Doãn Ước về nhà thử để lộ tin tức mình kết hôn với người nhà một chút, phản ứng của mọi người khiến cô rất bất ngờ.

Vốn tưởng ba cô sẽ phản đối kịch liệt, không ngờ ông chỉ ngồi trong phòng khách lặng lẽ hút thuốc. Gần đây ông thường đến nhà nội ăn cơm, chơi với người già, thăm hỏi con cái.

Doãn Hàm và ông không mấy thân thiết, ngoại trừ Doãn Ước, anh ta đối với người nào cũng có vài phần cảnh giác.

Ông Doãn cũng không để ý, với ông mà nói, hai đứa con của mình đều sống yên ổn, so với Ngụy Tuyết, ông đã may mắn trọn vẹn rồi.

Chuyện Doãn Ước muốn kết hôn, ông đã sớm chuẩn bị tâm lý. Ông không ngốc, mỗi ngày thấy con gái ông và tên họ Kỷ kia gắn bó như keo sơn, kết hôn chỉ là chuyện sớm muộn.

Ông chỉ là có chút buồn bực, sao đến cuối cùng cũng vẫn để cái thằng đó thuận lợi thế nhỉ.

Ông rút hết điếu này đến điếu khác, khiến cho phòng khách mù mịt khói thuốc, cuối cùng ông nội không nhịn được nữa, lên tiếng:

– Được rồi, đừng hút nữa, Tiểu Ước kết hôn là chuyện lớn, con là ba nó, con nên tỏ rõ thái độ chứ.

Ông Doãn liền dụi điếu thuốc vào gạt tàn, nhìn ba mình, vẻ mặt rất phức tạp.

– Tiểu Ước, thế nào cũng phải là thằng đó à.

– Ngoại trừ anh ấy, hình như không có ai muốn con nữa- Doãn Ước chu môi, thành thật nói.

Trước kia còn có Trịnh Đạc, hiện tại cũng chạy đi Mỹ rồi. Hiện giờ anh ấy làm gì, hộp thư điện tử cũng không có chút tin tức, cô còn muốn xem hình ảnh anh ấy ôm mấy cô gái Tây nữa.

– Con hiểu rõ hơn ai hết mà, trước kia thằng ấy chẳng phải người tốt đẹp gì.

Ông Doãn vừa nói, Doãn Ước nhớ đến chuyện này, liền mau chóng nháy mắt ra dấu với ông.

Ông nội cô còn chưa biết Kỷ Tùy Châu chính là mối tình đầu của cô, nếu ông biết, thế nào cũng tức đến sinh bệnh. Cô thầm mắng mình ngu ngốc, nên đóng cửa lại hỏi ý từng người mới đúng. Giờ hay rồi, lộ chuyện hết rồi.

Kết quả, ba cô chỉ liếc cô một cái:

– Ông nội con biết từ lâu rồi.

Doãn Ước kinh hãi.

– Nội, ai nói với nội vậy?

– Trừ ba con ra còn ai nữa. Khi con và Tiểu Kỷ hòa thuận, ba con liền đến đây nói với ông. Ông biết ý của ba con, ba con phản đối, nhưng ba con không nói được con, nên muốn tìm ông làm cứu binh, nhiều người thêm sức mà.

– Vậy sao nội không nói với con.

– Ông không muốn can thiệp vào chuyện của mấy đứa. Nên làm thế nào thì mấy đứa tự quyết định, chỉ là, sau này đừng hối hận là được.

Doãn Ước cảm động, không ngờ ông nội lại có suy nghĩ như vậy. Nhưng cô càng khẳng định ông tuyệt đối đã nhìn ra được cái gì đó. Ông sống đến chừng này tuổi rồi, lại thấy qua nhiều người như vậy, đương nhiên nhìn người chuẩn hơn cô. Nếu ông cảm thấy Kỷ Tùy Châu được, vậy nhất định sẽ được.

Doãn Ước vốn không nắm chắc, lúc này thật ra có thể ngồi thẳng lưng, có thêm lòng tin hơn.

Ông Doãn cứng họng, vốn muốn tìm một đồng minh, không ngờ cuối cùng lại đưa thêm viện binh cho “kẻ địch”.

-Tiểu Ước, ba hỏi con- Ông không phục lắm- Nếu tên họ Kỷ đó lại lừa con thì sao?

