Lúc trước khi Doãn Ước cùng Kỷ Tùy Châu đại chiến trên giường, từng không dưới một lần bị anh chỉnh đến thảm.

Nhiều năm trôi qua, cô còn nghĩ mình có nhiều tiến bộ. Ai ngờ quân địch lại tiến bộ hơn, Kỷ Tùy Châu ở phương diện này đột nhiên vượt bậc, quả thật khiến cô chịu đủ.

Hai người lăn lộn đến tận giữa trưa, cuối cùng Doãn Ước có hơi tuột huyết áp, đầu óc choáng váng, lúc này mới giơ tay đầu hàng.

Kỷ Tùy Châu hôn lên trán cô, nhìn thấy bộ dạng suýt chết của cô, vừa có chút đau lòng lại có cảm giác thành tựu tràn trề. Không ngờ sau vài năm, cô lại quay về trong tay anh.

Anh để Doãn Ước ngủ tiếp, một mình đứng lên đi vào phòng tắm. Đến khi trở ra phát hiện Doãn Ước ngủ thật, nên không đánh thức cô, mà gọi điện thoại kêu người ta đưa cơm lên.

Ăn cơm trưa xong, Doãn Ước vẫn chưa có dấu hiệu thức dậy, Kỷ Tùy Châu nhớ đến hậu công trình còn vài việc bận rộn, liền thay đồ ra ngoài.

Doãn Ước mơ màng ngủ đến gần chạng vạng mới thức dậy.

Thành phố C gần cực bắc hơn thành phố B, nên ban đêm cũng đến sớm hơn. Mới năm giờ chiều mây đỏ đã giăng đầy trời. Doãn Ước xoa cái bụng kêu không ngừng của mình, vùng dậy đi rửa mặt.

Vừa đi ra trên bàn vẫn còn thức ăn để lại, cô cũng không quản nóng lạnh, cầm chén cơm chiên hải sản lùa hai ba cái vơi quá nửa.

Ăn chút gì đó khiến con người khoan khoái hơn, lúc này cô mới phát hiện nửa thân dưới đang đau lâm râm. Cô tưởng mình ngồi không đúng tư thế, đứng lên điều chỉnh một chút, kết quả ngồi xuống vẫn thấy đau.

Càng nghĩ càng thấy lo, cô lê người trở vào toilet, cẩn thận kiểm tra một hồi, phát hiện do vận động quá mạnh nên bị thương.

Khoảnh khắc đó Doãn Ước thật muốn đi chết cho rồi.

Quả nhiên không nên nóng vội nhất thời chạy đến đây. Nắng hạn nhiều năm một khi gặp mưa rào, quả thực là muốn mạng người.

Cô ngồi trong toilet hồi lâu, lúc đứng dậy phát hiện đi lại cũng thấy khó khăn. Từng bước cô đi đều cọ đến vết thương, đau đến cô hít hà.

Thật muốn đạp tên khốn Kỷ Tùy Châu đó.

Họ rốt cuộc đã làm mấy lần nhỉ? Chắc chắn không dưới một lần, trong trí nhớ hình như là ba bốn lần gì đó. Từ trên giường xuống sàn rồi lên sô pha, nếu không phải sức khỏe Doãn Ước không cho phép, chắc anh còn phải liên tục chiến đấu kéo đến chiến trường phòng tắm luôn.

Người đàn ông dồi dào tinh lực này.

Doãn Ước không dám lộn xộn nữa, ngoan ngoãn trở lên giường nằm nghỉ. Bởi vì ăn no ngủ đủ nên không buồn ngủ, cô liền bật ti vi. Chuyển kênh một lượt, cô lại nghĩ đến vấn đề kia.

Sự kiện sập giàn giáo xảy ra cũng được mấy ngày, sao trên ti vi không có kênh nào đưa tin?

Cô lại lấy điện thoại ra xem, trên báo mạng cũng có thảo luận rải rác về sự kiện này, có thể vì không có người chết, nên nhiệt tình mọi người không tăng vọt, gần như không kích phát chút gợn sóng nào.

Phương diện này nhất định có dấu tích của Kỷ Tùy Châu. Doãn Ước lại cảm nhận được sự tàn khốc và chân thực của thế giới tư bản.

Đang lướt web, điện thoại Kỷ Tùy Châu gọi đến.

