"Cảm ơn anh"

Và rồi, hai người bắt đầu vào việc nấu ăn, mùi thơm nức mũi, lan tỏa cả một gian phòng rộng.

Sau khi nấu xong tất cũng là một giờ mấy chiều, Cúc Liễu Liễu đi lên phòng gọi mẹ cô xuống, nhưng cô nào ngờ bà ấy đã ngồi chờ ở đại sảnh, đang xem tivi.

Đào Tư dọn tất cả các món ăn ra sẳn bàn.

Cúc Liễu Liễu gọi:"Mẹ, vào ăn cơm thôi?"

Cúc An An đứng dậy, tắt tivi rồi đi vào nhà bếp, bà nhìn tất cả các món ăn trên bàn đều hấp dẫn và rất bắt mắt, buộc miệng nói:"Tất cả đều do con nấu sao tiểu Tư?"

Tiểu Tư?

Cúc Liễu Liễu bất ngờ phì cười trước cách gọi của mẹ mình, ôm bụng cười sặc sụa:"Mẹ, mẹ....hahahah...mẹ vừa gọi, gọi anh ấy lat Tiểu Tư sao?"

"Ừ, có gì lạ sao?"

"Nghe giống như kêu tên một đứa trẻ vậy, hahaahah"

Đào Tư cảm thấy rất đỗi bình thường trước cách gọi kia, hắn bất ngờ nhích lại gần cô. Tay để sau eo Cúc Liễu Liễu rồi kéo cô sát vào người mình, trực tiếp lấy đôi môi đặt lên môi Cúc Liễu Liễu, cô nàng câm nín đến đỏ mặt.

Mẹ Cúc Liễu Liễu cũng phì cười:"Giới trẻ bấy giờ thật manh động mà"

"Xin lỗi bác gái, con hết cách rồi, chỉ còn cách đó để chặn miệng cô ấy, cho cô ấy ngưng cười thôi".

Quả thực cách đó của Đào Tư rất hiệu quả, Cúc Liễu Liễu không nói được tiếng nào? Tự nhiên mất đi nụ hôn đầu, cho nên rất bỡ ngỡ.

Đào Tư để Cúc Liễu Liễu ngồi xuống, cầm chén gắp thức ăn bỏ vào chén của mẹ cô, sau đó mới bỏ cho cô còn dặn dò:"Em nên ăn nhiều vào cho mập lên một chút, anh thấy em dạo gần đây rất ốm".

Cúc Liễu Liễu chưa hết ngạc nhiên, sau đó quay qua cặp cổ Đào Tư, hôn ngấu nghiến hắn trước cái nhìn hiện lên đấy ý cưới của mẹ cô và tất cả người làm ở đây?

Đào Tư cũng có chút kinh ngạc trước hành động kia, hôn đúng mười giây, Cúc Liễu Liễu buông ra còn nói:"Anh lấy đi nụ hôn đầu của em, xem như nụ hôn vừa rồi là anh trả lại cho em".

"Em thật dũng mãnh".

"Hả???"

Cúc An An:"Khụ. Khụ...hai đứa mau ăn đi, định hôn để trừ cơm sao?"

"Mẹ?".

Cúc Liễu Liễu bây giờ mới thấy mắc cỡ, e ngại, tại sao hôm nay cô manh động như vậy? Thậm chí trong kichi bản phim có nhiều cảnh hôn cô còn thấy chập chờn,e ngại, ấy mà cô lại dám cưỡng hôn Đào Tư một cách công khai như vậy?

Azzz, mất mặt chết đi được!

Cúc Liễu Liễu ăn ăn, cứ ăn mặc kệ Đào Tư và mẹ mình đang cười.

"Ăn từ từ thôi, có ai giành ăn với em đâu?"

"Em, em đang đói cơ mà".

"Vậy ăn đi, mà ăn chậm thôi, mắc nghẹn đấy"

"Em biết rồi!"

Bữa cơm thật ấm cúng, dù cho có ba người nhưng ăn vô cùng ngon miệng.