– Đánh cược một phen vậy.

Hôn nhân vốn là một canh bạc, lòng người cách một lớp da bụng, cho dù nhìn thấy thập toàn thập mỹ, cũng khó biết sau khi kết hôn sẽ xuất hiện tình huống gì. Sau khi cô liên hệ với bạn bè cùng phòng hồi đại học, nghe được không ít tin tức từ đám bạn cũ.

Lớp cô nhiều người thế này, đã kết hôn không ít, đây cũng chẳng mấy ngạc nhiên, điều khiến cô bất ngờ chính là đã có một phần ba số đó ly hôn rồi.

Mấy người đó tốt nghiệp đại học cũng không được mấy năm, kết hôn ly hôn nhanh chóng như vậy, thật sự làm người ta kinh ngạc. Hỏi kỹ càng hơn, gần như đều là người chồng mèo mỡ bên ngoài. Có thể thấy được tỉ lệ hôn nhân thất bại rất cao đấy.

Thay vì tìm một người đàn ông hoàn toàn không quen biết để kết hôn, chi bằng tìm Kỷ Tùy Châu cho rồi. Ít ra anh ấy đẹp trai, dáng người cao ráo, cùng anh ấy kết hôn chính là một loại hưởng thụ. Đổi lại một người ngồi không mà hưởng, Doãn Ước cũng không muốn ngủ cùng giường với người đó. Ngộ nhỡ sau khi kết hôn, lại làm ra mấy trò lừa dối, cô càng muốn bóp chết chính mình.

– Cứ thử đi, ngộ nhỡ con tốt số vớ được vận may thì sao.

Ông Doãn cứng họng, chỉ vào con gái hồi lâu không nói gì, cuối cùng nói ra một câu:

– Con đúng là dân cờ bạc!

Doãm Ước bị mắng còn cười khì, cô dự định mang tâm trạng đánh cược này để kết hôn với Kỷ Tùy Châu. Dù sao tình cảnh tồi tệ nào cũng đã thử qua, cô không để ý nếu lại đến lần nữa đâu.

Dì giúp việc là người cao hứng nhất ở đây, bởi vì chuyện này hoàn toàn không liên quan đến dì. Dì còn vui vẻ cắt hoa quả cho mọi người, còn vỗ vai Doãn Hàm hỏi:

– Chị gái sắp lấy chồng rồi, cậu vui không?

Nghe hỏi vậy, Doãn Hàm lại căng thẳng. Phản ứng của em trai mới là thứ cô quan tâm nhất. Theo thái độ trước kia của nó với Kỷ Tùy Châu, ải này dường như khá khó qua.

Những người khác cũng quay đầu lại nhìn Doãn Hàm, mong anh ta có thể nói ra suy nghĩ của mình. Kết quả Doãn Hàm rặng một hồi, một chữ cũng không nói, cứ vậy mà gật đầu, xem như đồng ý.

Qua ải này một ách vô cùng thuận lợi, làm cho Doãn Ước có hơi hoài nghi, Doãn Hàm rõ ràng không thích Kỷ Tùy Châu mà.

Phải nói thế này, Doãn Hàm rất ghét Doãn Ước tiếp xúc nhiều với bất cứ ai ngoại trừ mình, ngay cả ba và ông nội cũng không được. Có lần ông nội gọi cô vào phòng nói chuyện, thời gian hơi lâu một chút, Doãn Hàm ở trong phòng khách không nhịn được cứ đi tới đi lui, sắc mặt vô cùng khó coi. Sợ tới mức dì mau chóng chạy đến gõ cửa phòng, kêu Doãn Ước ra cứu cánh.

Doãn Hàm xuất viện, biến thành một người hoàn toàn “cuồng chị”.

Mọi người trong nhà đồng ý rồi, Doãn Ước liền tạm thời xem như chuyện này đã định. Kỷ Tùy Châu thuộc phái hành động, nhận được tin tức, hôm sau liền về nhà ba anh.

Bí thư Kỷ nghe nói anh muốn cưới một cô gái gia đình bình thường, vừa tức giận vừa bất lực, nhưng thái độ không còn cứng rắn như trước. Gần đây Tùy Ý thường đến tìm ông, quả thật con người rất cần tình thân xoa dịu. Trước kia đối với cô con gái này ông cảm thấy rất bình thường, tình cảm không sâu. Hiện tại tiếp xúc nhiều mới phát hiện ra cũng tốt.