– Thức dậy rồi à?

– Ừm, được một lát rồi.

– Sao ỉu xìu vậy, ăn cơm chưa?

– Rồi.

– Giọng em sao vậy?

Doãn Ước có hơi khó mở lời, nhưng vẫn quyết định nói với anh. Bởi vì cô phát hiện cho dù nằm như vậy, vết thương hình như cũng không có dấu hiệu khá hơn, ngược lại càng đau rát.

Cô bắt đầu có hơi sợ hãi.

Kỷ Tùy Châu nghe nói vậy liền im lặng một lát, nói:

– Em đợi anh, anh về ngay.

Trên đường nhấn ga với tốc độ nhanh nhất, khi Kỷ Tùy Châu trở về khách sạn, phát hiện Doãn Ước đang nằm ở đó cau mày.

Anh đi tới sờ trán cô, không sốt, lại hỏi cô:

– Đau không?

– Hơi đau.

Thật sự không phải chỉ có hơi, mà là khá đau. Cô cũng không biết tại sao, là lúc đầu không chú ý nên làm vết thương tét ra hay sao, sao đột nhiên lại đau thế này.

Kỷ Tùy Châu cũng có hơi bất ngờ, anh nghĩ Doãn Ước không phải là lần đầu tiên, nên chắc không có vấn đề gì. Nhưng nghĩ lại tình hình lúc sáng, quả thật không khác gì lần đầu tiên của cô.

Doãn Ước mấy năm nay không có người đàn ông nào khác, cũng giống như lần đầu của con gái, anh lại quá phóng túng, không suy xét đến tình hình cơ thể cô.

Có lẽ đã nghĩ đến, nhưng ở đây dưới tình huống đó, đầu óc đã không còn khả năng suy xét bình thường nữa. Hết thảy đều thay thế bằng bản năng.

Kết quả của bản năng chính là làm cô bị thương.

Anh xoay người mở tủ đồ, tìm một chiếc váy cầm ra:

– Mau mặc vào đi.

– Đi đâu?

– Đến bệnh viện.

– Không cần đến đó.

Kỷ Tùy Châu rất nghiêm túc nhìn cô:

– Xảy ra chuyện gì, sau này đừng hối hận.

Anh nghiêm túc như vậy khiến Doãn Ước bị dọa, cô không dám nhây nữa, để Kỷ Tùy Châu giúp đỡ mặc váy vào. Đang chuẩn bị ra cửa thay giày, đối phương đã bế thốc cô lên, ôm thẳng đến sô pha ngoài phòng khách.

Kỷ Tùy Châu lấy giày đến mang cho Doãn Ước, rồi lại bế cô ra cửa. Lúc đi thang máy có hai người đi vào cùng họ, trong không gian chật hẹp họ luôn liếc trộm hai người. Doãn Ước cảm thấy xấu hổ, luôn vùi đầu vào vai Kỷ Tùy Châu.

Anh lại làm như không có gì, bước ra khỏi thang máy ngẩng cao đầu mà đi.

Giống như đây là chuyện vinh quang lắm vậy.

Anh nhớ Lý Mặc từng nói với anh:

– Tuy rằng làm phụ nữ bị thương rất là không nên, nhưng đây cũng là minh chứng cho phương diện này, đàn ông chúng ta năng lực thượng thừa.

Đây mới là tay lão luyện, thật thay anh ta lo lắng cho người ở nhà kia.

Anh dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy, vượt một đèn đỏ, không đến mười phút đã rẽ vào bệnh viện đa khoa gần nhất.

Thành phố C là thành phố cấp hai, bệnh viện không đông đúc như thành phố B, lúc họ đi vào bệnh viện người trong sảnh không nhiều lắm, Kỷ Tùy Châu trực tiếp lấy số khám gấp cho Doãn Ước.

Anh lo Doãn Ước da mặt mỏng, còn cố tình chọn bác sĩ nữ, lại gọi điện thoại cho bạn bè liên hệ với người phụ trách quản lý bệnh viện này, để người ta giúp đỡ ưu tiên.

Khám loại bệnh phụ khoa này rất quan trọng, anh cũng không muốn Doãn Ước ngồi đó khám bệnh, bên cạnh lại có một đống người bệnh vây quanh hóng hớt.

