Thành phố L nhiều núi, nhà Lý Minh Hà ở trong ngọn núi lớn kia.

Trên đường từ nhà ga đến nhà cô, phải đổi rất nhiều phương tiện giao thông.

Đầu tiên là Kỷ Tùy Châu lái xe, chạy đến một thôn nhỏ nào đó ở chân núi, lại không có đường nhựa. Kỷ Tùy Châu xuống xe mời một người dân ở đó hút điếu thuốc, rồi hỏi cách lên núi.

Vì thế, chủ tịch Kỷ lần đầu tiên trong đời ngồi lên xe công nông.

Doãn Ước ngồi bên cạnh anh, luôn cảm thấy buồn cười lại không dám cười. Hai người họ cùng hoàn cảnh ở đây thật sự không phù hợp.

Kỷ Tùy Châu lại khá ung dung, chỉ là trên đường đi không ngừng hút thuốc lá. Hương khói nhàn nhạt xộc vào mũi của Doãn Ước, hòa cùng mùi hoa cỏ lá cây thơm mát chốn núi rừng, làm sạch tim phổi con người.

Nếu đây là đạp thanh, Doãn Ước sẽ rất thích thú với chuyến du lịch này.

Đường không dễ đi, xe công nông không ngừng rung lắc, Doãn Ước cảm thấy lục phủ ngũ tạng mình đều đổi chỗ. Đi được một đoạn, trời lại đổ mưa.

Ông chú lái máy cày chẳng lạ gì, còn nói thời tiết ở trên núi là vậy đó, lúc nắng lúc mưa, cho nên quần áo một ngày ướt rồi khô mấy lượt.

Hai người họ không mang theo ô. Cô ở phía sau xe tìm được một chiếc ô rách đã cũ, liền bật lên che cho Kỷ Tùy Châu. Người ta tốt xấu gì thân phận cũng cao quý, ngộ nhỡ dầm mưa đổ bệnh, ai đưa cô ra khỏi chốn núi non này.

Ô quá nhỏ, lại có lỗ thủng, hai người ngồi hơi xa nhau, hơn nửa người Doãn Ước lộ ra bên ngoài, rất nhanh liền ướt sũng. Tối hôm qua cô ngủ không ngon, bây giờ lại dầm mưa, lạnh đến hắt hơi. Do cầm ô nên lộ ra cánh tay trắng nõn, cứ đung đưa trước mắt Kỷ Tùy Châu.

Doãn Ước có chút xấu hổ, nhưng hắt hơi không ngừng được, bắt đầu chảy nước mũi. Cô luồn tay vào túi xách muốn lấy khăn tay ra, bên kia dù lại lệch, tán dù nhọn liền đâm lên đầu Kỷ Tùy Châu.

Lần đầu tiên đối phương không phản ứng gì, lần thứ hai Kỷ Tùy Châu bắt đầu nhíu mày. Lúc đâm đến lần thứ ba, anh rốt cuộc không nhịn được, ho nhẹ hai tiếng. Doãn Ước cầm khăn tay nhìn anh, ánh mắt có chút mù tịt.

Đột nhiên tay trống không, cây dù bị đối phương giật lấy, Kỷ Tùy Châu cử động cơ thể, nhích người lại gần cô. Quần áo hai người ướt nhẹp dán vào nhau, lạnh lẽo.

Kỷ Tùy Châu che tán ô lên đầu Doãn Ước, không nói lời nào. Thuốc đã sớm không hút nữa, nhưng mùi thuốc lá còn vương trên người, nồng đến nỗi ngay cả mưa cũng không cuốn trôi đi hết.

Doãn Ước nhìn cơn mưa rả rích trong lòng băn khoăn, đột nhiên xe máy càng cán qua tảng đá, Doãn Ước không phòng bị cơ thể nảy lên, rồi đụng vào người Kỷ Tùy Châu.

– Ngại quá.

Cô mau chóng ngồi thẳng lại, còn phủi phủi quần áo cho đối phương. Kỷ Tùy Châu liếc nhìn cô:

– Dính bụi à?

Cho dù có cũng đã sớm bị mưa dội sạch.

Doãn Ước mỉm cười ngại ngùng với anh, ngồi thẳng lưng lên, mắt nhìn thẳng, chỉ hoa thơm cỏ dại trước mắt là phong cảnh đẹp nhất thế gian.

Lát sau, một bàn tay đặt lên bả vai cô. Cô quay đầu nhìn xuống tay, lại nhìn sang Kỷ Tùy Châu.

Đối phương vẻ mặt đương nhiên:

– Cô mà bị té, tôi lại phải nhờ người ta dừng xe vớt cô lên, phiền phức lắm.

Một từ ‘vớt’ vô cùng tượng hình, Doãn Ước nhìn bùn nhão nhớp nháp trên mặt đất, nghĩ ngợi không đẩy tay anh ra.

Cô một lòng mong mưa mau tạnh, nhưng ý trời luôn đối nghịch với con người, mưa chẳng những không nhỏ đi, trái lại càng rơi càng to. Từ cơn mưa nhỏ lúc ban đầu chuyển thành mưa vừa, cuối cùng lại biến thành mưa lớn.