Con gái thân thiết hơn con trai mà.

Cô thường xuyên ở bên ông, lòng bôn ba vì sự nghiệp đó thu lại không ít, bắt đầu thử trở về với gia đình. Ông thường xuyên nghĩ, kiếm nhiều tiền bò lên cao như vậy để làm gì, khối người từ chỗ cao ngã xuống tan xương nát thịt, còn không bằng giữ trạng thái cũ tốt hơn.

Hôn nhân của Kỷ Tùy Châu vốn làm ông gửi gắm rất nhiều kỳ vọng, một lòng muốn anh cưới một người vợ môn đăng hộ đối về, mở rộng quan hệ của mình hơn.

Hiện tại xem ra hình như không phải chủ ý tốt. Trước mắt tình hình chính trị rối ren, cưới một cô gái bình thường như Doãn Ước lại càng thêm an toàn.

Sau khi nghĩ thông suốt, bí thư Kỷ không do dự nữa, hẹn ba của Doãn Ước ra gặp mặt, nói vài câu khách sáo không mặn không nhạt, chuyện của đôi trẻ xem như đã định.

Tiến triển mau chóng thuận lợi như vậy, thật sự vượt quá sự tưởng tượng của Doãn Ước. Cô lại bắt đầu bất an, giống như tất cả những cô gái chuẩn bị lập gia đình, lòng vốn bình tĩnh bị xáo trộn thành một nùi, cô bắt đầu nghĩ đến cuộc sống sau hôn nhân.

Cơm áo gạo tiền sinh con đẻ cái, đời cô sẽ rập khuôn như vậy sao?

Thật sự là quá dọa người.

Doãn Ước bắt đầu mặc cả với Kỷ Tùy Châu. Theo ý của anh, chuyện này làm càng nhanh càng tốt. Đăng ký kết hôn trước, rồi làm tiệc đính hôn, một tuần sau sẽ tổ chức lễ cưới.

Sau khi hoàn thành xong mớ thủ tục rắc rối này, là có thể đóng cửa cùng Doãn Ước chuyên tâm sinh em bé rồi.

Nghi thức gì đó chỉ là cho có, buổi tối được ôm bà xã ngủ mới là hưởng thụ thật sự.

Doãn Ước cũng không để ý đến hình thức lớn nhỏ, nhưng cô lại để tâm đến thời gian tiến hành.

– Em muốn học xong đã.

– Kết hôn không làm lỡ chuyện học hành của em.

– Ai nói không làm lỡ chứ, mỗi ngày anh quấn quít lấy em, em làm sao có thời gian học bài.

Doãn Ước tan học về là được anh đón đi nhà hàng ăn cơm, vừa ăn cá vừa oán hận đối phương chiếm dụng thời gian của mình.

– Ăn xong đưa em về, em phải học bài, phải ôn thi.

– Chừng nào thi?

Doãn Ước cũng chưa biết. Một năm có tổ chức thi vài lần, tuy rằng cô học lớp bổ túc, nhưng dù sao cũng nghỉ học đã lâu, quên rất nhiều kiến thức.

– Sang năm nha, năm nay chỉ còn cuộc thi vào tháng mười một, em chắc chắn ôn không kịp. Chi bằng để tháng bảy sang năm thi, thi xong chúng ta kết hôn nhé?

Gương mặt Kỷ Tùy Châu xanh mét, còn xanh hơn cả món rong biển trong dĩa của Doãn Ước.

Anh không ngẩng đầu lên, từ chối thẳng:

– Không được. Kỳ thi đầu tiên của năm sau là vào lúc nào?

– Tháng một.

– Vậy tháng một thi.

– Không được, nhanh quá, em không ôn thi kịp, lãng phí tiền bạc lắm.

– Tiền anh sẽ đóng cho.

– Không phải chuyện này.

– Vậy là chuyện gì- Kỷ Tùy Châu đặt đũa xuống, bình thản nhìn Doãn Ước- Chẳng lẽ em đang sợ?

Doãn Ước bị nói trúng tim đen nên có hơi ngượng ngùng.