Bên kia đồng ý ngay, mau chóng sắp xếp ổn thỏa. Khoảng nửa tiếng sau, chủ nhiệm phụ khoa đích thân đến đưa Doãn Ước vào văn phòng của mình, giúp cô kiểm tra.

Kỷ Tùy Châu không theo vào, mà đứng ở bên ngoài hành lang đợi.

Sau khi đi qua đi lại mấy vòng, Kỷ Tùy Châu nhìn thấy bên kia hàng lang có máy bán hàng tự động, liền đi qua đó định mua chai nước. Đang ở đó tìm tiền xu, cách đó không xa một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mắt.

Kỷ Tùy Châu theo bản năng núp bên hông máy bán hàng tự động, nghiêng đầu nhìn người nọ.

Ban đêm, thời tiết còn khá nóng, người nọ trên đầu trùm khăn lụa, còn đeo kính râm.

Kỷ Tùy Châu không khỏi bật cười, từ khi nào Từ Tri Hoa cũng trở nên lén lút như vậy? Đây đúng là cách làm giấu đầu lòi đuôi, ngược lại càng khiến người khác chú ý.

Anh không đi theo, đứng tại chỗ cân nhắc chuyện này. Anh biết Từ Tri Hoa đang ở thành phố C, nhưng tối thế này bà ta đến bệnh viện để làm gì?

Xem ra không giống đến khám bệnh, trong tay còn cầm quà.

Cho nên là thăm bệnh?

Anh lẳng lặng, vẫn chưa theo sau, mà gọi điện thoại cho một người.

– Ừ, giúp tôi điều tra bệnh viện nhân dân thành phố C. Đúng, xem có nhân vật đặc biệt nào nằm viện ở đây không… Được, mau chóng hồi âm cho tôi.

Điện thoại vừa gọi xong, bên kia Doãn Ước đã đi ra. Anh cất điện thoại vào túi, đi nhanh về phía cô.

Bác sĩ nói tình hình không nghiêm trọng lắm, bị xước một chút, uống thuốc và dặn dò nên chú ý chuyện này, cuối cùng còn nhiệt tình phổ cập kiến thức tình ái một cách khoa học với họ.

Ví dụ như đàn ông nên dùng lực thế nào, để không làm phụ nữ bị thương này nọ…

Kỷ Tùy Châu da mặt dày nghe rất chuyên tâm, còn thường xuyên thảo luận mấy câu với bác sĩ. Doãn Ước không chịu nổi, đỏ lừ từ đầu đến chân, cuối cùng gần như là đào thoát.

Từ rày về sau cô không bao giờ muốn đến bệnh viện khám loại bệnh này nữa.

Trở về khách sạn dư âm cơn giận chưa tan, không cho phép Kỷ Tùy Châu chạm vào cô, thậm chí không được ngủ cùng giường với cô.

– Đêm nay anh ngủ sô pha.

– Anh phải ngủ bên cạnh em, ngộ nhỡ nửa đêm em muốn uống nước.

– Em không uống nước.

– Vậy đi vệ sinh? Em phải có người giúp đỡ mới được. Bác sĩ nói, hiện tại em cần tịnh dưỡng, cử động càng nhiều hồi phục càng chậm.

Doãn Ước thật sự rất muốn đánh chết anh.

Kỷ Tùy Châu biết cô tức giận, cũng không so đo với cô, cả đêm đều ôn tồn dỗ dành cô. Anh trước giờ chưa từng lên mạng, giờ còn cố ý tìm vài chương trình hài để cô coi giải sầu.

Kết quả Doãn Ước cười dữ dội quá, động đến miệng vết thương, lại cảm thấy đau đớn. Cuối cùng không nhịn nổi nữa, túm chiếc gối đập anh mấy cái, mới nguôi giận một chút.

Mấy ngày kế tiếp, Doãn Ước chỉ có thể ở trong khách sạn, không đi đâu được hết. Thấy lớp  bổ túc sắp học lại, cô giục Kỷ Tùy Châu đặt vé máy bay giúp cô.

Kỷ Tùy Châu nhân tiện đặt luôn một vé cho mình.

– Anh cũng về à?

– Ừ, vụ này cơ bản đã giải quyết xong, giao cho cấp dưới là được.

