Hôm gặp mặt ở đại học Nhạn Nam, Trang Thiến đã add WeChat với Cố Ly, cô nàng chỉ cần rảnh sẽ tìm Cố Ly nói chuyện phiếm đôi câu, chỉ trò chuyện đề tài giữa chị em gái, nhưng hôm nay lại là bởi vì Lâm Yến.

Trang Thiến: [Ly Ly, nghe bác Dung nói chị với anh của em ở cùng một chỗ?!]

Cố Ly: [Ừm…]

Trang Thiến: [Khá lắm, em không phải là người cuối cùng biết chuyện chứ?]

Trang Thiến: [Sau này có phải em nên gọi chị là chị dâu không? Nhưng em vẫn thích gọi chị là Ly Ly hơn.]

Vấn đề thứ nhất Cố Ly không biết nên trả lời câu sau: [Ồ, vậy thì gọi là Ly Ly.]

Cố Ly: [Chị xem trang cá nhân của em thấy em nói thích Hướng Lĩnh Nhiên, mấy ngày trước chị nói với cậu ấy muốn một bộ album có chữ ký, hôm nay sắp đưa đến rồi, chị đưa cho em hay chờ em nghỉ thì tới lấy?]

Trang Thiến: [!!!!!!!]

Trang Thiến: [Không phải em đang nằm mơ chứ? Ly Ly, chị quen thần tượng của em! Em thật là yêu chị chết đi được!]

Trang Thiến: [Hehe, tự em tới lấy là được! Tiện thể mình đi hẹn hò luôn.]

Cố Ly: [Không thành vấn đề.]

Chưa đến lần hẹn cùng Trang Thiến, Cố Ly đã có hẹn đi họp lớp cấp ba.

An Nghênh gọi điện thoại tới hỏi cô: “Ly Ly, ngày kia họp lớp, cùng đi nhé?”

“Đi chứ, tớ cũng muốn gặp bạn học trước kia một lần.”

“Ok!”

Hôm họp lớp Cố Ly sửa soạn đơn giản rồi đi cùng An Nghênh. Địa điểm là một nhà hàng có khu giải trí, hai người đón xe đi, lúc vào phòng mọi người đã gần đông đủ.

Lớp trưởng Từ Bác Chu nhận ra Cố Ly đầu tiên, vội vàng gọi cô và An Nghênh ngồi xuống, Cố Ly cởi áo khoác dài màu nâu treo cùng áo khoác của An Nghênh trên kệ áo, hai người ngồi xuống.

Ánh mắt Từ Bác Chu không dấu vết rơi trên người Cố Ly.

Hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa thấp, áo len cao cổ màu kem, trang điểm nhẹ nhàng, khí chất dịu dàng lạnh nhạt.

Trải qua năm tháng lắng đọng, Cố Ly càng hút mắt người nhìn so với năm lớp 11.

Từ Bác Chu rót cho Cố Ly một cốc nước trái cây hàn huyên với cô: “Cố Ly, đã lâu không gặp, không ngờ lần này cậu có thể tham gia họp lớp.”

Cố Ly nói: “Chính tôi cũng không nghĩ tới còn có thể có cơ hội này.”

An Nghênh ghé cằm lên vai Cố Ly chen miệng nói: “Ly Ly của chúng ta lần đầu tiên tới sau nhiều năm, lớp trưởng cậu vừa nhìn đã nhận ra, rất có năng lực à nha!”

Từ Bác Chu khẽ nhướng mi, “Cố Ly ưu tú như vậy rất khó quên.”

Cố Ly không khỏi mỉm cười, “Lớp trưởng, cậu vẫn biết dỗ người khác vui vẻ như vậy.”

Anh ta cười không nói.

Những bạn học khác trong lớp thấy Cố Ly đột nhiên xuất hiện cũng đều vui mừng, liên tiếp thăm hỏi sức khỏe Cố Ly, nói đôi câu quan tâm, Cố Ly ấm lòng cũng đáp lại vô cùng chân thành.

