Editor: Jena (wordpress minjena và wattpad miknao)

*

Nhìn người trước mắt tự nhiên trở nên ngốc nghếch, Tần Tử Quy thật sự giận lắm mà chẳng làm gì được.

Hôm qua trước khi đi hắn đã nghĩ kỹ, hôm nay khi về sẽ giải thích cho bé ngốc này vì sao hắn lại muốn chơi trò tâm cơ thử thách hòn đá tình yêu đó.

Hắn đã nghĩ đến hàng vạn lời giải thích khác nhau từng bước mềm ngọt dụ dỗ Thịnh Diễn, thậm chí trước khi đi còn nhờ bà cho Thịnh Diễn ăn hạch đào bổ não, chỉ để khúc gỗ này sớm ngày thông suốt.

Lúc về định đến mua cho Thịnh Diễn một cốc trà sữa nhưng cách lớp cửa kính lại thấy đứa nhỏ không khiến người ta bớt lo nhà mình lại đánh nhau.

Hơn nữa nếu đã đánh người ta thì cũng thôi, đằng này lại đánh một nửa rồi thất thần.

Nhìn khoảnh khắc Phó Uân cầm ống đũa đập vào vai Thịnh Diễn, Tần Tử Quy chỉ hận không thể dịch chuyển tức thời đỡ cho cậu.

Kết quả tên nhóc vô lương tâm này lại nói ra những lời vô lương tâm như thế, tức giận đến mức hắn không quản gì hết nói toạc những lời trong lòng ra, đến mức Thịnh Diễn bất ngờ không kịp đề phòng bối rối ngay tại chỗ.

Thấy cậu tự nhiên ngốc lăng như vậy, Tần Tử Quy chỉ cảm thấy mình không nên nổi giận, nếu không chẳng khác gì đang ức hiếp người ngốc, chỉ trầm mặc kéo Thịnh Diễn lại rồi vạch áo cậu ra, ngón tay khẽ ấn vào vết bầm kia hỏi: "Có đau không?"

"Hả, vẫn ổn." Mới vừa nãy Thịnh Diễn còn nóng nảy không kiên nhẫn, lúc này lại chỉ đỏ tai cúi đầu mím môi giả vờ bình tĩnh.

Nhìn cậu chẳng dám bén mảng dù chỉ một chữ đến những lời mình vừa nói, Tần Tử Quy đã biết tên ngốc này lại sợ, hỏi tiếp: "Vậy lời vừa nãy tôi nói cậu nghe thấy không?"

Quả nhiên Thịnh Diễn lại bắt đầu giả ngu: "Cái gì, gì cơ?"

Mới nãy mạnh miệng lắm, sao bây giờ lại lắp bắp rồi.

Tần Tử Quy cúi xuống nhìn cậu, khẽ hỏi: "Cậu nói xem?"

Giọng nói của hắn vốn dĩ đã trong trẻo lạnh lùng khiến Thịnh Diễn cảm thấy rất dễ nghe, bây giờ còn thì thầm như thế, mang theo sự dung túng và dịu dàng bất đắc dĩ, hơi thở lại vương vấn bên vành tai Thịnh Diễn. Nháy mắt cả người Thịnh Diễn đều tê dại, não bộ cũng bắt đầu hỗn loạn, hệ thống ngôn ngữ cũng thất bại: "Cái gì, cái gì, anh nói đi, tôi đang nghe đây, tôi nói gì cơ, á... Cẩu Du!"

Ngay khi Thịnh Diễn cảm thấy cả người mình nóng đến mức sắp nổ tung thì thoáng thấy phía sau Tần Tử Quy là Cẩu Du đang cầm cặp sách và bình giữ nhiệt của cậu thở hồng hộc đuổi theo, nhất thời như nhìn thấy cứu tinh vội vàng lên tiếng.

Lại nhân lúc Tần Tử Quy không chú ý quay đầu lại thì linh hoạt cúi người, chui ra từ dưới cánh tay Tần Tử Quy rồi nhanh chóng chạy đến chỗ Chu Bằng Cẩu Du khoác lên người họ rồi nhanh chóng chạy đi.