Doãn Ước do dự không biết có nên hỏi chuyện này không, Kỷ Tùy Châu thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của cô, nói:

– Em muốn hỏi gì thì hỏi đi.

– Em muốn hỏi anh, anh có phải là gian thương không?

– Trong giới này- Kỷ Tùy Châu sắc mặt không đổi- Không có ai tay chân sạch sẽ cả. Anh chỉ có thể nói với em, anh làm bất cứ chuyện gì, đều tuân theo quy tắc trò chơi, không hề khác người.

– Vậy chuyện lần này là anh sai người ta ém nhẹm xuống đúng không?

– Không phải.

Doãn Ước có hơi bất ngờ.

– Sân trượt tuyết là hạng mục trọng điểm của thành phố C, chính phủ mong chờ sau khi kiến thiết xong sẽ phát triển mạnh mảng du lịch. Cho nên chuyện thế này sẽ không để nó khuyếch đại hơn thêm, huống hồ bây giờ cảnh sát còn đang điều tra, nếu công bố rộng rãi sẽ gây bất lợi cho quá trình điều tra.

Doãn Ước nghe có chút mông lung:

– Chuyện này có phải có ẩn tình gì không. Chẳng lẽ có người đang cố ý?

– Khó nói lắm, nhưng quả thật có khả năng này. Trước mắt không tiện đánh rắn động cỏ.

Doãn Ước giật mình, nào ngờ  trong chuyện này lại thâm sâu đến vậy.

Chiều hôm đó, cô và Kỷ Tùy Châu ngồi máy bay quay về thành phố B. Kỷ Tùy Châu đón cô về nhà mình sống, Doãn Ước lúc đầu phản đối, sau lại nghe anh nói một câu, liền ngầm đồng ý.

– Em như vậy xuất hiện ở nhà ông nội, em cảm thấy ông sẽ nghĩ thế nào?

Vết thương Doãn Ước còn chưa khỏi hẳn, đi lại có chút bất tiện. Nếu để ông nội nhìn thấy, chắc chắn sẽ liên tưởng ngay.

Cô sẽ không nói với ông chuyện mình đã về.

Ngày hôm sau cô quay lại lớp học bổ túc, Kỷ Tùy Châu thì tiếp tục bận rộn ở công ty. Sắp đến chạng vạng Doãn Ước nhận được điện thoại của Kỷ Tùy Châu, anh nói không về nhà ăn cơm.

– Có tiệc xã giao, anh nói Lão Tần đi đón em, muốn ăn gì thì nói chú ấy đi mua, hoặc tự đặt.

Doãn Ước cười đáp lời, về nhà gọi hai cái pizza ăn. Lúc ăn cô nghĩ có nên chừa hai miếng cho Kỷ Tùy Châu hay không, ngẫm lại anh đang tận hưởng sơn hào hải vị, liền bỏ ý nghĩ này.

Khi Doãn Ước ở nhà ăn hai cái pizza, Kỷ Tùy Châu đang gặp một người. Người này chính là thuộc hạ hôm đó anh gọi điện trong bệnh viện, từ hai hôm trước, anh ta đã điều tra ra được mục đích thật sự Từ Tri Hoa đến bệnh viện hôm đó.

– Ông nội của Giang Thái nằm ở bệnh viện đó.

Đáp án này nằm ngoài dự kiến của Kỷ Tùy Châu.

– Quy mô bệnh viện đó không lớn, nhưng có một bác sĩ đặc biệt nổi tiếng. Ông ta mấy hôm nay sức khỏe không được tốt, nằm viện điều dưỡng, nghe nói một ngày phải tiêm vài lần. Tổng giám đốc Từ ngày đó chính là đến thăm ông ta.

Anh ta lấy ra một cái máy tính bảng, đưa ảnh chụp bên trong cho Kỷ Tùy Châu xem.

Đây là động thái mấy tháng nay của Từ Tri Hoa, đa số đều có liên quan đến Liên Chúng. Đôi khi là gặp Giang Thái, có lúc lại gặp gỡ cấp cao của Liên Chúng.

Kỷ Tùy Châu không nhớ công ty nhỏ trong tay Từ Tri Hoa, có quan hệ hợp tác gì với Liên Chúng.

Bà ta thường xuyên gặp gỡ mấy người này, chuẩn bị làm chuyện mờ ám gì đây?