Sau một canh giờ,Băng Băng nhìn trời cũng là quá trưa rồi, cúi đầu hành lễ với Hoàng hậu rồi cáo lui. Vừa bước ra khỏi Long cung thì thấy Đức công công trở lại. Sau lưng ông là Độc vương Minh Nhật và Tử thần y. Nhìn hai người, nàng chắc chắn là họ vừa mới về chưa kịp làm gì thì đã bị gọi vào cung. Minh Nhật lười cấp cho Băng Băng một cái liếc, trực tiếp lướt qua nàng đi vào trong, nàng cũng lười quan tâm. Tử thần y khi nhìn thấy nàng như là gặp kẻ thù lâu năm, không cho nàng nổi một cái ánh mắt hoà nhã. Nhưng khi nhìn thấy Lan Nhi Tình Nhi y không khỏi ngạc nhiên. Đó chẳng phải Tình Nhi tỳ nữ thân cận của Tứ sư muội sao, tại sao lại có hai Tình Nhi thế này, sao Tình Nhi lại đi theo Bình Dương công chúa, chuyện này là sao, hay chỉ là trùng hợp?

“Tử thần y, thỉnh ngài tự trọng, ngài nhìn chằm chằm hai tỳ nữ của bổn vương phi như vậy, nếu ai đó đàm tiếu thì thanh danh của các nàng làm sao giữ được” Băng Băng đứng lên che tầm mắt của Tử Thần y. Nàng chắc chắn rằng một trong hai người ắt hẳn đã gặp tên đại sư huynh này. Ánh mắt của y đã nói cho nàng biết.

“Bổn thần y không có ý mạo phạm nhưng ta nhìn thấy hai tỳ nữ của vương phi rất quen, không biết ta và các nàng đã gặp qua chưa?” Tử thần y nghi ngờ hỏi

“Tử thần y đến đây ắt hẳn là xem bệnh cho phụ vương, theo ta được biết thì người đang rất nguy kịch, thần y không nhanh chân, nếu phụ vương ta có mệnh hệ gì không khéo đầu ngài phải chuyển nhà đó” Băng Băng đánh lạc hướng

“Hừ, bổn thần y không cần ngươi lo. Đầu ta không dễ rời đi được.”

“Ồ, là ta lo thừa rồi sao, ta có việc nên từ biệt trước, thần y nhớ phải tận lực chữa cho trị cho phụ hoàng chứ nhỉ?” Nói đến đây, Băng Băng nở một nụ cười rất nham hiểm, ghé vào tai Tử thần y nói chỉ đủ hai người nghe

“Nếu ngài mất đầu, ai sẽ hầu hạ phu quân của ta mỗi đêm đây.” Nói rồi nàng cất bước đi. Theo chuyển động của nàng, chiếc lục lạc tạo ra những tiếng “leng… keng…leng …keng” nghe như có như không. Nghe thấy tiếng lục lạc, Tử thần y thất thần hồi lâu cộng thêm lời nói khiêu khích kia nữa. Khi bóng Băng Băng đã khuất hẳn y vẫn chưa kịp hoàn hồn. Tiếng lục lạc đó nghe rất quen tai. Là do y ảo giác hay là nữ tử này có liên quan đến sư phụ, tiếng lục lạc đó nghe rất giống với chiếc y đã làm giúp sư phụ.

“Tử thần y ở đây ngắm cảnh sao? Nhàn nhã vậy thì để bổn vương đưa ngươi đến quân danh được không?” Một giọng nói lạnh lùng cất lên kéo Tử thần y về với hiện tại. Y nở một nụ cười lấy lòng

“Vương gia đại nhân, ba ngay liền ta ở quân danh được đổi xử rất là ‘đặc biệt’, ta mà đến nơi đó lần nữa không biết còn được đối xử đặc biệt như thế nào, kính xin ngài rộng lượng.”

Nói tới đây Tử thần y đặc biệt nghiến răng rất chặt. Ba ngày liền có ngày nào là y được yên đâu, ban ngày chữa bệnh thì đã đành. Đến khi y ngủ cũng bị lôi đi chữa bệnh. Y rủa thầm trong lòng cho cái tên hạ độc vào quân danh của cái tên Độc vương đáng chết kia, chết không được yên, nếu để y tìm ra tên đó, y sẽ làm cho tên chết bầm đó sống không bằng chết. Nhưng Tử thần y không biết rằng mơ ước sẽ mãi chỉ là mơ ước, y không bao giờ có thể trả thù được.

“Cất cái bản mặt đó của ngươi đi, mau vào cứu hoàng thượng.” Minh Nhật lạnh lùng nói rồi quay lưng bước vào trong. “Ta cứu là được chứ gì, có cần chưng cái bộ mặt đó ra không, doạ người ta sợ chết khiếp” Tử thần y làu bàu, đi vào bên trong tẩm cung.

