Dùng Răng Thành Danh

Chương 24: Thế giới trong kính (1)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Đêm khuya vắng người.

Tiểu khu vốn đã chẳng có mấy hộ gia đình, đèn đuốc cũng chẳng còn mấy, trong bụi cỏ rậm rạp thường xuyên có tiếng xì xì xào xào.

Chu Thụ cao to khoẻ mạnh đi phía trước, tóc đỏ dưới ánh đèn đường ban đêm lại cực kỳ chói loá, theo thói quen nghề nghiệp, cứ nhìn thấy bụi cỏ là lại muốn đi tới xem một chút: "Có cần em jungler (đi rừng) không? Bắt mấy con muỗi về lấy điểm kinh nghiệm."

Hạ Du Châu kéo áo thun của em trai, đi sau không nhìn đường, đang cúi đầu nhìn bản đồ, nghe nói thế thì giơ tay cho một cái tát: "Jungler cái gì, đi đàng hoàng vào, đi về phía Nam."

Tiểu khu này được đặt tên là Viên Nguyệt Hồ bởi vì có một cái hồ nhân tạo tên là Viên Nguyệt. Hồ nằm ở ngoài cùng phía Nam của tiểu khu, từ đây đi tới đó cũng rất xa. Huyết tộc không thường dùng tứ chi tìm kiếm một lát, cũng không tìm được phương tiện gì có thể thay đi bộ được, chỉ có thể đi bằng chân.

Khu biệt thự được xây dựng vào thế kỷ trước, bây giờ nhìn vào cũng không thấy quy hoạch tuyến đường hợp ký lắm, bảy quẹo tám vòng. Cũng may cảm giác về phương hướng của Chu Thụ rất mạnh, không bao lâu đã tìm thấy được đường đi tới hồ Viên Nguyệt. Đường nhỏ chật hẹp, có đá cuội trơn bóng trên đó, hai bên có cây cao tươi tốt, đủ thấy bất động sản của chỗ này cũng chẳng có mấy chú ý.

"Nhà ở tiểu khu này khó bán, em thấy cũng chẳng phải là do ma cà rồng, mà là bất động sản tệ quá." Hạ Du Châu, đá vào bụi cỏ, muỗi và côn trùng nhỏ bay ra cả bầy.

"Có gì đó hơi lạ!" Chu Thụ bỗng nhiên hô một tiếng.

Hạ Du Châu lại đá vào bụi cỏ, có hai con dế nhảy ra: "Em nói cái này kỳ lạ á hả?"

"Không phải, có gì đó kỳ lạ thật!" Em trai chỉ vào phía trước, cơ thể căng cứng.

"Grừ..."

Có tiếng rống trầm thấp truyền đến từ sâu trong bụi cỏ. Hạ Du Châu chăm chú nhìn qua đó, một vùng tối om không phân được biên giới, có một đôi mắt to như chuông đồng vô cùng nổi bật, phát ra ánh sáng đỏ khiến người ta sợ hãi ở trong bóng tối yên tĩnh.

"Mẹ nó!" Hạ Du Châu kéo em trai lui về phía sau hai bước.

Vật kia đứng dậy, từng chút từng chút bước qua bên này. Cái miệng to lớn nửa mở, nước bọt chảy tí tách xuống từ trong kẽ răng, bị đèn pin chiếu sáng, có thể nhìn thấy côn trùng bay quanh chóp mũi.

Khoan, đèn pin?

"Cất điện thoại đi." Hạ Du Châu dùng khuỷa tay huých em trai một cái, thảo nào lúc nãy thấy hai mắt phát sáng, không ngờ thì ra là hiệu quả do điện thoại phản ánh sáng ra ngoài. Còn tưởng con chó này thành tinh rồi, đất bằng mà lại có ma quái.

"Grừ ——" Ngay khi ánh sáng tắt đi, chó điên phóng ra ngoài, nhào tới chỗ hai người.

Hai anh em ngẩng đầu, nhìn con chó lớn khi nhảy lên còn cao hơn người. Vẫn là con chó điên có bộ lông chẳng ra gì lắm, mập mạp khoẻ mạnh, quanh người có muỗi kêu. Hạ Du Châu nghiêng người tránh đi, lập tức tách ra một trái một phải với em trai. Con chó kia nhào vào khoảng không, móng vuốt to chạm xuống đất, giẫm trúng một cục đá cuội bị bể, nước miếng bay ra, cát đá văng khắp nơi.

"Con chó này mập thiệt, không biết có thể cân ký tính điểm được không." Hạ Du Châu tiện tay nhặt một nhánh cây ở dưới đất lên, lắc lư khoa tay múa chân trên người con chó, giống như là muốn tính trọng lượng cho nó.