Để lại Tần Tử Quy muốn đưa tay bắt người chỉ bắt được khoảng trống đứng cắn răng, chỉ muốn bóp ch.ết vật nhỏ nào đó.

Thần kinh vận động tốt như thế đều đặt hết vào đây nhỉ!

Có khác gì đà điểu không?

Nhưng dù sao cũng ở gần trường mà không phải ở nhà nên Tần Tử Quy không tiện bắt Thịnh Diễn về giáo dục một trận, chỉ có thể nín giận rồi làm mặt lạnh quay lại tiệm gà vừa nãy.

Trong tiệm chỉ còn lại Phó Uân bị đánh nửa bên mặt đỏ bừng, khoé môi còn bị Thịnh Diễn đấm rách đang ngồi trong góc cầm điện thoại soi soi trước mặt, nhe răng trợn mắt vuốt ve vết thương.

Nghe tiếng động ở cửa, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Tần Tử Quy lạnh mặt đi vào, cơ thể theo phản xạ tránh về phía sau, rồi cảnh giác nói: "Mày đến đây làm gì?"

Phó Uân dám mạnh mồm với Thịnh Diễn là bởi gã nắm chắc tính cách Thịnh Diễn nhiều lắm cũng chỉ là đánh nhau một trận. Đến lúc đó gã đến trước mặt Hoàng Thư Lương cáo trạng thì chưa chắc Thịnh Diễn đã được lợi.

Nhưng gã không dám chọc Tần Tử Quy.

Đến bây giờ gã vẫn còn nhớ rõ khi còn bé gã đi theo tên nhóc Hổ Mập kia trong đại viện, cười nhạo Tần Tử Quy không cha không mẹ. Tần Tử Quy chỉ giống như một cái hồ lô bịt kín miệng không nói lời nào, Thịnh Diễn lại thở phì phì đi lên cắn người.

Khi đó họ đều cho rằng Tần Tử Quy dễ bị bắt nạt, còn Thịnh Diễn tính tình nóng nảy.

Mãi đến sau ngày hôm đó họ với Thịnh Diễn gây gổ, Tần Tử Quy cầm con dao mỹ thuật đến trước mặt họ, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Sau này bọn mày còn bắt nạt tao với Thịnh Diễn thêm lần nào thì tao sẽ tự rạch tay lần đấy, rồi tao sẽ nói với thầy cô là bọn mày làm."

Đứa nhỏ mới lớn một chút nghĩ chuyện đổ máu như trời sụp đến nơi, ai lại tin có người dám tự rạch tay mình.

Kết quả chính là tối đó mấy nhà bọn họ đều truyền đến tiếng gào khóc dữ dội của bọn trẻ bị đánh mông nở hoa.

Còn Tần Tử Quy và Thịnh Diễn lại nhận được gói kẹo mà thầy giáo tặng.

Khi đó Phó Uân đã biết Tần Tử Quy tuyệt đối không phải kiểu học sinh giỏi ngoan ngoãn gì, càng không phải người tốt lành, hơn nữa bất kể là với chính Tần Tử Quy hay với người khác thì hắn đều xuống tay rất tàn nhẫn.

Cho nên khi Tần Tử Quy nói nếu gã dám trêu chọc Thịnh Diễn một lần nữa thì hắn sẽ có cách để gã biến mất, trong lòng Phó Uân có hơi sợ.

Tần Tử Quy thấy phản ứng của gã thì có chút khinh thường, kéo ghế đối diện ra từ tốn ngồi xuống: "Đừng sợ, tao chỉ đến nói chuyện với mày thôi."

"Tao thì có gì để nói với mày?" Phó Uân chột dạ nhìn sang bên khác.

Tần Tử Quy lại cười: "Sao, nói được với Thịnh Diễn mà không nói được với tao à?"

Hắn chưa bao giờ là người thích cười, ngày thường ngoại trừ trước mặt Thịnh Diễn thì gần như vẫn luôn lạnh nhạt, lúc này lại ngoài cười trong không cười, Phó Uân cảm thấy sống lưng mình chợt lạnh toát.

Nhìn gã không nói gì, Tần Tử Quy rũ mi hỏi: "Nói đi, lần này mày lại nói gì trước mặt Thịnh Diễn?"

