Chuyện ghê tởn như nôn ói trong xe, Doãn Ước không phải chưa từng làm.

Năm đó bởi vì như vậy, cô bị người đó ‘phạt’ tàn nhẫn, đương nhiên là ở trên giường.

Nhớ tới điên cuồng khi đó, hai mắt Doãn Ước đỏ lên. Cô lên tiếng xin tha: “Có thể dừng xe lại không?”

Kỷ Tùy Châu ngẫm nghĩ, đỗ xe lại bên cạnh bồn hoa ven đường, ra hiệu bảo cô xuống xe. Doãn Ước mở cửa xe nhảy xuống, chống bồn hoa nôn thốc nôn tháo.

Sau đó cô mới thấy dạ dày dễ chịu hơn.

Kết quả cô nôn xong đứng thẳng dậy, phát hiện sau xe trống không, Kỷ Tùy Châu không biết đã đi đâu.

Trên đường tối thui thỉnh thoảng có chiếc xe chạy qua, trừ lần đó thì không nhìn thấy một bóng người. Doãn Ước đứng trong màn đêm bắt đầu sợ hãi, mau chóng chui tọt vào xe.

Mới vừa ngồi xuống, cô thấy trong cửa hàng tiện lợi ở bên đường đối diện, Kỷ Tùy Châu xách túi đồ đi tới. Trong miệng anh ngậm điếu thuốc, có loại hấp hẫn hư hỏng.

Anh đi đến mở cửa xe, ném túi đồ đó cho Doãn Ước.

Doãn Ước mở ra, bên trong là vài món ăn nhẹ. Mới nôn xong, bao tử trống rỗng, cô lại chưa ăn tối, mấy thứ này đúng lúc thích hợp.

Thật ra cẩn thận suy ngẫm, lúc trước khi họ còn bên nhau, Kỷ Tùy Châu vẫn luôn rất chăm sóc cô.

Nhưng vì sự săn sóc này, đã lừa được cô một cách triệt để.

Dọc đường cả hai không nói gì, lúc về đến nhà đã gần nửa đêm.

Hai hôm nay Doãn Ước sống ở nhà mình, về muộn thế này sợ đánh thức người nhà, động tác vô cùng nhẹ nhàng. Nhưng cô vừa bước vào phòng khách, trên lầu có người mang dép lê đi xuống.

Ngụy Tuyết vừa thấy cô liền nhiệt tình săn đón: “Tiểu Ước,con uống rượu à?”

“Liên hoan với đồng nghiệp.” Doãn Ước thuận miệng nói dối.

“Vậy để dì pha mật ong cho con uống. Uống rượu hại sức khỏe, sau này con đừng uống nhiều quá.”

Lời nói kia hệt như xuất phát từ miệng một người mẹ, dịu dàng lại quan tâm. Nếu không biết bà có chuyện cầu mình, Doãn Ước đã cảm động rồi.

Ngụy Tuyết cầm ly mật ong đi ra, đích thân bắt Doãn Ước uống hết, lại rút khăn giấy lau miệng cho cô. Bà ân cần như vậy khiến Doãn Ước thấy áp lực rất lớn, nhớ đến chuyện của Triệu Sương, chủ động nói: “Tôi đã nói với công ty rồi, hai ngày nữa chắc sẽ có hồi âm.”

“Vậy tốt quá, Tiểu Ước con đúng là người chị tốt.”

Doãn Ước âm thầm cười khổ. Cô cũng không biết mình có phải người chị tốt hay không, giới thiệu Triệu Sưng vào Wenda, với nó là chuyện tốt sao? Làm không tốt sẽ ngã đến sứt đầu mẻ trán.

Nhưng nếu cô không giúp, sau này nhất định nhà cửa không yên. Cô cảm thấy mình vẫn nên ích kỷ một chút thì tốt hơn. Dù sao cô cũng muốn nghỉ việc, Triệu Sương vào đó làm không tốt, cũng không liên quan đến cô.