Chu Thụ lượm một cục gạch trên mặt đất lên, ước chừng: "Đùng giỡn, cẩn thận..."

Nói còn chưa hết câu, con chó kia đã xoay người nhìn chằm chằm vào Chu Thụ, nhào thẳng tới chỗ hắn.

"Đệch mợ!" Chu Thụ nhảy lên né đi, dùng tốc độ nhanh hơn chó nhảy xa hai bước, cục gạch bay lên đập tới đầu con chó.

Một tiếng "bộp" vang lên, trúng ngay vào gáy.

"Chuẩn ghê!" Hạ Du Châu lớn tiếng khen em trai một tiếng, đâm chảy máu trên đầu ngón tay, rồi bôi lên đầu nhánh cây.

"Đương nhiên, Tree thần chơi game ném đồ cũng thuộc hạng nhất đó!" Chu Thụ nói, lại cúi người nhặt một cục đá cuội lên.

Tục ngữ nói, sói sợ kéo chó sợ tìm (1). Chó thấy người nhặt một cục đá lên, sẽ biết sợ. Nhưng mà con chó bị cục gạch bay tới kia, rõ ràng không nằm trong nhóm mấy con chó bình thường. Dường như nó không hề cảm thấy đau, vẫy đầu một chút liền nhào về phía trước, thân chó to lớn bỗng nhiên đổi hướng trên không trung, hướng về phía mông Chu Thụ mà mở ra cái miệng rộng.

(1) Sói sợ kéo: vì để phòng sói tập kích, lúc nó xuất hiện, người ta sẽ thường kéo thêm một cây gậy. Nếu sói thấy trong tay người có gậy gộc thì sẽ không dám tới gần, lặng lẽ chạy đi. Chó sợ tìm: khi chó đuổi theo người mà thấy người dừng lại cúi xuống nhặt gì đó, thì nó sẽ nghĩ người này tìm đồ đánh nó, cho nên sẽ không đuổi theo cắn nữa (KKNews).

"Á á!" Chu Thụ thấy tình thế không ổn, liền cong chân lên chạy, một người một chó điên cuồng rượt nhau trên con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu.

Hạ Du Châu không thể bỏ mặc được, nhảy lên một thùng rác bằng sắt gọi em trai: "Chạy qua bên này!"

Chu Thụ mắng một câu trong miệng, quay đầu mang theo con chó chạy về phía anh trai không lương tâm, trong nháy mắt khi chạy ngang qua thùng rác, Hạ Du Châu đột nhiên giáng xuống từ trên, cành liễu mềm mại mang theo tiếng phá gió, hung hăng đánh vào trên người chó điên.

"Bốp!" Một tiếng giòn vang, con chó kia bị cành liễu đến đến kêu thét một tiếng, rơi xuống đất lảo đảo vài bước, đề phòng nhìn Hạ Du Châu.

Hạ Du Châu vẫy vẫy cành liễu, ngoắc ngoắc tay với con chó.

Mũi chó ngửi một cái trong không khí, từ từ lùi về sau, quay đầu bỏ chạy.

"Ấy, đừng có chạy!" Hạ Du Châu nhấc chân đuổi theo.

Nếu như bảo vệ mà có xem camera vào lúc này, sẽ nhìn thấy thế này. Hai người vốn bị chó rượt, bây giờ lại đang rượt ngược lại con chó. Hai anh em đuổi theo một con chó điên, chạy băng băng ở dưới ánh sao đêm, khiến cho vô số chim chóc giật mình.

"Phù, chạy không nổi nữa rồi." Hạ Du Châu dừng bước lại, chống đầu gối xua tay ra hiệu. Sự thực chứng minh, con người không chạy bằng chó được, chạy như điên trên cỏ hồi lâu, vẫn không rượt nổi.

Chu Thụ cũng dừng lại thở dốc, quay đầu lại nhìn con đường lúc tới, bụi cỏ rậm rạp, đã bị giẫm ra một con đường nhỏ hết sức xiêu vẹo: "Điều này khiến cho em nghĩ tới một câu nói."

Hạ Du Châu nghiêng qua liếc hắn: "Trên thế giới vốn không có đường (2) chứ gì? Lúc rượt chó có thể đừng nói tới Lỗ Tấn tiên sinh được không."

(2) Câu này vốn ở trong tác phẩm "Cố Hương" của Lỗ Tấn. Bây giờ có rất nhiều người đổi nó thành "Trên thế giới vốn không có đường, nhiều người đi rồi cũng sẽ thành đường." Ý của nó là: mặc kệ lúc nào, dù cho phía trước không có đường, chỉ cần mình chịu đi, sẽ đi được ra một con đường thuộc về mình (Baidu Knows).