Tuy rằng tính tình Thịnh Diễn hơi nóng nảy nhưng chưa bao giờ vô duyên vô cớ đánh nhau, thậm chí nếu người khác châm chọc cậu thì cậu cũng chỉ khiêu khích lại.

Nếu như là đánh nhau thì chỉ có thể là không nhìn nổi việc người nào đó bị bắt nạt, thấy việc nghĩa hăng hái làm.

Hoặc là có người nói gì đó về hắn.

Mà nếu đối tượng đánh nhau là Phó Uân, vậy cơ bản thuộc về vế 2.

Quả nhiên Phó Uân nghe hắn hỏi thế thì biến sắc.

Tần Tử Quy cong tay gõ gõ mặt bàn: "Mày không nói thì Thịnh Diễn cũng sẽ nói, đến lúc đó hậu quả không giống nhau đâu."

Sao người này lại có thể giả vờ tốt đến vậy?

Phó Uân cắn răng mở miệng: "Tao chỉ nói chuyện bên chỗ nhà bố mày có người đến tìm mày, cách ngày lại đến đại viện làm loạn cho cậu ấy biết thôi, cũng chỉ nói thêm một câu mày là con của tiểu tam, không nói thêm cái gì khác nữa, hơn nữa tao cũng chỉ nói sự thật, là do bọn mày kích động thôi."

Tần Tử Quy cũng chả thèm để ý mấy câu sau.

Bởi lúc mẹ hắn đẻ hắn ra cũng không biết người đàn ông đó đã kết hôn, hắn cũng chưa từng nhận một xu nào của người đàn ông đó, chưa từng nhận được một chút xíu nào tình cảm hay thời gian người đàn ông đó bỏ ra cho hắn nên hắn không cảm thấy mình có chỗ nào đáng bị chỉ trích.

Hắn chỉ để ý câu trước, ngón tay gõ trên bàn chợt dừng lại rồi ngước mắt nhìn Phó Uân: "Ai bảo mày nói cho cậu ấy?"

Phó Uân cảm thấy thái quá: "Không phải, tao không biết cậu ta không biết chuyện này. Loại chuyện này mấy người còn giấu cậu ta ư, sớm muộn gì cậu ta chả biết. Hay mày định lúc đi với bố mày rồi mới nói cho cậu ta?"

Tần Tử Quy nhớ lại dáng vẻ vừa tức giận vừa ấm ức của Thịnh Diễn, mặt mày lạnh đi.

Khó trách hôm qua Thịnh Diễn còn đồng ý với hắn sẽ không đánh nhau mà hôm nay lại bảo mình đừng quản cậu ấy.

Thì ra là cảm thấy mình gạt cậu ấy mình sẽ rời đi, cho nên mới ấm ức.

Lúc nhận ra chuyện này, Tần Tử Quy lại nhớ chuyện mình vừa nổi giận, cũng chả còn tâm trạng nói nhảm với Phó Uân nữa, giọng nói lạnh nhạt: "Chuyện nhà tao không đến lượt mày xen vào. Hôm nay tao đến tìm mày để nhắc mày hai chuyện. Thứ nhất, đừng trêu chọc Thịnh Diễn. Tao đã nói rồi, mày còn động đến cậu ấy nữa thì tao sẽ có rất nhiều cách để mày biến mất. Thứ hai, tự tìm lý do cho vết thương trên mặt mày đi. Dù sao nếu Thịnh Diễn phải chịu đựng điều gì từ chỗ Hoàng Thư Lương thì tao cam đoan mày phải chịu nhiều hơn thế, không ít đâu. Mày biết tao là người thế nào mà, đúng không?"

Phó Uân cắn răng không nói nên lời.

Giọng điệu Tần Tử Quy rất lạnh lùng: "Nếu không hiểu thì mày có thể thử lại. Nếu hiểu rồi thì nước sông không phạm nước giếng, mày tự xem mà làm đi."

Nói xong thì đứng dậy rời đi.

Đi được hai bước lại nhớ buổi tối Thịnh Diễn luôn thích uống chút đồ ngọt nên quay lại quầy: "Cho một cốc trà sữa, ít đá, đường giữ nguyên."