Chiếc ô rách kêu phần phật, Doãn Ước và Kỷ Tùy Châu nhanh chóng ướt đẫm. Vì thế, Kỷ Tùy Châu dứt khoát vứt ô đi, nhưng tay kia vẫn ôm lấy Doãn Ước không rời.

Hai người đều mang tâm sự, ai cũng không nói gì.

Sự im lặng gian nan không biết kéo dài bao lâu, cho đến khi xe công nông dừng hẳn.

Doãn Ước nhìn thấy một loạt hộ nông dân cách đó không xa, không giấu được vui sướng trong lòng, cảm thán một câu:

– Cuối cũng cũng đến.

Đúng lúc ông chú lái máy cày xuống xe, nghe được câu này của cô liền vô tình đả kích:

– Chỗ nào đâu, còn xa lắm. Xe tôi chỉ tới được đây thôi, hai cô cậu hoặc là đi bộ, hoặc là ngồi xe bò đi tiếp. Đi khoảng hai giờ sẽ đến.

Hai giờ, mưa lớn thế này, đường xá lầy lội, giẫm một bước xuống nửa ngày cũng không giật lên được. Doãn Ước sụp đổ.

Ông chú không tệ, cười ha ha nhìn họ, trước khi đi còn nói:

– Cô cậu còn trẻ muốn yêu đương, lần sau tìm nơi khác đi. Nơi này cảnh sắc tuy đẹp, dân cư thưa thớt, nhưng đường xá tệ lắm. Hai cô cậu nếu muốn thế giới riêng hai người, thuê một phòng ở khách sạn trong thành phố, tha hồ mà chơi.”

Dân trên núi đều thoáng như vậy à?

Doãn Ước nghe vậy, hai tai đỏ lừ, Kỷ Tùy Châu đứng yên bất động, còn phối hợp đáp trả:

– Được, cám ơn ý kiến của chú.

Ông chú vui vẻ đi về, chỉ còn lại Kỷ Tùy Châu và Doãn Ước yên lặng nhìn nhau.

Một lát sau, Kỷ Tùy Châu lên tiếng:

– Đi tiếp chưa?

– Đi thôi – Doãn Ước ngẫm nghĩ khẽ cắn môi.

Khí thế có hơi yếu, cô thật sự đi không nổi. Lúc này sắp tới giờ cơm chiều, nhưng cô còn chưa ăn sáng. Nếu không phải tối qua ăn quá nhiều, lúc này cô đã đói đến ngất xỉu rồi.

Kỷ Tùy Châu thấy sắc mặt cô tái nhợt, nói:

– Vậy thì đi.

Hai người gian nan bước đi trong bùn lầy, Doãn Ước sợ té ngã, luôn chú ý nhìn dưới chân, không phát hiện Kỷ Tùy Châu không đi lên đường núi, mà dẫn cô đến cửa một hộ nông dân.

– Sao vậy? – Cô hỏi.

– Nghỉ lại một đêm đi, ngày mai đi tiếp.

– Anh quen nhà người ta à?

– Không quen, nhưng thấy nhà này nhiều phòng, khá tốt.

Trong một loạt hộ nông dân không giống nhau, thì chỉ có căn nhà trước mặt này là ấn tượng nhất, là kiểu biệt thự nông thôn thịnh hành nhất hiện nay, Trung-Tây kết hợp, nửa hiện đại nửa thô sơ.

Doãn Ước cảm thấy có lý, gật đầu đồng ý. Kỷ Tùy Châu đến nhấn chuông, vài phút sau có người ra mở cổng, ló đầu ra chính là một người đàn ông trẻ tuổi, nhìn họ với vẻ cảnh giác.

– Hai người tìm ai?- Vừa mở miệng là tiếng địa phương đặc sệt.

– Chúng tôi muốn lên núi, nhưng thời gian muộn rồi, giờ trời lại mưa, muốn thuê phòng chỗ anh nghỉ lại một đêm.

Người nọ dường như định từ chối, vừa chuẩn bị đóng cửa, nhìn thấy Kỷ Tùy Châu lấy bóp da ra, rút tờ một trăm đồng nhét vào tay hắn, vẻ mặt lập tức do dự.

– Chỉ một phòng, một đêm, được không?

Thẳng thắn dứt khoát, mang theo cảm giác áp bức. Câu đó như nói, không được thì tôi đổi nhà khác, dù sao nơi này rất nhiều nhà cũng muốn.

Ai lại đi khó dễ với tiền, anh ta lật tờ tiền trong tay rồi gật đầu:

– Vào đi.

Hai người theo anh ta vào nhà, trong phòng lớn dưới lầu, mấy cô gái trẻ quây quần ngồi tán dóc cắn hạt dưa, thấy họ đi vào tiếng nói chợt im bặt, đồng loạt trợn tròn mắt đánh giá họ.

Trong đó có một người phụ nữ đứng lên hỏi người đàn ông sao lại vậy, anh ta liền nói đại khái tình huống:

– Xin tá túc, chỉ một đêm.