Lúc dùng cơm cô nhận ra bên cạnh luôn quăng tới một ánh mắt, nhưng khi cô quay đầu nhìn sang người nọ luôn cụp mắt không chịu đối mặt với cô.

Cô tìm tòi trong ký ức một phen nhớ lại tên người này, La San.

Cô ấy lén lén lút lút quan sát khiến Cố Ly nghĩ mãi không ra.

Sau bữa ăn một đám bạn học muốn tiếp tục đi tăng hai, một ít bạn học cầm túi xách với áo khoác nói mình còn có việc không đi, Cố Ly và An Nghênh cũng thuộc về “một ít”.

Lớp trưởng là một lớp trưởng có trách nhiệm, đưa tiễn từng bạn học rời đi.

“Ly Ly, đã nhiều năm như vậy lớp trưởng không chỉ không tàn phai còn càng ngày càng đẹp trai.” An Nghênh nhìn bóng lưng phong độ nhanh nhẹn của Từ Bác Chu không nhịn được khen ngợi một câu.

Tầm mắt Cố Ly chuyển từ đường xe chạy đèn đuốc huy hoàng phía đối diện sang quay đầu liếc nhìn, không mang theo một chút tình cảm nào nói: “Là rất đẹp trai.”

Không bao lâu Tống Thời Viễn tới, An Nghênh nói tạm biệt với Cố Ly sau đó lên xe về nhà với anh ta.

Lúc này Từ Bác Chu đi tới bên người Cố Ly đứng cùng cô, tao nhã lễ phép, khoảng cách không gần cũng không xa rất có chừng mực.

“Cậu chờ xe hay vẫn chờ người tới đón?” Anh ta hỏi.

“Chờ người.” Cố Ly đơn giản trả lời.

Từ Bác Chu cười khẽ một tiếng, “Cố Ly, cậu biết năm lớp 11 tôi từng thích cậu chứ?”

Cố Ly kinh ngạc ngẩng đầu.

“Rất khó tin?” Từ Bác Chu hơi nhớ lại mấy giây, “Không chỉ có tôi, trong lớp, trong trường, có rất nhiều nam sinh thích cậu.”

Anh ta có chút buồn bã thất lạc, “Chẳng qua năm lớp 11 cậu đột nhiên chuyển trường, mọi người còn chưa kịp tỏ tình đã không có cơ hội.”

Cố Ly không biết đáp lại thế nào, cô nhớ hồi lớp 11, năm đó La San lấy hết dũng khí đi tỏ tình, đồng thời cũng có câu trả lời đối với việc cô ấy nhìn lén khi nãy.

Thì ra, không phải mỗi một phần tình cảm đều được đáp lại.

“Cậu đang đợi bạn trai sao?” Anh ta đột nhiên hỏi.

Cố Ly đáp “Ừm”.

“Hôm nay tôi rất vui vì có thể nhìn thấy cậu.” Anh ta cười như buông bỏ rồi lại thản nhiên, “Cố Ly, chúc cậu hạnh phúc.”

“Lớp trưởng, cậu cũng sẽ hạnh phúc.” Cố Ly giương mắt nhìn anh ta, giọng điệu chân thành.

Chẳng mấy chốc Lâm Yến tới.

Cố Ly ngồi lên ghế phụ, vừa thắt dây an toàn, anh liền vội vã chạy xe đi, giống như phía sau có người truy đuổi.

Xe qua người lại, Cố Ly không chú ý tốc độ xe của Lâm Yến, những lời đó của Từ Bác Chu khiến cô lâm vào hồi ức, không khỏi nhớ tới lòng thầm mến chua xót của mình năm lớp 11.

Lâm Yến thấy cô thất thần giả vờ thờ ơ hỏi một câu: “Người đàn ông vừa nãy cũng là bạn học của em?”

Cố Ly lòng không bình tĩnh trả lời: “Ừm, là lớp trưởng.”

Lâm Yến bĩu môi “Ha” một tiếng.

“Lâm Yến.”

“Anh đây.”

“Anh sẽ thích em bao lâu?” Cô không nhịn được vô cớ hỏi anh.