Còn Thịnh Diễn bên kia đã mua một chai nước lạnh ở cửa hàng trước cổng trường, tu một hơi hết sạch.

Uống xong, lau miệng.

Đệch, trong lòng cậu vẫn nóng như lửa đốt.

Cả đời này Thịnh Diễn chưa từng cảm thấy nóng như thế, xoay người nói với ông chủ: "Ở đây có đá viên không ạ?"

"???" Ông chủ nhìn anh đẹp trai đỏ từ mặt đến tai xuống tận cổ, không nhịn được hỏi, "Bạn học này nóng vậy à? Nếu nóng quá thì quay lại lớp ngồi điều hoà đi, chứ ăn lạnh vậy nhỡ bị đau bụng thì sao?"

Chu Bằng bên cạnh cũng không nhìn nổi: "Đúng đó Diễn ơi, có nóng đến mức đấy đâu?"

Nói xong lại tự mình bảo: "Có điều hôm nay đúng là oi thật, có khi sắp mưa rồi."

Thịnh Diễn nói gì đó không rõ lắm, nóng này không phải nóng kia, chỉ là trong lòng cậu nóng quá, hoảng lắm.

Sao Tần Tử Quy có thể thích cậu được cơ chứ? Từ nhỏ đến lớn Tần Tử Quy vẫn luôn là anh em ruột thịt cùng nhau lớn lên với cậu, sao lại nói thích cậu được?

Cậu biết Tần Tử Quy là gay, nhưng dù cậu có đẹp trai, trong nhà cũng có tiền, dáng người cũng được, nhưng tính cách cậu kém mà, còn hay nổi giận, lại còn thường xuyên tuỳ hứng không nói đạo lý, không làm việc nhà, lại chọn ba chọn bốn rất khó hầu hạ, Tần Tử Quy rõ mấy chuyện này hơn ai hết, chẳng lẽ hắn bị mù ư, nên mới thích cậu?

Với điều kiện của Tần Tử Quy, tìm thiên tiên nào không tìm lại thích một đứa trai thẳng như cậu?

Mấu chốt là trai thẳng như cậu sau khi nghe Tần Tử Quy nói thích mình lại không bài xích khó chịu hay phản cảm, chỉ là cảm thấy... cảm thấy...

Mẹ nó, cậu không biết là cảm thấy thế nào.

Thịnh Diễn không cách nào miêu tả được nhịp tim của mình đập nhanh, cả người nóng lên, nghĩ đến Tần Tử Quy thích mình thì chẳng còn cách nào tự hỏi đến những chuyện khác.

Cậu cũng không dám gặp Tần Tử Quy, sợ vừa nhìn thấy Tần Tử Quy thì tim lại đập nhanh hay nhiệt độ cơ thể cao quá mà chết.

Nhưng cậu cũng không thể không đối diện với Tần Tử Quy được, vì Tần Tử Quy ngồi sau cậu, còn ở phòng đối diện cậu, cậu có chạy cũng không thoát.

Thịnh Diễn nghĩ đến đây thì phiền não gãi đầu, giống như hận không thể trực tiếp khiến mình hói đi.

Đến mức Cẩu Du vội vàng túm lấy tay cậu: "Không phải chứ Diễn, mày đừng huỷ đi gương mặt đẹp trai này."

"Mày có nghĩ là mặt tao rất đẹp không?" Thịnh Diễn nghe thế đột nhiên nhìn sang Cẩu Du hỏi.

Cẩu Du: "Hả?"

Thịnh Diễn không kiên nhẫn nói: "Tao hỏi là mày thấy mặt tao đẹp trai không?"

"Đẹp trai." Cẩu Du nói không chút suy nghĩ.

Thịnh Diễn lại hỏi: "Vậy mày thích tao không?"

Cẩu Du không chút do dự: "Thích chứ."

Thịnh Diễn: "..."

Vì sao lúc Cẩu Du nói thích cậu, cậu chỉ cảm thấy xà lơ muốn Cẩu Du mau cút.

Chứng tỏ cậu không cong.

Chẳng lẽ cậu chỉ như thế với Tần Tử Quy thôi?