– Em không cần sợ, sau khi kết hôn chẳng có gì khác với hiện tại. Em thích làm gì thì làm đó, đi học cũng được mà đi làm cũng được, không muốn gì hết thì mỗi ngày cứ ở nhà hưởng thụ, anh cũng không có ý kiến. Còn con cái, em thích thì sinh, không thích thì không sinh, đều do em làm chủ.

Người này nói dễ nghe thật, điều kiện ưu đãi như thế bày ra trước mắt, Doãn Ước cảm thấy quả thật khó có thể từ chối.

Nhưng đàn ông là típ người nói gì cũng được. Hơn nữa trong chuyện sinh con, rất nhiều người trước hôn nhân đều nói bã xã là lớn nhất, đều nghe bà xã, cưới xong về bắt đầu gây áp lực các kiểu.

Kỷ Tùy Châu thấy vẻ mặt đó của cô liền biết cô không tin, liền tặng cô cái liếc mắt khinh thường:

– Chuyện con cái quả thật anh từng lo lắng. Sinh một đứa con thuộc về hai chúng ta chẳng có gì là không tốt. Nhưng điều kiện tiên quyết là em đã làm tốt công tác chuẩn bị.

– Thật không?

– Có cần viết giấy cam kết cho em không?

Giấy cam kết thật ra không cần, nhưng chuyện sinh con quả thật phải lên kế hoạch.

Kỷ Tùy Châu lại khuyên cô:

– Thi sớm một chút, không nói tới chuyện bây giờ hay sau này có con, đi học cần phải có tinh thần. Kéo dài thời gian càng lâu, nhuệ khí lại càng giảm. Em cũng không muốn học giữa chừng cuối cùng không thi được, chỉ có thể ảo não về nhà mà.

– Được rồi- Doãn Ước không nói lại anh- Vậy tháng tư sang năm thi, em chuẩn bị đầy đủ một chút, tranh thủ thi một lần là đậu.

– Được, nếu dư dả thời gian, chuẩn bị hôn lễ trước đã.

Doãn Ước khờ khạo tin thật, nghĩ rằng Kỷ Tùy Châu sẽ sắp xếp hôn lễ sau tháng tư, lập tức vui vẻ, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng hơn.

Còn nửa năm, cô có thể chậm rãi điều chỉnh.

Tối đó, cô ngủ lại nhà Kỷ Tùy Châu, hôm sau thức dậy thấy đối phương để quên một tập tài liệu ở nhà, liền gọi xe đi đưa cho anh.

Đến tầng mười tám của công ty, ma xui quỷ khiến thế nào mà gặp phải Từ Tri Hoa.

Hai người bây giờ gặp mặt hết sức ngại ngùng, cười cũng không được mà giả lơ cũng không xong, đứng ở hành lang bên ngoài thang máy nhìn nhau, lời muốn nói có nhiều, lại không nói nên lời.

Từ Tri Hoa không phải người đeo bám, Doãn Ước không muốn thân thiết với bà, bà cũng sẽ không miễn cưỡng. Sợ cô xấu hổ nên bà không nói gì, xoay người đi đến thang máy bên cạnh nhấn nút đi xuống.

Thang máy mau chóng đi lên, bà đang chuẩn bị đi vào, chợt nghe Doãn Ước ở đằng sau gọi bà.

– Tổng giám đốc Từ, chúng ta nói chuyện đi.

Đây là cực hạn mà Doãn Ước có thể làm được. Bây giờ cô vẫn chưa gọi ra được tiếng “mẹ”.

Nhưng vậy đã đủ khiến Từ Tri Hoa mừng rỡ rồi. Bà cố nén niềm vui trong lòng, bình tĩnh quay đầu lại:

– Ừ, đến văn phòng tôi được không?

– Được.

Doãn Ước bước đến, cùng bà đi vào thang máy.

Cửa thang máy khép lại, trong không gian nhỏ hẹp chỉ có hai người họ, không khí lại trở nên có chút khẩn trương.

Cửa thang máy rất nhanh mở ra, hai người đều đồng loạt bước ra ngoài, hiển nhiên là ở trong thang máy ngột ngạt quá.

Doãn Ước vào văn phòng của Từ Tri Hoa ngồi, sau khi ngồi xuống cô không khách sáo, đi thằng vào vấn đề:

– Tôi sắp kết hôn.