“Cái này à.” Lâm Yến miễn cưỡng cười một tiếng, “Không nói rõ được.”

Không đợi sự khổ sở của Cố Ly lên men, anh nói tiếp: “Có lẽ chờ em thành cụ già tám mươi, đầu bạc răng long, anh sẽ chê em.”

Ưu sầu uể oải trong Cố Ly nháy mắt quét sạch, cô cãi lại, không chịu rơi vào thế hạ phong, “Nói không chừng khi đó em càng chê anh đấy, mặt anh đầy nếp nhăn chắc chắn là rất xấu.”

Lâm Yến từ chối cho ý kiến cười một tiếng, giơ tay cưng chiều xoa đầu Cố Ly.

Cố Ly cũng cười, lòng mềm nhũn không tưởng nổi.

Cuối tháng 12, game mobile《 Thanh Hành Lục 》chính thức ra mắt. Ngày đó gamer rối rít ghi danh, số người online trong game đột phá mười triệu.

Phan Thạch Bân vội vã chạy vào phòng làm việc báo cáo thành tích tốt này cho Lâm Yến, ai ngờ mặt người trong cuộc đầy vẻ đương nhiên, không có nửa chữ khiêm tốn.

Anh dùng giọng mũi “À” một tiếng: “Truyện tranh của Cố Ly, tôi làm thành game, thành quả nên vậy.”

“Đúng đúng, không sai.” Phan Thạch Bân dùng chân nhích lấy ghế ngồi một bên, “Nhưng có một thần tượng nổi tiếng giúp《 Thanh Hành Lục 》tạo thế, cho nên đoán chừng có rất nhiều gamer cũng là fan của anh ta.”

“Yến ca, cậu lén lút mời minh tinh phát ngôn?”

“Hử?” Lâm Yến nhíu mày nhìn anh ta, “Tôi có lòng tin với《 Thanh Hành Lục 》như vậy, còn phải dùng cách mời minh tinh?”

“Thế sao tự dưng anh ta giúp chúng ta?” Phan Thạch Bân nghi ngờ, vò đầu mình một cái.

“Nói tên.” Lâm Yến trượt ghế về phía trước đến gần bàn, đưa tay cầm chuột.

“Hướng Lĩnh Nhiên, một minh tinh đang rất hot, anh ta tuyên truyền ở trên Weibo một chút, ai ya, cái nhiệt độ này như sắp nổ tung.”

Lâm Yến mở Weibo search Hướng Lĩnh Nhiên, căn bản không cần cố ý tìm, Weibo đầu tiên chính là tuyên truyền game mobile《 Thanh Hành Lục 》.

Hướng Lĩnh Nhiên: [Tôi là fan trung thành của bộ truyện《 Thanh Hành Lục 》này, game được làm ra từ nó chắc hẳn cũng rất xuất sắc.]

Phía sau kèm một đường link game mobile.

Ánh mắt Lâm Yến nhanh chóng lướt qua nội dung Weibo, không cần nói cũng biết, Hướng Lĩnh Nhiên nhất định biết tác giả《 Thanh Hành Lục 》.

Ngón tay ấn ấn, Lâm Yến thao tác con chuột tìm hình của anh ta trên Weibo.

Anh nhìn gương mặt sáng sủa đẹp trai của Hướng Lĩnh Nhiên, bỗng nhiên nhớ tới người ăn cơm ở Thanh Hòa Hiên cùng Cố Ly, chẳng trách đeo khẩu trang đội mũ che chắn kín mít, thì ra là một đại minh tinh.

Hướng Lĩnh Nhiên… Lâm Yến nhìn hình anh ta chằm chằm như có điều suy nghĩ.

Phan Thạch Bân thấy Lâm Yến không nhúc nhích, buồn bực đi tới quơ quơ tay trước mặt anh, “Yến ca, cậu nhìn hình anh ta lâu như vậy làm gì?”

“Stone…” Lâm Yến vặn mày hỏi một câu, “Cậu cảm thấy anh ta đẹp trai hay tôi đẹp trai?”

“…?”