Thịnh Diễn càng nghĩ càng thấy phiền, một đầu tóc mềm bị cậu vò thành sắp rụng hết.

Cẩu Du thật sự không nhìn nổi: "Diễn, rốt cuộc mày bị làm sao thế?"

"Không có gì, tao chỉ thấy có khi tao yêu sớm mất." Lúc Thịnh Diễn nói lời này, giọng điệu bực bội không chịu nổi.

Cẩu Du Chu Bằng: "...???"

Còn có chuyện tốt thế nữa á?

Nhưng không đợi họ hâm mộ lẫn khiếp sợ xong thì đằng sau đã có một giọng nói hùng hổ: "Yêu sớm?! Ai trong mấy đứa muốn yêu sớm?! Dưới mí mắt của Hoàng Thư Lương thầy mà còn yêu sớm cơ à?"

Tiếng gào giận dữ vang lên, Cẩu Du nhanh trí: "Không có đâu chủ nhiệm Hoàng, Thịnh Diễn nói là cậu ấy tuyệt đối sẽ không yêu sớm."

"Vậy à, Thịnh Diễn?" Hoàng Thư Lương nghi ngờ nhìn sang Thịnh Diễn.

Thịnh Diễn chột dạ né tránh, lẩm bẩm: "Dù sao việc học cũng quan trọng hơn ạ."

Nhìn thấy Thịnh Diễn bây giờ có giác ngộ như thế thì Hoàng Thư Lương vô cùng vui mừng: "Thế này mới đúng, quả nhiên là một đứa nhỏ ngoan, nhanh vậy đã cải tà quy chính, vừa hay thầy cũng có tin vui muốn báo cho em, đến văn phòng thầy đi."

Đối với văn phòng của Hoàng Thư Lương, Thịnh Diễn vẫn có chút bóng ma.

Cậu cảm thấy tin tốt mà phải đến văn phòng Hoàng Thư Lương nói thì tất nhiên không phải tin tốt thật sự gì, đang định từ chối thì lại liếc thấy Tần Tử Quy bên kia đang cầm một cốc trà sữa đi đến cổng trường.

Cho nên mới vội nói: "Vâng chủ nhiệm Hoàng, chúng ta đi ngay luôn đi ạ, lâu lắm rồi em không được nghe thầy dạy bảo nên nhớ lắm ạ."

Nói xong thì nghiến răng nghiến lợi nhìn Tần Tử Quy rồi cầm cánh tay mập mạp của Hoàng Thư Lương, lần thứ hai nhanh chóng chạy trốn.

Hoàng Thư Lương cũng không ngờ tình cảm thầy trò bây giờ của ông và Thịnh Diễn lại phát triển tốt đẹp như vậy, nhưng tóm lại ông rất vui mừng trước biểu hiện lãng tử quay đầu của cậu.

Quay lại văn phòng ngồi vào chỗ, nhìn thiếu niên đứng thẳng trước mặt, cười: "Thầy nhớ lần trước em bảo muốn thi vào trường Cảnh sát Trung Quốc đúng không?" (= Trung Công Đại)

"Dạ?" Thịnh Diễn hồi phục lại tinh thần, vứt Tần Tử Quy ra khỏi đầu rồi gật gật, "Vâng, em muốn thi nhưng mà có lẽ không thi được, mục tiêu bây giờ của em là có thể thi được trường tuyến 1 đã."

"Thầy thấy chưa chắc đã không được đâu."

Hoàng Thư Lương cười thần bí.

Thịnh Diễn lại cảm thấy ông chả có ý tốt gì.

Hoàng Thư Lương nói thêm: "Gần đây có nhiều thầy cô phản hồi lại với thầy là thái độ học tập của em nghiêm túc hơn nhiều, hơn nữa trí nhớ cũng tốt, nhiều kiến thức học qua một lần là nhớ nên thành tích tiến bộ rất nhanh, miễn là có thể duy trì được đà học tập này thì thi vào trường tuyến 1 không thành vấn đề."

"Nhưng vẫn còn cách Trung Công Đại rất nhiều." Thịnh Diễn vẫn tự mình biết mình.

