Triển Nhạn Triều mơ một giấc mơ.

Ở trong mơ cậu ấy là một người thứ ba trong suốt.

Cậu thấy một thiếu niên giống mình như đúc đang vẫy roi, đánh cho Quý Tác Sơn cuộn tròn người lại.

Tay chân của Quý Tác Sơn vô cùng yếu ớt, là thân thể của một Omega tiêu chuẩn. Cậu ấy thuần thục bảo vệ đầu của mình, để lại những bộ phận khác cho đòn roi vụt xuống, giống như chấp nhận số mệnh khốn khổ này.

Triển Nhạn Triều trợn mắt ngoác mồm.

Cậu không kịp nghĩ tại sao tiểu Quý lại biến thành Omega, cậu chỉ biết đánh Omega là chuyện mà không phải là con người có thể làm được.

Cậu kéo lấy tay của tên khốn kia, tát cho người nọ một bạt tai.

Nhưng cái tát của cậu lại chỉ xuyên vào không khí.

Cảnh tượng thay đổi, người giống mình như đúc đã khôi phục lại thái độ bình thường, cậu ta ôm lấy Quý Tác Sơn, đem mặt thoải mái vùi vào lồng ngực của Quý Tác Sơn, còn tiểu Quý thì đã mệt mỏi đến thiếp đi, hàng mi như lông vũ khẽ run, dường như đang rơi vào một cơn ác mộng.

Triển Nhạn Triều vừa đố kỵ vừa phẫn nộ, như đang dày vò giữa một nửa là băng một nửa là nước sôi, tức giận đến cả người run rẩy.

Làm sao mình có thể đối với tiểu Quý như vậy?

Cảnh tượng lại thay đổi.

Nhìn thấy người kia sống chết kéo lấy tiểu Quý, ép tiểu Quý đi ra chiến trường cùng mình, Triển Nhạn Triều thật sự sắp nổi điên, cậu ngăn cản tiểu Quý trong mộng, gào thét đừng đi, đừng nghe tên khốn kiếp này.

Cậu đã từng chứng kiến lúc Omega phát tình, khi tin tức tố tràn lan đã khiến đám Alpha biến thành sói đói ngửi được mùi thịt tươi.

Đừng đi cùng cậu ta, quá nguy hiểm—–

Quý Tác Sơn, cậu có nghe thấy hay không?!—–

Triển Nhạn Triều la hét nhưng bị Quý Tác Sơn ngoảnh mặt làm ngơ, cậu ấy bất đắc dĩ nhìn cậu thiếu gia lăn lộn khóc lóc om sòm, trầm ngâm nửa buổi, gật gật đầu.

Triển Nhạn Triều trơ mắt nhìn vị thiếu gia kia ôm lấy vai Quý Tác Sơn, thề thốt “Tôi sẽ bảo vệ cậu”, cũng trơ mắt mà nhìn Quý Tác Sơn ở trong kho lúa chật chội bị mấy tên Alpha làm cho đến bước đường cùng.

Triển Nhạn Triều nỗ lực đánh đuổi đám lang sói lộ ra răng nanh này, cậu quơ hai tay, thậm chí rút súng bên hông ra.

Nhưng là một người trong suốt, quả đấm của cậu, súng của cậu, hết thảy đều không thể ngăn được lũ dã thú đã điên cuồng. Đám Alpha ngoảnh mặt làm ngơ với cậu, dồn dập xuyên qua người Triển Nhạn Triều, đưa bàn tay dính đầy bùn đất và dầu máy về phía Quý Tác Sơn.

…Quý Tác Sơn tan nát cõi lòng gọi “Nhạn Triều”, tiểu Quý đang gọi tên của cậu.

Triển Nhạn Triều mang theo tiếng khóc nức nở: “Tiểu Quý, tôi đây, tôi đang ở đây, cậu đừng sợ.”

Nhưng ngay cả cầm tay để Quý Tác Sơn được an tâm mà cậu cũng không làm được.

Triển Nhạn Triều rơi nước mắt tỉnh lại.

Đập vào mắt là một màu trắng xóa, làm cho cậu hơi lóa mắt, nước mắt càng trào ra kịch liệt hơn.

Triển Nhạn Linh đang ngồi bên giường đọc báo, nghe thấy động tĩnh trên giường bèn ngó đầu nhìn sang, khi thấy bộ dáng em trai lặng lẽ khóc đến hô hấp không thông, lập tức hốt hoảng la to một tiếng rồi chạy đi tìm y tá bác sĩ.

Cách thật xa, Triển Nhạn Triều nghe thấy anh hai luôn tao nhã lý trí của mình kêu lên: “Xin tới một chút! Em trai của tôi tỉnh lại rồi!”

Triển Nhạn Triều ho vài tiếng, mất công tốn sức mà đưa tay lên nhấn nút báo động trên đầu giường.

Cũng may Triển Nhạn Linh chỉ thất thố trong khoảnh khắc, khi y tá bác sĩ nối đuôi nhau tới kiểm tra một lúc, xác nhận Triển Nhạn Triều đã không còn nguy hiểm đến tính mạng thì anh ấy liền khôi phục thành Triển Nhạn Linh ung dung khéo léo như trước.