Vào bên trong, thấy Hoàng hậu khuôn mặt tràn đầy lo lắng, nắm chặt tay hoàng thượng, y lắc đầu ngao ngán. Đàn bà mãi vẫn chỉ là đàn bà thôi. Dù có mạnh mẽ đến đâu, có cường ngạnh đến mấy nhưng đó chỉ là vỏ bọc để họ che giấu cái yếu ớt sâu thẳm trong tâm hồn họ. Hoàng hậu cũng không ngoại lệ. Hoàng hậu thấy y, y theo quy tắc vội hành lễ với nàng. Nàng không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu rồi buông tay Hoàng thượng, nhường chỗ cho y ngồi bắt mạch. Tử Thần Y ngồi xuống, cầm tay Hoàng thượng lên bắt mạch. Một lúc lâu, y ngẩng đầu lên, đồng tử mở lớn đầy sự kinh ngạc và sợ hãi.

“Hoàng thúc mắc lại độc gì, có giải được không?” Độc vương mặt không đổi sắc hỏi. “Hoàng hậu, Vương gia, dạo gần đây nước ta có đắc tội với tộc nào không?”

Y không trả lời câu hỏi của Minh Nhật đưa ra mà hỏi ngược lại hai người, Đức công công và Lưu công công cùng các cung nữ đều được Hoàng hậu lệnh ra ngoài.

“Đắc tội với tộc nào? Minh Nhật, chuyện này là như thế nào?” Hoàng hậu nắm lấy y phục của Minh Nhật lo lắng hỏi

“Hoàng hậu đừng nghĩ nhiều, Phong Thiên quốc chúng ta không hề đắc tội với tộc nào” Minh Nhật gỡ tay Hoàng Hậu ra “Không đắc tội với tộc nào, vậy rất khó để tìm người hạ độc” Tử thần y lắc đầu nói

“Tử thần y, rút cuộc Hoàng thượng mắc phải độc gì?”

“Nói là độc thì cũng không phải là độc, nhưng cái thứ này còn nguy hiểm hơn cả độc, Hoàng thượng mắc phải Hoả Hàn trùng”Tử thần y chậm trãi nói

“Hoả Hàn trùng? Nó là thứ gì vậy?” Trên mặt Độc vương dần xuất hiện vài tia trầm lặng.

“Hoả Hàn trùng, tên cũng như đặc tính của nó. Trong cơ thể nó có hai lại khí nóng và lạnh. Loài này là trứng của một con trùng bất kì, cho nó ở trong băng ngàn năm, mỗi ngày nhỏ một giọt máu lên nó đến khi trứng nở ra. Khi trùng vừa nở, cho nó vào trong lửa cháy lớn. Từ đống tro đó sẽ sinh ra một con Hoả Hàn trùng. Nhưng để nuôi một con Hoả Hàn trùng này thứ nhất là tốn rất nhiều thời gian, có thể trứng trùng trên băng sẽ nở trong một năm nhưng cũng có lại mười năm vẫn không thấy nở. Thứ hai, phải là băng ngàn năm trên đỉnh núi Tuyết Liên. Và điều cuối cùng là lửa này phải là của một linh thú nào đó cho. Chính vì những điều trên nên rất ít ai có thể nuôi được một con Hoả Hàn trùng. Hoả Hàn trùng vào cơ thể người thì cũng không khác giừ tử thần lấy mạng bất cứ lúc nào.”

Tử thần y nói rất kĩ càng. May là có cuốn sách lấy được ở chỗ sư phụ, không thì y cũng chịu không biết gì. “Vậy có cách giải không?” Hoàng hậu vội nói “Cách thì không phải là không có nhưng phải tìm được người hạ trùng, lấy máu của người đó uống, trùng sẽ tự chui ra. Đổ nước nóng lên người nó thì nó sẽ chết”

“Minh Nhật, con phải cố gắng tìm ra người hạ trùng cứu Hoàng thượng, ta xin con hãy cố gắng tìm ra người đó.” Hoàng hậu giọng rung rung nói. “Hoàng hậu, đó là đều Minh Nhật nên làm, người yên tâm, ta sẽ cố hết sức tìm cho ra người đó”