Hoàng Thư Lương lại cười: "Nhưng lần trước em đánh cược với Tiết Dịch, lần đấu đó em thắng cậu ấy đúng không?"

"?" Thịnh Diễn không hiểu lắm.

Hoàng Thư Lương chậm rãi cười: "Tiết Dịch là thành viên của đội thành phố mà em có thể thắng cậu ấy, chứng tỏ trình độ của em vẫn còn, hơn nữa thầy nghe nói khi trước em trốn tiết tự học buổi tối thật ra đều là đi huấn luyện bắn súng, cho nên thiên phú như em lại cộng thêm chăm chỉ nữa, điều kiện trong nhà cũng có thì chẳng được mấy người, nếu cứ vậy mà từ bỏ bắn súng thì đáng tiếc lắm."

Thịnh Diễn cúi đầu.

"Nhưng dù vậy," Hoàng Thư Lương chuyển đề tài, "Tên nhóc nhà em coi như may mắn, thầy nghĩ được một cách cho em."

Hoàng Thư Lương nói xong thì đẩy tập tài liệu sang cho Thịnh Diễn.

Thịnh Diễn cầm lên nhìn, chợt khựng lại.

Phía trên cùng của tập tài liệu viết "Mẫu đơn xin tham gia huấn luyện tại đội tuyển bắn súng khu vực 2 thành thành phố Nam Vụ."

"Năm nay trường công an tuyển sinh có thêm chỉ tiêu, chỉ cần là vận động viên cấp quốc gia thì sẽ có điều kiện. Thầy đi hỏi rồi, đạt được top 3 ở giải thi cấp tỉnh trở lên, ứng tuyển vào đội quốc gia thì rất có hy vọng. Nam Vụ chúng ta là thành phố trực thuộc trung ương, vừa hay tháng chín lại có cuộc thi bắn súng thanh thiếu niên toàn thành phố, cho nên thầy mới tìm huấn luyện viên đội trường nhờ huấn luyện viên đội khu vực viết thư giới thiệu cho em tham gia cuộc thi cấp thành phố lần này, còn sau đó thì phải xem nỗ lực của em rồi."

Thịnh Diễn nhìn tập tài liệu tóm tắt tuyển sinh trong tay mình lẫn thư giới thiệu, đơn xin vào đội bắn súng và các tài liệu khác, mím chặt môi.

Cậu cảm thấy hôm nay đúng là một ngày may mắn.

"Có điều ấy," Hoàng Thư Lương uống trà xong lại nói, "Chuyện này còn phải cảm ơn Tần Tử Quy với dì út cậu ấy."

"Dạ?" Thịnh Diễn ngẩng đầu.

Hoàng Thư Lương nói: "Vốn dĩ trước kia em ở trong đội tuyển nhưng tự xin rút, bây giờ lại muốn xin vào mà huấn luyện viên người ta không muốn, nhưng không biết dì út cậu ấy nghĩ cách gì, chỉ thấy huấn luyện viên sửng sốt chút rồi đồng ý luôn, sáng nay đã mang thư giới thiệu đến. Không thể không nói, quan hệ hai nhà mấy đứa tốt thật, em với Tần Tử Quy cũng như anh em ruột thịt, em nhớ phải học tập theo em ấy đấy."

"Ò."

Thịnh Diễn nghe thấy mấy chữ anh em ruột thì xấu hổ cúi đầu.

Hoàng Thư Lương khó hiểu: "Em đỏ tai cái gì?"

Thịnh Diễn: "Không có gì ạ, chỉ là em thấy mình có hơi thẹn với lời dạy của thầy."

Dù sao cũng chả có anh em nhà nào lại xà nẹo ôm ấp nhau, nói cho đối phương tôi thích cậu này nọ.

Trước kia cậu cũng chả thấy có gì không đúng, nhưng từ khi nghe được câu kia của Tần Tử Quy, nếu không phải thích cậu gì đó, rồi lại đến những hành động gần đây, vành tai nóng bừng lên.