Anh ấy không mặc quân trang, chỉ mặc đồ ở nhà, hiển nhiên là đã ở đây cực nhọc ngày đêm, không thể an ổn nghỉ ngơi để chăm sóc cậu.

Triển Nhạn Linh ngồi trở lại bên giường, dùng khăn mùi soa trắng như tuyết lau khóe mắt hơi ướt của em trai: “Đau đến mức này?”

Lúc này Triển Nhạn Triều mới chậm rãi mà nhớ lại nguyên nhân mình bị hôn mê.

Dưới chiến thuật giả vờ yếu thế do Quý Tác Sơn an bài, trùng tộc dốc hết toàn lực che ngợp bầu trời, muốn đột kích tinh cầu.

Triển Nhạn Triều chính diện đối phó với quân địch, vô số lần bị bao vây giữa biển trùng, tiếng côn trùng chi chít vang lên bên tai không dứt.

Cơ giáp của Triển Nhạn Triều gần như bị trùng bọ cánh cứng xé thành từng mảnh nhỏ, nhưng trong mười mấy phút bị mất đi ý thức cậu ấy vẫn còn tiếp tục chiến đấu.

Triển Nhạn Linh tát một cái lên đầu cậu ấy: “Thiếu chút nữa đã cứu không được. Em có biết khi cha nghe thấy tin tức đã thiếu chút nữa đòi giết anh hay không?”

Triển Nhạn Triều hỏi: “Cậu ấy đâu?”

Đương nhiên Triển Nhạn Linh biết Triển Nhạn Triều đang hỏi ai.

Mục đích cuối cùng của chiến thuật giả yếu là muốn trùng tộc tin tưởng không nghi ngờ nhân loại ở tinh cầu này là miệng cọp mà gan thỏ, chỉ cần hành động một lần là có thể chiếm đoạt, khi đại quân trùng tộc dốc hết toàn lực, Quý Tác Sơn liền lãnh binh đi càn quét hậu phương của trùng tộc.

Thần sắc của Triển Nhạn Linh có chút kỳ lạ: “Đừng để ý đến cậu ấy, uống thuốc đi.”

Triển Nhạn Triều ngồi bật dậy, mặc kệ vết thương trên người.

Cậu trừng trừng nhìn anh hai của mình: “Cậu ấy thế nào?”

“Cậu ấy rất khỏe!” Triển Nhạn Linh đè cậu em về lại xuống giường, chỉ tiếc mài sắt không thành kim, “Cậu ấy đem toàn bộ quân đoàn của mình quay về mà không một ai phải nằm xuống! Còn giết được nữ hoàng trùng tộc!”

Triển Nhạn Triều thở phào nhẹ nhõm: “Không có gì, không có gì là tốt rồi.”

Sau khi nằm xuống được vài giây, Triển Nhạn Triều bỗng nhiên mở to hai mắt: “…Giết được cái gì?!”

Triển Nhạn Linh đưa tờ báo trong tay vỗ lên mặt Triển Nhạn Triều: “Liên tục mười tám ngày cậu ấy trở thành nhân vật trang bìa của tất cả các trang truyền thông, người ta sắp viết cuộc đời của mình thành tiểu thuyết truyền kỳ rồi đó.”

Triển Nhạn Triều cầm lấy tờ báo, phía trên có hình của Quý Tác Sơn, hưng phấn đến mức đôi vai cũng trở nên run rẩy.

Trong hình là Quý Tác Sơn lôi cái đầu cực to của nữ hoàng trùng tộc bước ra từ khoang thuyền, toàn thân đầy chiến tích nhưng lại tuấn tú rạng rỡ, vô cùng chói sáng.

Nhất chiến phong thần, có lẽ là như vậy.

Từ nay về sau trong sử sách sẽ lưu lại họ tên của Quý Tác Sơn, anh hùng, chiến thần, những lời ca tụng có thể tưởng tượng được hoặc không thể tưởng tượng nổi đều sẽ như tuyết rơi mà rải xuống đầu cậu ấy.

Triển Nhạn Triều đưa tờ báo dán vào mặt mình, hít một hơi mùi mực in thơm ngát.

Báo giấy đã sớm không còn thịnh hành, nhưng ở tình huống này Quý Tác Sơn vẫn có thể chiếm trang nhất, có nghĩa là gì thì không cần nói cũng biết.

Anh hai vì mình mà tìm mua tờ báo này làm cho Triển Nhạn Triều nghĩ đến tiểu Quý bao nhiêu năm trước cũng yêu thích thu thập báo.

Cậu có hỏi tiểu Quý thu thập mấy tờ báo rách nát đó làm gì thì tiểu Quý có chút ngượng ngùng bảo rằng trước đây cậu và mấy đứa em lưu lạc đầu đường xó chợ, dùng báo để giữ ấm rất hiệu quả.

Lúc đó Triển Nhạn Triều ra ngoài liền mang về ba sạp báo, xếp trước mặt Quý Tác Sơn, dương dương đắc ý mà nói, thấy chưa, ở cùng bổn thiếu gia thì bảo đảm cậu không lo ăn đói mặc rách, muốn bao nhiêu báo đều có đủ cho cậu.