Minh Nhật trấn an Hoàng hậu. Hắn không hiểu vì sao, một người ác độc hại chết hoàng huynh hoàng tẩu của mình chỉ vì ngôi vua mà lại có một người phụ nữ thật lòng thật dạ đối xử tốt đến như vậy.

~~~~~~~~~~~~~~~~ Tây Uyển ~~~~~~~~~~~~~~~

“Bây giờ hai tỷ có thể nói, ai trong hai người sau lưng Băng nhi gian díu với cái tên thần y ngốc đó” Băng Băng giả nghiêm túc nhưng lời nói của nàng đang bán đứng nàng.

“Tiểu thư có cần nói quá thế không, tỷ muội ta luôn ở bên tiểu thư, làm gì có thời gian gian díu với tên thần y đó” Lan Nhi hắc tuyến đầy mặt nói. Nàng có nên bội phục trí tưởng tượng của tiểu thư không?

“Tình Nhi, còn tỷ, có hay không” Băng Băng không buông tha, nàng không tin trong hai người này không có ai từng gặp tên đại sư huynh ngốc kia. “Ta chưa từng gặp y” Tình Nhi ngắn gọn trả lời.

“Không có sao? Vậy thôi, không để ý đến, chúng ta ra sau viện đi, Băng nhi muốn được gặp Tiểu Bạch, nửa ngày không thật là nhớ.” Băng Băng đứng lên, như một tiểu hài chạy ra sau viện của Tây Uyển, trực tiếp ném việc mình vừa nghi ngờ ra sau đầu.

Lan Nhi Tình Nhi nhìn nhau cười trừ. Tiểu thư của họ là thế đó, lúc ở bên người nàng tin tưởng thì nàng chẳng khác nào một tiểu hài không bao giờ lớn. Trước mặt những người đó tiểu thu sẽ lộ ra con người thật của chính mình. Nhưng khi đối mặt với người lạ, tiểu thư của các nàng sẽ trở thành một con khổng tước kiêu ngạo, xa cách. Đối với kẻ thù, tiểu thư sẽ đeo lên một chiếc mặt nạ tuỳ theo hoàn cảnh. Điển hình là đối với Hoàng thượng và Hoàng hậu, hung thủ hại chết di nương của tiểu thư, nàng đối với bọn họ bằng một cái mặt nạ tinh nghịch, dễ thương, hoà đồng để bọn họ buông phòng bị với tiểu thư…nhưng tỷ muội họ lại không biết rằng, tiểu thư của họ đã bất giác buông lỏng cảnh giác đối với hai vị thiên tuế kia, đến cả chính bản thân tiểu thư bọn họ còn không có phát hiện ra.

~~~~~~~~~~~~~~~Đông Uyển~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Tử thần y, độc của Hoàng thượng có vấn đề?” Minh Nhật khi vừa về đến Vương phủ, ném lại cho Tử thần y một câu cụt lủn. “Vào phòng bổn vương” xong đi mất dạng.

Đến khi y vào khi câu đầu tiên chào đón y là cái câu không cảm xúc kia. Để người ngoài nghe có khi người ta tưởng là tên vương gia kia không phải cháu của Hoàng thượng không chừng.

“Không phải độc có vấn đề mà là người hạ độc có vấn đề” Tử thần y nói

“Vấn đề gì?” Minh Nhật nhíu nhíu lông mày

“Chẳng nhẽ ngươi biết người hạ độc?”

“Không hẳn là biết, chỉ được nghe qua lời của sư phụ và qua thư của tam sư muội”

“Ý ngươi là tứ sư muội Huyết Tử của ngươi”

“Ta chưa có nói cho ngài tên muội ấy mà” Tử thần y ngạc nhiên

“Bổn vương muốn làm gì ngươi nghĩ ta có thể không?”

“Rồi, ba năm trước, sư phụ viết thư cho ta, bảo ta rằng tứ sư muội tìm ra cách nuôi ra một con Hoả Hàn trùng. Ta nghi rằng muội đó là người hạ trùng” Tử Thần Y trầm ngâm nói.

“Hạ trùng? Hoàng thượng có thù với nàng ta?” Minh Nhật nghi ngờ “Muốn biết tìm muội ấy mà hỏi, ta làm sao biết được trong cái đầu quái quỷ của muội ấy chứa thứ gì?” Tử thần y nói

“Quái quỷ?”

“Ài, vương gia ngài không biết được đâu, ngài nghe đứa trẻ mười một tuổi dung ánh mắt thôi miên một con Băng Xà chưa. Ngài đã nghe đứa trẻ mười hai tuổi đi cứu người chưa, mặc cho người đó gần chết. Ngài đã nghe một đứa trẻ mười ba tuổi nuôi ra Hoả Hàn trùng chưa. Còn nữa, ngày đầu tiên xuống núi giết chết một sát thủ cứu người chưa. Ngài biết lúc đó muội ý bao tuổi không, chỉ có mười hai tuổi thôi” Tử thần y dùng giọng điệu nể phụ nói.

“Được, nếu trùng là do nàng ta hạ, vậy tối nay ngươi hãy gọi nàng ta đến đây.”

Nói rồi Minh Nhật xoay người, để cho Tử thần y một cái bòng lưng lạnh lùng. Tử thần y khóc không ra nước mắt. Tại sao là ta, sao ngài không làm đi, cách liên lạc với muội ý đâu phải mình bổn thần y biết. Sư phụ nếu con nghe lời người không xuống núi, đợi đến mấy năm nữa xuống thì con đã không bị lừa. Nhưng trên đời này không có chữ nếu và cũng không có thuốc hối hận. Khổ thân khổ thân a…