Không đến mấy ngày, Kỷ Tùy Châu đúng hẹn lái xe đến đón cô. Nhà họ Doãn nằm trong khu biệt thự ở thành Tây, người ở khu này hoàn cảnh không tệ, quan điểm cũng cao hơn.

Cô nghĩ Kỷ Tùy Châu sẽ chạy chiếc xe thể thao bản giới hạn của anh đến, không ngờ anh lại đi chiếc Chevrolet trắng. Triệu Sương ở trên lầu chồm ra cửa sổ nhìn xuống, thấy chị gái lên chiếc xe như vậy, liền nói với mẹ mình: “Đúng là, tìm loại gì thế này, không biết chị ta nghĩ gì.”

Ngụy Tuyết lại rất vui vẻ, cốc trán con gái: “Nó gả cho nhà giàu, con vui được sao?”

“Cũng đúng.”

Doãn Ước không nghe được cuộc đối thoại của hai người họ, lên xe khách sáo chào hỏi Kỷ Tùy Châu.

Xe chạy thẳng hướng đông nam đi thành phố T, lúc dừng đèn đỏ, Kỷ Tùy Châu đảo mắt qua Doãn Ước, hỏi: “Sao lại không đeo?”

“Ở trong túi xách, lát nữa rồi đeo.”

Doãn Ước không quen dùng hàng đắt tiền thế này, huống hồ thứ đó còn có thâm ý khác.

Kỷ Tùy Châu cũng không ép cô, hai người dọc đường không nói gì, xe chạy khoảng hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến nhà tù Lạc Hồ.

Kỷ Tùy Châu đã an bài trước hết thảy, bên nhà tù thu xếp cho họ một phòng gặp mặt riêng biệt, có hai cai ngục đi theo. Anh nói với Doãn Ước, gặp mặt xong, cô có thể ăn cơm cùng Doãn Hàm.

Anh đột nhiên quá tốt bụng, ngược lại khiến Doãn Ước bất an trong lòng. Anh đối xử với cô càng tốt, lúc cô té ngã sẽ càng đau hơn.

Cú ngã năm năm trước đã làm cô hoàn toàn sợ hãi.

Thời điểm gặp mặt, Doãn Ước lấy khăn choàng ra đeo lên, tâm tình không yên. Trong ấn tượng, Kỷ Tùy Châu và Doãn Hàm hình như chưa từng đối mặt thân mật thế này.

Sau khi Doãn Hàm bị bắt, Kỷ Tùy Châu chưa từng gặp qua anh ta, rồi khi mở phiên tòa anh cũng không đi. Anh quả thực không dùng quyền thế nhúng tay gây bất lợi cho vụ án này, hoàn toàn giao cho cơ quan tư pháp xử lý.

Trong năm năm bị mù đó, đây là chuyện duy nhất Doãn Ước cảm động và hoài niệm về anh.

Trong không khí hai người cùng sốt ruột, có lẽ đợi khoảng mười phút, cửa phòng gặp mặt đột nhiên mở ra, Doãn Hàm mặc quần áo tù nhân bị hai cai ngục dắt đi vào.

Vẻ mặt anh uể oải, đi đứng chậm chạp, cả người như bị móc một lỗ hỏng. Anh cúi gầm mặt không nói gì, ánh mắt vô định không biết nhìn về đâu, mãi cho đến khi Doãn Ước gọi anh một tiếng, anh mới từ từ ngẩng đầu lên.

Để lộ khuôn mặt không chút thay đổi, song cơ thể động đậy như không có linh hồn. Anh không tươi cười cũng không nhiệt tình với Doãn Ước, thậm chí khi nhìn sang Kỷ Tùy Châu, vẻ mặt lạnh lùng kia cũng không chút biến hóa.

Nhưng đột nhiên, toàn thân anh như bị châm lửa, thoáng chốc hồi sinh.

Doãn Ước còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy em trai nhanh chóng nhào về phía mình.

Tốc độ quá nhanh, cô gần như tránh cũng không tránh được.