Khó hiểu, sao tự dưng đi so giá trị nhan sắc với người ta làm gì?

Phan Thạch Bân cảm thấy mình sắp biến thành đá, anh ta giơ tay lên sờ trán Lâm Yến, “Không sốt mà, Yến ca cậu có chuyện gì vậy?”

“Trả lời tôi.” Anh thúc giục.

Nói gì bây giờ? Cũng không phải cùng một kiểu đẹp trai.

Phan Thạch Bân thoáng quan sát vẻ mặt Lâm Yến, đột nhiên nghĩ đến Cố Ly là tác giả《 Thanh Hành Lục 》.

!!!

Anh ta vỗ mạnh vào đầu như tỉnh ngộ, “Yến ca, đương nhiên là cậu đẹp trai rồi.”

Lâm Yến không mặn không nhạt “Ha” một tiếng, giọng nhạt nhẽo: “Không phải quá rõ ràng sao? Cậu còn ngừng lâu như vậy.”

Phan Thạch Bân: “…”

Nếu không phải đánh không lại, thật muốn cho anh một quyền.

Sau khi Phan Thạch Bân rời khỏi đây, Lâm Yến không bình tĩnh làm việc nổi, suy nghĩ một chút, lại cầm điện thoại lên gửi WeChat cho Trang Thiến: [Em cảm thấy anh đẹp trai hay Hướng Lĩnh Nhiên đẹp trai?]

Trang Thiến đang nghịch điện thoại nên nhắn lại rất nhanh.

Trang Thiến: [?????]

Trang Thiến: [Chắc chắn là Hướng Lĩnh Nhiên rồi! Anh ấy là thần tượng của emmm!]

Ồ, anh nhớ ra rồi, tiểu quỷ ăn cây táo rào cây sung là fan trung thành tuyến đầu của Hướng Lĩnh Nhiên.

Không đợi anh gõ chữ trả lời, bên kia lại gửi tới một tin: [Anh trai, đang êm đẹp anh muốn tự rước lấy nhục hả?]

Hừ, em còn biết anh là anh trai mình cơ à?

Lâm Yến trầm mặc không chút do dự kéo cô em gái hư tình giả ý vào danh sách đen.

Thẳng đến tối Trang Thiến nằm trên giường nghỉ ngơi, nhớ tới hành động khác thường ban ngày của Lâm Yến, trong tích tắc mở mắt ra vén chăn lên ngồi dậy.

!!!!!!!

Ông trời của tôi ơi!

Cô vội vàng cầm điện thoại dưới gối lên gửi WeChat cho anh trai ngây thơ chết tiệt của mình.

[Yến ca ca yêu dấu của em, buổi trưa là em nhất thời bị ma quỷ ám ảnh! Anh đẹp trai! So với thần tượng của em còn đẹp trai hơn!]

Gửi như vậy đủ thành ý chưa nhỉ? Ngón tay Trang Thiến ấn gửi.

???!!!

Cô chưa từng nghĩ Lâm Yến sẽ ném cho mình một dấu chấm than đỏ chót, xem ra lần này thật sự kéo râu lão hổ rồi.

Cô vội vàng tìm Cố Ly cứu vãn tình anh em của mình với Lâm Yến: [Ly Ly, em đắc tội anh trai em rồi, chị giúp em nói tốt một chút để anh ấy kéo em ra khỏi danh sách đen nhé.]

Khi Cố Ly thấy tin nhắn cầu cứu của Trang Thiến đã là sáng sớm hôm sau, cô cho Coca ăn xong lại cùng bà ngoại đi tập thể dục buổi sáng ở tiểu khu mới mở điện thoại ra.

Cố Ly: [Sao em lại chọc anh ấy rồi?]

Trang Thiến: [Anh ấy trẻ con chết đi được! Lớn tướng rồi còn chạy tới hỏi em anh ấy với Hướng Lĩnh Nhiên ai đẹp trai hơn, Ly Ly, anh ấy đang ghen à?]

Cố Ly thật sự dở khóc dở cười.

