao vậy? Đừng làm tôi sợ?".

Song Thuần không thể nói được lời nào, cô thấy có cái gì đến nghèn nghẹn ở cổ họng.

Hai mắt cô khóc đến đỏ, người phụ nữ kia được một niềm vui nói chọc tức cô:"Đã thấy số hình kia rồi đúng không, người trong hình là người của tôi,nếu như cô biết điều nên rời xe Sở Ngôn Hàm đi, anh ta vốn dĩ hết yêu cô rồi?"