Vẫn là Kỷ Tùy Châu nhanh tay kéo cô qua. Mặc dù vậy, Doãn Ước vẫn đụng vào chiếc ghế bên cạnh, đau hết hít hà.

Hai viên cai ngục đờ dẫn nhất thời rồi mau chóng hoàn hồn, chạy đến hạ gục Doãn Hàm.

Chưa kịp nói câu nào, Doãn Hàm đã bị họ kéo ra ngoài.

Doãn Ước chưa từ bỏ ý định, xoa mắt cá chân sưng đỏ nói với Kỷ Tùy Châu: “Có cách nào sắp xếp một lần nữa không. Lần này tôi sẽ gặp nó một mình, nó nhìn thấy anh có thể sẽ…”

Nói xong lại cảm thấy không đúng. Em trai cô chưa từng gặp Kỷ Tùy Châu, những chuyện anh làm cũng không biết được, không có lý nào lại nhắm vào anh.

Hơn nữa, rõ ràng Doãn Hàm là nhằm vào cô.

Kỷ Tùy Châu cũng có ý này, buổi gặp không thể chấm dứt như vậy được. Anh xem như hài lòng với phản ứng của Doãn Hàm, sau khi gọi vài cú điện thoại, bên nhà tù lại an bài cho chị em Doãn Ước gặp mặt. Lúc này đây, điều kiện nghiêm ngặt hơn rất nhiều, hai người cách nhau một tấm kính, theo quy trình thăm tù bình thường.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng phản ứng của em trai cô vẫn khiến cô sợ hết hồn. Anh ở bên kia kích động, đấm mạnh hai cú vào tấm kính, sức lực mạnh đến nỗi ngay cả cai ngục cũng không kéo lại được.

Anh mở miệng muốn nói gì đó, nhưng không nói được, nước mắt không ngừng chảy xuống. Đến cuối cùng lại thành ra lấy đầu đập vào tấm kính. Đập đến một tràng tiếng động vang lên, tấm kính bị tác động mạnh, trái tim của Doãn Ước theo đó mà co rút.

Cai ngục không thể kéo lại, Doãn Hàm đập đến rách đầu. Máu theo đó phun lên tấm kính đỏ một mảng, trước mắt toàn là màu đỏ nhìn thấy ghê người.

Kỷ Tùy Châu đứng ở một bên lạnh lùng nhìn hết thảy, ánh mắt luôn dừng trên người Doãn Hàm không dời.

Doãn Ước bị tất cả chuyện này kích thích đến tay chân phát run, mau chóng tháo khăn lụa ném xuống đất. Cảm xúc mất kiểm soát của Doãn Hàm từ từ bình phục lại, cơ thể theo đó xụi lơ.

Cai ngục mang anh đi tiếp nhận trị liệu, Doãn Ước không thể nói thêm gì với em trai, cuộc gặp vội vàng kết thúc, đúng là vẫn không thể cạy nổi miệng anh.

Thời điểm ra về, cô không khỏi lo lắng, Kỷ Tùy Châu lại muốn cô yên tâm.

“Sẽ không để hắn chết, trước khi chưa làm rõ chuyện này, hắn không được chết.”

“Còn muốn làm rõ chuyện gì!”

“Em trai cô hiển nhiên biết được nhiều hơn chúng ta tưởng, theo phản ứng của hắn cho thấy, hắn rất lo lắng cho an nguy của cô. Có lẽ hắn sợ, cô sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo!”

Doãn Ước im lặng không nói gì. Nếu thật sự là vậy, tại sao anh lại không nói. Cảnh sát đưa anh đi kiểm tra, dây thanh của anh không bị hư hao gì. Rõ ràng anh có năng lực nói chuyện lại lựa chọn im lặng, sự im lặng này càng khiến người khác hồi hộp hơn.

Vốn định cho người nhà cùng ăn bữa cơm liền không thể hoàn thành, ý của bên nhà tù là sau khi kết thúc điều trị sẽ gọi điện thông báo tình hình cho họ, nhưng không cho phép họ cùng đi trị liệu.