"Không phải." Chu Thụ lắc đầu, "Em là muốn nói, con người khác động vật, là vì biết sử dụng công cụ."

Hạ Du Châu: "Cho nên?"

Chu Thụ: "Cho nên vì sao chúng ta lại phải giống như người nguyên thủy rượt chó chứ, ít nhất cũng phải mang một cái lưới đánh cá theo."

Hạ Du Châu: "..."

"A a a a a!" Không đợi anh em nhà họ Hạ thực hiện xong xét lại mình một cách sâu sắc, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét gào hoảng sợ, giống như là mấy thiếu niên la lên cùng lúc.

Nguy rồi, quên mất mấy bạn nhỏ kia rồi.

Dường như loại chó điên này vô cùng ham thích huyết tộc, không cắn được hai người bọn họ, tất nhiên đi tìm người khác. Cố tình hai người bọn họ còn rượt cả một đường, rượt con chó tới bên hồ luôn.

Hạ Du Châu cầm cành liễu, chạy nhanh tới chỗ phát ra tiếng.

Ba thiếu niên mặc quần áo khác nhau, hoảng sợ nhìn con chó từng bước tới gần. Con chó kia nhảy lên một cái, mở to cái miệng như chậu máu hướng về phía mấy thiếu niên tươi non, bỗng nhiên bị một cành liễu đánh bay.

Cành liễu dính máu chó, nhanh chóng cháy đen, gãy từng khúc biến thành tro bụi. Người đàn ông cầm liễu mà đến, mặc áo hoodie liền mũ màu xanh nhạt, khuôn mặt trắng nõn vì chạy nhanh nên nổi lên màu hồng nhạt, một cái răng sắc nhọn lộ ra ngoài, ở môi dưới chuyển động lên xuống theo sự thở dốc.

"Anh là, Nha Nha?" Một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, áo gi-lê màu đen, không xác định hỏi.

"Cẩn thận!" Thiếu niên mặc áo tay dài rộng chỉ vào con chó hô lên.

Con chó kia lộn mèo trên mặt đất, nhanh chóng bò dậy, sau đó chạy mất không quay đầu lại.

Ba thiếu niên ngẩn tò te, Hạ Du Châu nhếch môi một cách thật đẹp trai, một tay cắm vào túi đi đến chỗ mấy bạn nhỏ: "Không sai, tôi chính là... úi da!"

"Bốp" một tiếng, Hạ Du Châu bị cộp đầu một cái, không thể tưởng tượng nổi ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện trước mặt không phải là người thật, mà là một cái gương rất lớn.

"Đệch mợ! Cái quần khèo gì đây?" Chu Thụ cũng mới tới, hắn đứng xa, nhìn rõ ràng hơn. Lấy điện thoại ra mở đèn pin lên, soi sáng xung quanh.

Mặt hồ rộng lớn gợn sóng, cạnh hồ có một cái gương tròn cao bằng cao người, mặt hướng về phía bãi cỏ rừng cây. Kim loại và đá hợp thành hình một ngọn sóng lớn, đỡ chắc cái gương tròn kia, tạo ra ý cảnh "Trăng sáng giăng cao trên mặt biển." Đương nhiên cái này không phải là trọng điểm, trọng điểm là, ba thiếu niên kia nhìn như là đứng trên cỏ, thật ra là đứng trong gương.

Bởi vì ảnh trong gương tồn tại lâu, chợt nhìn thì không nhìn ra được, nhưng đúng là ba người thật sự ở trong kính, không hề ở trong hiện thực.

Chu Thụ rợn cả tóc gáy, run lập cập ôm vai anh trai: "Nơi này đúng là có ma quỷ lộng hành thiệt."

Hạ Du Châu từ từ đến gần, giơ tay lên sờ mặt gương kia. Trên mặt gương có ba nốt máu, sắp xếp không có quy tắc gì, giống như là vội vã chùi lên: "Sao mấy đứa lại ở trong kính?"

Cong ngón tay lại, dùng mu bàn tay gõ gõ, kêu cong cong, là một cái gương thật không lẫn đi đâu được.

"Thế giới trong kính đó, thế mà anh cũng không biết." Thấy con chó đi rồi, ba thiếu niên thở phào một cái, đều đi qua phía này.

Thiếu niên mặc áo gi-lê nhỏ đi ra trước, Chu Thụ mở to mắt nhìn thấy một cái chân bước ra là trong kính: "Mợ nó đây là game kinh dị đúng không! Anh, cậu ta là Sadako (3) sao?"