Buổi chiều cô đi siêu thị mua chút thức ăn rồi đón xe tới nhà Lâm Yến, vào thang máy tiểu khu, một đường thông suốt không trở ngại, ấn vân tay mở khóa nhà xong cô xách một túi thức ăn lớn tiến vào.

Đeo tạp dề, búi tóc, vừa chui vào phòng bếp đã hơn nửa ngày.

Sườn xào chua ngọt, canh sườn hầm ngó sen, cá cay, thịt lợn xào ớt xanh với bắp cải xào.

Cô chăm chú bày đĩa đặt lên bàn ăn.

Lúc Cố Ly thu dọn rác trong phòng bếp thì có người mở cửa đi vào, cô nghe thấy tiếng động vội vàng chạy ra, thời khắc thấy rõ người tới kia cô kinh ngạc ngẩn người.

“… Anh Trạch Nhuận?”

So với Cố Ly mờ mịt thất thố, Lâm Trạch Nhuận tỏ ra bình tĩnh ung dung.

Anh nở nụ cười, vẫn ôn hòa chào hỏi cô như cũ: “Cố Ly.”

Dừng lại một giây, anh giải thích, “Anh là anh trai của Lâm Yến.”

Cái gì?

Đầu óc Cố Ly quay mòng mòng, hồi lâu sau cô mới tiêu hóa hết cái sự thật khiến người ta khó tin này.

“Anh và Lâm Yến…”

“Không quá giống nhau đúng không?” Lâm Trạch Nhuận cười nhạt, “Tính cách của anh và A Yến đúng là hoàn toàn bất đồng, nếu không phải quan hệ máu mủ chắc chắn không thể lầm, thật ra ngay cả mẹ cũng không quá tin rằng anh và A Yến đều do bà ấy sinh.”

Cố Ly cũng cười, “Nhưng nội tâm các anh đều là người dịu dàng.”

“Có lẽ A Yến không hiểu bản thân như em hiểu nó, anh cũng hoàn toàn không ngờ người em thích nhiều năm cuối cùng lại là em trai anh, mẹ anh hứng thú bừng bừng gọi điện nói với anh rằng A Yến yêu đương, anh không cần suy nghĩ liền nhớ tới em, em xuất hiện ở nơi này càng khẳng định câu trả lời, đối tượng yêu đương cũng không cần hoài nghi, nhất định là người em thầm mến nhiều năm đó.”

Nói xong lời cuối cùng, Lâm Trạch Nhuận còn trêu ghẹo Cố Ly, “Lúc ấy để em gọi anh là anh Trạch Nhuận, bây giờ là chính đáng rồi.”

Anh phân tích rất rõ ràng, trong lòng Cố Ly cũng thoải mái.

Tỉnh hồn lại mới phát hiện Lâm Trạch Nhuận còn đứng ở huyền quan, cô vội vàng nói: “Mau vào cùng nhau ăn cơm tối đi, chắc Lâm Yến cũng sắp về nhà, em gọi thúc giục anh ấy một chút.”

Lúc này Lâm Trạch Nhuận mới ý thức được mình chỉ lo nói chuyện, đưa tay đóng kín cửa thay giày vào phòng khách.

Cố Ly vừa gọi mấy giây đầu bên kia liền bắt máy, cô hỏi: “Lâm Yến, anh sắp về chưa? Anh Trạch Nhuận tới.”

Dường như anh hơi hoảng hốt, “Ừ ừm… Anh về ngay.”

“Được, tụi em chờ anh.”

Cố Ly tới phòng bếp cầm thêm một bộ bát đũa bày lên bàn ăn, lấy ly thủy tinh rửa sạch rót nước ấm cho Lâm Trạch Nhuận.

Hai người ngồi trên sofa trò chuyện chưa được mấy câu Lâm Yến đã về, anh kéo một nụ cười chào hỏi Lâm Trạch Nhuận, “Anh, anh đã tới.”

Giọng Lâm Trạch Nhuận nhu hòa: “Anh với Cố Ly cũng trò chuyện một hồi lâu.”