Kỷ Tùy Châu và Doãn Ước đều không định ăn cơm ở nhà giam, sau khi bắt tay chào từ biệt với những nhân viên liên quan phụ trách tiếp đón họ, hai người cùng nhau ra về.

Vừa ra đến cổng, Doãn Ước bị một cai ngục gọi lại, quay nhìn hóa ra là người quen.

Người này tên Mạnh Bân, Doãn Ước lúc trước tới thăm có gặp qua. Anh ta làm việc trong này, là bạn của Doãn Hàm hồi trung học. Bởi vì chuyện liên quan đến Doãn Hàm, nhiều năm trước họ từng gặp nhau một lần, Doãn Ước đã sớm quên anh ta, nhưng hình như anh ta ta nhớ mãi không quên.

Đề tài chung duy nhất của hai người chính là Doãn Hàm.

Lúc họ nói chuyện, Kỷ Tùy Châu đi sang một bên, đứng dựa vào xe mình hút thuốc. Nắng buổi chiều mùa hạ chiếu lên người anh, hắt ra một tầng sáng màu vàng, có một loại thản nhiên không khống chế được. Anh thường ngẩng lên liếc nhìn Doãn Ước, như vô tình rồi lại làm cho người ta cảm thấy áp lực khó hiểu.

Doãn Ước cũng hết cách tán gẫu với Mạnh Bân, vội vàng nói vài câu rồi cáo từ rời đi.

Trên đường về, vẫn là sự im lặng dai dẳng, xe qua trạm thu phí xong, Kỷ Tùy Châu tăng tốc, tìm nơi ăn cơm.

Một loạt quán án gia đình địa phương, trước cửa đều có người đứng kéo khách, vừa thấy họ đến liền vây lại tiếp đón. Kỷ Tùy Châu chọn đại một quán, vào phòng VIP gọi vài món hải sản, cùng Doãn Ước ăn bữa cơm trưa.

Đồ ăn có món tôm luộc, Doãn Ước gắp một con rồi lột vỏ, bởi vì không tập trung nên lại bị đầu tôm đâm vào tay. Cô có chút tức giận, ném con tôm vào cái dĩa trước mặt.

Kỷ Tùy Châu nhìn cô: “Gần đây cô có thù oán với tôm à?”

“Không biết nữa, luôn bị đâm vào tay, sau này tôi không ăn tôm nữa.”

“Sau này cô hãy thuê một người chuyên lột tôm cho cô đi.”

Doãn Ước lại nghĩ đến tình cảnh hôm đó ăn khuya cùng Trịnh Đạc, cô hỏi Kỷ Tùy Châu: “Hôm đó người nọ thật sự là anh?”

“Sao, không tin à?”

“Quá trùng hợp.”

“Chuyện trùng hợp phát sinh trên người chúng ta còn ít à?”

Ngẫm lại cũng có lý, chuyện lớn như vậy cũng xảy ra, thì mấy chuyện lặt vặt khác đúng là nhỏ bé chẳng đáng kể. Dạo gần đây thôi, hai người thường tình cờ gặp nhau, Doãn Ước đôi khi nghĩ, nếu tránh không khỏi, dứt khoát không quan tâm nữa.

Chỉ cần không nói chuyện tình cảm, Kỷ Tùy Châu cũng không hẳn làm người khác chán ghét.

Nghĩ vậy, trên đường về cô lại nói với Kỷ Tùy Châu về chuyện của Mạnh Bân.

“Anh ấy nói gần đây cảm xúc của em tôi bất ổn, nhà giam lo lắng phải mời bác sĩ đến kiểm tra cho nó.”

“Kiểm tra gì?”

“Vấn đề thần kinh.”

Kỷ Tùy Châu đạp phanh gấp, Doãn Ước lảo đảo, suýt nữa đụng vào bệ kính chắn gió trước mặt.