(3) Sadako là chị gái xinh đẹp có mái tóc dài hơi bù xù thích bò ra từ trong TV ấy.

"Anh thấy hình như là thế." Hạ Du Châu vô cùng nghiêm túc trả lời, "Em xem, cậu ấy không có bóng, có lẽ là ma cà rồng chân chính."

Tiểu thiếu niên nghe nói như thế, chạm đất chợt lảo đảo một cái, suýt nữa đã đứng không vững: "Có bóng mà."

"Anh nói ai là ma hả!" Thiếu niên thân hình to lớn mặc áo thể thao màu vàng đi ra, "Thế giới trong kính mà cũng không biết, rốt cuộc mấy người là hai lúa từ đâu tới thế."

Hạ Du Châu quan sát hai người này từ trên xuống dưới, áo sơ mi trắng còn có áo gi-lê âu phục kiểu Anh, chắc là nhóc biết lễ phép kia của thị tộc Hàm Sơn. Mặc đồ vàng nói nhao nhao ồn ào kia, nghe giọng điệu thì như là quả pháo kia của thị tộc Thập Lục. Mà cậu nhóc mặc đồ xanh chậm rì leo ra ngoài cuối cùng kia, chính là cậu nhóc thị tộc Thanh Dương cả ngày "Ha ha ha" kia.

Nam sinh áo sơ mi trắng gi-lê kia, tao nhã lễ phép gật đầu: "Chào mọi người, tôi là Tư Hoành của thị tộc Hàm Sơn."

Mặc đồ xanh chen miệng: "Không phải đâu, cậu ấy tên là Tư Hoành Hoành, cậu ấy là tiểu bối á."

Tư Hoành Hoành lườm người mặc đồ xanh, mặt đỏ lên. Tộc trưởng thị tộc Hàm Sơn được xem là đời thứ nhất, vị thiếu niên này chính là đời thứ ba. Để có thể phân chia bối phận rõ ràng, tên của tiểu bối thế hệ này đều là lặp từ.

Hạ Du Châu hiểu rõ, trách không được lại đặt tên trên mạng như thế: "Thì ra là thế, vậy tên của lãnh chủ là Tư Quân Quân à?"

"Không phải!" Bạn nhỏ Hoành Hoành nén giận, "Lãnh chủ là trưởng bối, không thể vô lễ như thế!"

Cho nên Tư Quân là đời thứ hai, Hạ Du Châu có chút tiếc nuối chép miệng một cái, giống như là thầy giáo mầm non vặn hỏi người mặc đồ xanh: "Vậy cậu tên là gì? Tôi đoán chắc chắn cậu là họ Bạch (4)."

(4) Chắc Châu Châu ám chỉ "bạch" trong "Tiểu Bạch" = ngốc nghếch ấy.

"Nói nhảm, quý tộc thị tộc Thanh Dương ai cũng họ Bạch cả." Thiếu niên cao to mặc đồ thể thao màu vàng liếc mắt, "Cậu ấy tên là Bạch Hưng Vượng, tôi tên là Địch..."

Bạch Hưng Vượng nói tiếp: "Địch Lệ Nhiệt Ba!"

"Là Địch Lệ chứ không có Nhiệt Ba!" Thiếu niên họ Địch xoay nắm tay tính đánh Tiểu Bạch mặc đồ xanh, đối phương nhảy lên như một con thỏ, tiện tay chùi hai vết máu trên gương đi, nhảy vào trong kính. Thiếu niên mặc đồ vàng "bụp" một tiếng, đầu bị đụng ra một cái cục to.

Hạ Du Châu nheo mắt lại nhìn cái gương kia.

"Em biết rồi." Chu Thụ bừng tỉnh hiểu ra, "Đó là một không gian dị thứ nguyên (5) dùng máu để mở ra, mấy loại phương Tây đúng là biết chơi thật. Nói thế..."

(5) Dị thứ nguyên: có thể hiểu đơn giản là không gian khác. Hiện tại có nhất thứ nguyên, nhị thứ nguyên, tam thứ nguyên. Dưới tình huống bình thường, tam thứ nguyên nói về thế giới và không gian vũ trụ mà con người đang ở, mà nhị thứ nguyên chính là chỉ thế giới trong phim hoạt hình, manga, vân vân. Nhất thứ nguyên là một đường thẳng, là không gian tuyến tính (Baidu).

Hạ Du Châu vui mừng nhìn về phía em trai thông suốt: "Làm sao?"

Chu Thụ: "Thật ra Sadako chính là huyết tộc loại phương Tây!"

Hạ Du Châu: "..."

/Hết chương 24/

.

Cảnh trăng treo trên biển