Trong đầu cậu toàn là hình ảnh không lành mạnh, Hoàng Thư Lương lại thấy cậu không có lòng tin với bản thân nên vung tay lên: "Yên tâm, chỉ cần em có thể cải tà quy chính thì là báo đáp tốt nhất với thầy rồi, những cái khác không cần quá áp lực, cứ cố gắng hết sức là được."

"Dạ thầy chủ nhiệm."

Thịnh Diễn rất ngoan ngoãn đáp.

Hoàng Thư Lương hài lòng: "Được rồi, nếu không còn chuyện gì khác thì em về lớp tự học trước đi."

"..." Vừa nghĩ đến cảnh trong lớp có Tần Tử Quy là Thịnh Diễn lại không muốn quay lại, sau một phút im lặng thì cậu bảo, "Thầy, hôm nay em có thể tự học ở văn phòng thầy được không?"

Hoàng Thư Lương: "?"

Thịnh Diễn nghiêm túc nói: "Em vừa về lớp là sẽ muốn nói chuyện với Trần Du Bạch, ảnh hưởng rất lớn đến hiệu quả học tập của hai đứa em, cho nên em nghĩ học vật lý ở chỗ thầy xong rồi về."

"Shhh" Hoàng Thư Lương hít một hơi khí lạnh, sau đó cũng trịnh trọng gật đầu, "Được, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy."

Nhưng trẻ nhỏ này chỉ muốn chạy thôi.

Thịnh Diễn rụt rè học bài trong phòng làm việc của Hoàng Thư Lương, cúi đầu chột dạ nhìn Tần Tử Quy đen mặt ra vào độ 5 lần, cuối cùng cũng quyết định rời khỏi đây 10 phút trước khi tan giờ tự học buổi tối, lẻn vào rừng cây nhỏ thuần thục ném cặp sách sang bên kia, nhảy lên trèo tường bắt taxi.

"Đến bên đại viện ạ." Sau khi Thịnh Diễn lẻn lên taxi thì báo địa chỉ nhà bà ngoại.

Bác tài không hiểu: "Cháu đi học ngoại trú à, nhà ở tận bên đại viện thì sáng đi học có kịp không?"

"Kịp ạ, tối cháu không ngủ lại đó." Thịnh Diễn nhìn ra ngoài cửa sổ, sợ Tần Tử Quy đuổi theo nên thúc giục bác tài.

Bác tài nhìn dáng vẻ của cậu thì cười: "Bạn học này đang trốn nợ gì à?"

"..."

Đúng là trốn nợ.

Trốn nợ tình.

Ngoài cửa sổ quả nhiên có mưa nhỏ tí tách, chứng tỏ oi bức lúc chiều không oan.

Thịnh Diễn ôm cặp lủi vào góc sau ghế.

Thật ra cậu không phải là muốn trốn Tần Tử Quy, chỉ là cậu không biết phải đối mặt với hắn thế nào.

Từ nhỏ cậu đã lớn lên cùng Tần Tử Quy, cho nên cậu cảm thấy Tần Tử Quy là người quan trọng nhất với mình.

Cậu không mong cuộc sống sau này của mình sẽ vắng bóng Tần Tử Quy, cho nên dù biết rõ như thế là không đúng nhưng cậu vẫn cứ không chịu nói lý, một mực bảo rằng Tần Tử Quy là do cậu bỏ ba đồng hai hào mua về.

Cậu hy vọng Tần Tử Quy có thể đối xử tốt với mình, cho nên sau khi biết Tần Tử Quy thích con trai thì vừa tự nhủ phải hiểu cho hắn, nhưng cứ nhìn thấy Trần Du Bạch là lại ngứa mắt.

Cậu vốn dĩ cảm thấy những cái này không có gì không đúng, vì giữa cậu và Tần Tử Quy không giống nhau, không giống với quan hệ với những người khác.

Nhưng Tần Tử Quy lại nói thích cậu.

Sao Tần Tử Quy lại có thể thích cậu chứ.

Sao người anh em tốt nhất của cậu lại nói thích cậu được.

Cái thích này có phải thích kia không?

Hơn nữa hình như cảm xúc của cậu đối với Tần Tử Quy cũng không đúng lắm.