Lâm Yến đi tới bên người Cố Ly cầm tay cô, trong phòng rất ấm, tay cô cũng vậy, nhiệt độ ấm áp tiến thẳng vào tim anh.

Anh ngồi luôn lên tay vịn sofa nhìn Lâm Trạch Nhuận, biết rõ còn hỏi: “Mẹ bảo anh tới?”

Lâm Trạch Nhuận mỉm cười không chối, “Mẹ rất hiếu kì với Cố Ly, anh chỉ có thể tới chuyến này.”

Lâm Yến nhún nhún vai, không có vấn đề nói: “Ăn cơm thôi.”

Ba người an tĩnh ăn cơm, Lâm Yến vào phòng bếp cầm một bát canh sườn vừa đủ đặt trước mặt Cố Ly.

Đột nhiên nghĩ tới một chuyện, khóe miệng anh cong lên hất cằm về phía Lâm Trạch Nhuận, “Hôm nọ em gặp Kiều Vân ở trước cửa Thanh Hòa Hiên rồi trò chuyện với cô ấy đôi câu, anh và cô ấy bây giờ sao rồi?”

Cố Ly cúi đầu ngừng động tác uống canh, thì ra đại mỹ nữ đó là đối tượng của Lâm Trạch Nhuận.

Cô đặt bát canh xuống tò mò nhìn anh.

Lâm Trạch Nhuận bị ánh mắt nhìn chằm chằm chờ câu trả lời của hai người có chút không biết làm sao, anh thành thật nói: “… Đã lĩnh chứng.”

Lâm Yến nhướng mày không chút kinh ngạc, “Nói với cha mẹ rồi?”

“Đương nhiên.”

“Hôn lễ thì sao?”

“Cô ấy muốn du lịch kết hôn.”

“Xong.” Lâm Yến cầm điện thoại ở một bên bàn ăn lên bấm bấm mấy cái, nghiêm túc nói, “Anh, tân hôn vui vẻ, gửi cho anh bao lì xì.”

Cố Ly cũng vội vàng chúc mừng.

Nụ cười Lâm Trạch Nhuận sáng rỡ, “Cảm ơn.”

Sau khi ăn xong, Cố Ly muốn dọn dẹp nhưng Lâm Yến không cho phép.

Anh xắn tay áo dọn bàn ăn và phòng bếp, sau đó xách túi rác ra gọi Lâm Trạch Nhuận một tiếng: “Anh, em tiễn anh.”

Lâm Trạch Nhuận ngờ vực nhướng mày, anh cũng không phải lần đầu tiên tới tìm Lâm Yến, có thấy tiễn mình bao giờ đâu?

Hôm nay có vẻ hiếm lạ nha.

Lâm Yến ném túi rác vào thùng rác ở hành lang liền vào thang máy đi xuống cùng Lâm Trạch Nhuận.

Anh ấn tầng một, giọng thong thả: “Không về vội, trò chuyện với em mấy câu.”

Lâm Trạch Nhuận không ý kiến.

Ban đêm, ánh đèn thắp sáng, bóng cây đong đưa, Lâm Yến tìm một chiếc ghế đá trong tiểu khu ngồi xuống, trước tiên không lên tiếng, chỉ ngẩng đầu nhìn một ít con thiêu thân nho nhỏ bay quanh bóng đèn.

Lâm Trạch Nhuận ngồi đối diện anh yên lặng không hề thúc giục, giỏi quan sát người khác đã là thói quen nghề nghiệp của anh ấy, với trạng thái lúc này của Lâm Yến, anh ấy biết anh đang nổi lên ưu sầu.

Hồi lâu, anh cuối cùng cũng lên tiếng, giọng không chút phập phồng: “Anh với Cố Ly quen biết thế nào?”

Lâm Trạch Nhuận á khẩu một lúc, hiếm khi không biết nên trả lời thế nào.

Lâm Yến tự mình mò ra bao thuốc lá, “Nếu đây là lần đầu tiên Cố Ly thấy anh, tối nay không biết cô ấy sẽ cẩn trọng nhiều đến mức nào.”