Người phụ nữ dường như không vui, lập tức xoay người lên lầu. Qua một lát, Doãn Ước nghe thấy trên lầu truyền ra tiếng trẻ con nô đùa, còn có tiếng khiển trách của phụ nữ.

Doãn Ước có hơi đau đầu, theo sau Kỷ Tùy Châu cùng người nọ lên lầu, đi đến cuối hành lang.

Anh ta mở cửa, chỉ vào bên trong:

– Ở đây, một đêm thôi, sáng mai hai người phải đi.

Nói xong liền đi, Doãn Ước vội gọi anh ta lại:

– Anh gì ơi, có thể thêm một phòng nữa không?

Người nọ không quá vui vẻ:

– Chỗ tôi ở đủ phòng hết rồi, chỉ còn phòng này thôi, nếu cô không muốn thì ngủ ngoài hành lang đi.

Doãn Ước hết cách, quay đầu đi vào phòng.

Căn phòng thu dọn xem như sạch sẽ, bên trong có chiếc giường đôi. Điều khiến cô bất ngờ chính là, trong phòng còn có phòng tắm riêng, cô đột nhiên cảm thấy năm trăm đồng một đêm cũng không quá đắt.

Chỉ là phải ở cùng phòng với Kỷ Tùy Châu, trong lòng ít nhiều hơi mất tự nhiên.

Kỷ Tùy Châu trở ra đóng cửa lại, chỉ vào phòng tắm:

– Cô đi thay đồ trước đi.

– Nhưng tôi không mang đồ thay, anh có dư không, cho tôi mượn một cái?

Kỷ Tùy Châu mở ba lô chống thấm của mình, lôi hết quần áo bên trong ra. Chỉ có chiếc áo sơ mi trắng và một cái quần dài. Anh đưa áo sơ mi cho Doãn Ước:

– Mặc cái này trước đi.

– Vậy còn anh thì sao?

– Tôi sẽ nghĩ cách.

Doãn Ước cám ơn anh, cầm quần áo đi vào phòng tắm, vội vàng tắm rửa. Cô thay đồ xong thì thấy, nửa dưới trống trơn, hai chân lộ ra bên ngoài, vô cùng khiếm nhã.

Mở cửa ra, cô thấy Kỷ Tùy Châu đang đứng trước cửa sổ, thẫn thờ nhìn ra cơn mưa dữ dội bên ngoài. Doãn Ước tằng hắng một tiếng, thấy đối phương quay lại nhìn mình, liền hỏi:

– Anh đang làm gì vậy?

– Chờ cô.

Chờ cô? Doãn Ước nhìn chính mình, tóc thì ướt, chỉ có chiếc áo che thân, hai chân khép chặt lại, hồi hộp vô cùng.

Cô bất giác lui ra sau, còn chưa lên tiếng thì Kỷ Tùy Châu đã bổ sung thêm một câu:

– Đi tắm.

– Tôi tắm rồi.

– Tôi biết, cho nên giờ đến lượt tôi – Kỷ Tùy Châu ngờ vực nhíu mày.

Anh cầm chiếc áo sơ mi màu lam để trên giường, đi về hướng phòng tắm, đột nhiên dừng lại liếc mắt nhìn Doãn Ước:

– Tôi không có ý định tắm chung với cô đâu, cô đừng hiểu lầm.

Nói xong đóng mạnh cửa phòng tắm, để một mình Doãn Ước xấu hổ đứng bên ngoài.

Cô bưng hai má nóng bừng, đi lòng vòng trong phòng. Không có ti vi, ngoại trừ giường chỉ có tủ quần áo. Trong tủ trống không, đối diện giường có kê chiếc bàn, trên đó cũng chỉ có một chiếc đèn bàn.

Căn phòng này mang đến cho người ta cảm giác dường như đặc biệt dành riêng để ngủ.

Ngủ? Doãn Ước cảm thấy bản thân chắc chắn đói đến hoa mắt, tại sao lại suy nghĩ lệch lạc thế này.

Cô bắt buộc bản thân quên đi ý niệm này, tầm mắt dừng lại ở chiếc váy hoa đặt trên giường. Màu sắc tươi trẻ, là kiểu hoa hòe cô chưa từng mặc. Nhưng lúc này đây, cô rất cảm kích có chiếc váy này, có thể để cô mặc vào che đậy.

Sau khi mặc váy vào, cô đến trước gương gán trên tủ quần áo xăm soi, áo sơ mi trắng phối với váy hoa dài, rất giống phong cách vintage thịnh hành hiện nay.

Con gái đều thích chưng diện, cho dù tại nơi rừng núi hoang vu thế này, mặc áo của đàn ông cùng váy của người khác, Doãn Ước vẫn rất xinh đẹp. Cô nhét vạt áo sơ mi vào trong váy, lại hơi kéo ra một chút, chỉnh lại buộc tóc, sau đó ma xui quỷ khiến thế nào lại xoay một vòng.

Vạt váy tung bay, mang theo cơn gió nhẹ, cô cười đến ấm áp, thời điểm Kỷ Tùy Châu mở cửa bước ra, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.

Rất đẹp, đặc biệt xinh đẹp.