Chỉ là không hiểu sao tai cứ nóng lên, tim đập nhanh hơn, sau đó sẽ thấy Tần Tử Quy cực kỳ đẹp trai, cảm thấy giọng nói của Tần Tử Quy cực kỳ dễ nghe, thậm chí còn mơ thấy giấc mơ kiểu kia, nhưng mà...

Đệch!

Nhưng cậu thẳng mà!

Nghĩ đến bất kì đứa con trai nào khác dám mập mờ đụng chạm với mình hoặc là nói thích cậu như là Tần Tử Quy thì Thịnh Diễn chỉ muốn đánh bẹp đầu chó của đứa đối diện.

Nhưng sao cậu lại không làm thế được với Tần Tử Quy?

Thịnh Diễn tin chắc mình là trai thẳng, tin suốt 18 năm, kết quả chỉ trong vòng 1 tháng phát hiện ra người anh em tốt nhất của mình là trai cong, sau đấy lại nhận ra hình như mình cũng không thẳng lắm, hơn nữa anh em tốt nhất của mình lại còn cong vẹo lên người mình, Thịnh Diễn có hơi không tiêu hoá nổi.

Cậu sợ mình chưa nghĩ thông đã bị tên yêu tinh Tần Tử Quy kia câu mất hồn để đến cuối lại phát hiện vốn dĩ không phải như thế, vậy thì cậu và Tần Tử Quy đến cả bạn bè cũng không làm được.

Nhưng cậu lại sợ tính mình không đủ tỉ mỉ, chả nói chả rằng đã đi đánh người, nhỡ đánh bị thương Tần Tử Quy khiến Tần Tử Quy đau lòng rồi đi theo bố hắn thì làm sao bây giờ.

Nghĩ đến việc Tần Tử Quy có thể sẽ đi, lại còn giấu cậu, Thịnh Diễn cúi người.

Xe cũng dừng lại.

Hạt mưa đập vào nóc xe nặng nề, lớn đến mức có hơi doạ người.

"Bạn học đến nhà cậu rồi, nhưng xe không đi vào trong được, mưa cũng to, hay cậu bảo người nhà ra đón cậu đi." Bác tài nói.

Thịnh Diễn kéo suy nghĩ về nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện quả nhiên mưa đã nặng hạt.

Mùa mưa ở phía nam đã đến, sợ là một hai tháng mới qua.

Thịnh Diễn không muốn ông bà trời mưa vậy còn phải ra đón mình, nên nói "Không sao đâu ạ" rồi quét mã trả tiền xuống xe.

Nhưng mới vừa thò người ra cửa đã thấy không đúng.

Mưa không rơi vào người cậu như đã nghĩ.

Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tần Tử Quy cầm một cái ô trong suốt đứng trước mặt cậu, cúi đầu nhìn cậu: "Còn chạy nữa không?"

Đèn đường mờ nhạt phía sau lồng lên người hắn một vầng sáng dịu dàng mà tịch mịch, cũng không biết đã chờ ở đây bao lâu.

Thịnh Diễn định hỏi Tần Tử Quy sao lại biết cậu sẽ đến đây, nhưng còn chưa hỏi ra miệng đã thấy vấn đề này hơi ngốc.

Trên đời này, có lẽ không có ai hiểu cậu hơn Tần Tử Quy.

Thậm chí còn hiểu rõ cậu hơn bản thân cậu.

Thịnh Diễn rờ quai cặp trên vai, không tự nhiên nói: "Tôi không muốn chạy."

Tần Tử Quy lại hỏi: "Vậy là không dám gặp tôi rồi."

Thịnh Diễn cúi đầu mím môi không nói gì.

Tần Tử Quy lại mở miệng: "Tôi đã đi tìm Phó Uân."

Thịnh Diễn vẫn cúi đầu im lặng.

Tần Tử Quy tiếp tục nói: "Hôm nay tôi không nên chưa rõ nguyên nhân đã hung dữ với cậu, cũng không nên giấu diếm những chuyện đó."

Thịnh Diễn vẫn không nói gì.

Tần Tử Quy đành hạ giọng nói: "A Diễn, cậu thật sự không định cho tôi một đáp án ư?"

Ngón tay Thịnh Diễn nắm quai cặp siết chặt lại.

*

Hết chương 45.