Bật lửa xoay chuyển trong tay, “lạch cạch” một tiếng, anh cắn đầu thuốc châm lửa, “Hơn nữa, em cũng nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người.”

Không khí xung quanh ngưng trệ trong chốc lát.

Lâm Yến khàn giọng nói tiếp: “Với tính tình của Cố Ly sao có thể tâm sự nhiều với người khác, có thể tưởng tượng được, đặc thù nghề nghiệp của anh khiến cô ấy không kiêng nể chút nào.”

“Anh, Cố Ly là bệnh nhân của anh đúng chứ?” Những lời này Lâm Yến nói rất chậm.

Lâm Trạch Nhuận không phản bác ngay, mà là thầm cảm thấy vui mừng cho Cố Ly từ tận đáy lòng, sự thầm mến của cô đã nghênh đón ánh rạng đông.

Dáng vẻ hôm nay của Lâm Yến, ai nhìn mà không biết đây là người đã sa vào lưới tình?

Lâm Trạch Nhuận không muốn lừa gạt anh, cũng không thể lừa gạt anh, “Em đoán không sai, Cố Ly đúng là bệnh nhân của anh, chẳng qua bệnh tình của cô ấy đã chuyển biến tốt rất nhiều, em không cần lo lắng quá mức. Anh không thể nói cho em căn nguyên khiến cô ấy bị bệnh, coi như là bác sĩ nên anh phải giữ bí mật cho cô ấy, hơn nữa Lâm Yến à, chắc chắn cô ấy không muốn em biết.”

Lâm Yến lại châm thuốc bắt đầu hút, nhớ tới việc cô ở cùng bà ngoại, ánh mắt chợt lóe: “Là bởi vì cha mẹ cô ấy?”

Lâm Trạch Nhuận: “…”

Anh không lên tiếng, Lâm Yến liền xác định.

“A Yến…” Anh đoán được những thứ này, Lâm Trạch Nhuận dứt khoát nhắc nhở anh, “Từ lúc nghỉ hè lớp 10, Cố Ly chỉ thích em.”

Mí mắt Lâm Yến chợt nhảy một chút, kí ức liên quan đến Cố Ly năm lớp 11 nhanh chóng ùa về trong đầu anh.

Bỗng dưng nhớ tới tiếng bước chân vội vã của cô trước căng tin, lúc ấy anh hờ hững đã quen không để ý, hôm nay không cần nói cũng biết.

Mấy ngày đó anh qua lại với Từ Giai Thiến, anh vốn tưởng rằng chỉ là một quyết định sai lầm không quá quan trọng.

Nhưng đối với Cố Ly lúc đó mà nói, sao có thể chỉ như vậy?

Hóa ra… Anh cũng từng đẩy cô vào đầm lầy đau khổ.

Vấn đề của cô sau buổi họp lớp hôm ấy, anh thoáng nhìn thấy sự thiếu cảm giác an toàn của cô, cô sợ tình cảm của anh đối với cô cũng chỉ như thế, thoáng cái có thể lướt qua.

Đau lòng, hối hận, khó chịu… Những cảm xúc này tràn ngập trong cơ thể anh.

Chỉ có thể hút từ điếu này đến điếu khác.

Lâm Trạch Nhuận nhịn không được mở miệng làm dịu: “Dù gì anh cũng là một bác sĩ tâm lí, A Yến, nói thử xem?”

Hiển nhiên Lâm Yến không có ý định này, anh lấy khăn giấy trong túi ra dọn tàn thuốc lá.

“Anh, anh về đi, em lên đây.”

Giọng nói của anh khàn đặc, bỏ lại câu này cũng không quay đầu liền rời đi, nhìn có vẻ tự nhiên phóng khoáng, nhưng bóng lưng không bướng bỉnh, cũng không kiềm chế được như thường ngày.

Lâm Trạch Nhuận ngồi nửa ngày hít khói thuốc của người khác cũng không suy sụp giống anh.

Anh ấy cúi đầu nhìn bóng cây loang lổ dưới ánh trăng.

Cố Ly, mùa đông này hẳn là không lạnh như năm ngoái.