Không ngờ cậu lại để mất một người, cũng để mất cả cuộc đời của mình.

Hiện tại chỉ có mùi mực nhàn nhạt này còn có thể làm cho cậu nhớ lại cảm giác lúc trước ôm báo khẽ hát mà chạy về nhà khoe với người nọ.

Triển Nhạn Triều vừa muốn khóc vừa muốn cười.

Ngay lúc này điện thoại của Triển Nhạn Linh vang lên, anh ấy bắt máy, vừa mới nói hai câu liền đè lại micro, nói với Triển Nhạn Triều: “Quân bộ điện báo, hỏi thăm thương tích của Triển đoàn trưởng.”

Triển Nhạn Triều đem mặt chôn vào trong báo, rầu rĩ nói: “Nói với bọn họ em rất khỏe, không tiện nghe điện thoại.”

Triển Nhạn Linh gằn từng chữ một: “Là Quý tướng quân tự mình gọi điện hỏi thăm.”

Triển Nhạn Triều trở mình từ trên giường bò dậy, cướp lấy điện thoại rồi kéo chăn trùm đầu, tim đập thình thịch.

Đầu dây bên kia là giọng nói nhàn nhạt của Quý Tác Sơn: “Triển đoàn trưởng, thương tích thế nào rồi?”

Triển Nhạn Triều xoắn chặt góc chăn: “Tôi rất khỏe.”

Quý Tác Sơn nói: “Tôi có xem video chiến đấu của cậu, cậu lĩnh quân cản trở đại quân của trùng tộc rất hiệu quả, quân bộ đang suy nghĩ trao tặng tập thể của cậu chiến công hạng nhất, đề bạt cậu từ Trung đoàn trưởng thành Phó sư đoàn.”

Triển Nhạn Triều nghĩ đến vẻ mặt lãnh đạm của Quý Tác Sơn ở đầu dây bên kia, sắc mặt trở nên đỏ ửng: “Cám ơn.”

Quý Tác Sơn nói: “Hai ngày nữa tôi sẽ cùng Từ tham mưu và Bạch tướng quân của quân bộ đến bệnh viện thăm cậu. Hiện tại tôi đang cùng La Thiến và Tiểu Thanh đi dạo phố, hẹn gặp lại.”

Triển Nhạn Triều: “Chờ đã—”

Trái tim của cậu ấy cơ hồ nhảy ra khỏi lồng ngực, Quý Tác Sơn cũng không vội cúp máy: “Hả?”

Triển Nhạn Triều nói một cách thận trọng: “Lúc tới, cậu có thể mang cho tôi trái cây mà tôi thích ăn nhất có được không?”

Quý Tác Sơn bình thản đáp: “Đương nhiên, dù sao cũng là đi thăm bệnh mà.”

Sau khi tắt máy, Quý Tác Sơn nói với Uông Hệ Chu đang mệt đến le cả lưỡi: “Đi thôi?”

Ai có thể ngờ vị anh hùng hiện tại được người người ca tụng, được vô số thiếu nữ điên cuồng, chỉ mang một cặp kính mát, mặc áo len sọc trắng đen phối quần jean, đứng ở ngoài cửa tiệm dành cho bà bầu.

Bên trong là La Thiến và Uông Tiểu Thanh, La Thiến lấy một bộ đồ hoa văn da báo ướm lên người Uông Tiểu Thanh, bị Uông Tiểu Thanh gạt sang một bên.

Uông Hệ Chu tay xách nách mang túi đồ mua sắm, nhỏ giọng nói: “Anh Quý, em thật bội phục anh. Em sợ nhất cùng chị của em ra ngoài dạo phố. Thật không biết bọn họ tìm đâu ra sức lực lớn như vậy.”

Quý Tác Sơn nói: “Cậu là cậu của nó đấy, coi như cùng cháu trai đi mua sắm đi.”

Vừa nhắc tới cháu mình, ánh mắt của Uông Hệ Chu liền rưng rung, nhưng cúi đầu lập tức trút giận: “Anh Quý, chị La Thiến toàn mua quần áo cho chị của em, làm gì mà mua đồ cho cháu của em chứ.”

Quý Tác Sơn lời ít mà ý nhiều: “Chẳng lẽ anh không mua sao?”

Quý Tác Sơn nhấc lên một đống đồ quần áo trẻ con cho cả nam lẫn nữ cùng với sữa bột và tã giấy, không hề có giá trị của một Chiến thần đế quốc gì cả.

Cậu nói: “Lúc nhỏ anh thường giúp cha mẹ chăm sóc mấy đứa em nên có kinh nghiệm lắm.”

Uông Hệ Chu khó nén sùng bái: “Anh Quý, sau này con của em và Quân Vân sẽ giao cho anh nha.”

Quý Tác Sơn cười.

Tần Quân Vân xuất thân bình dân, là đội phó của Uông Hệ Chu, Uông Hệ Chu là Đại đội trưởng nhưng mỗi ngày đều bị Tần Quân Vân phạm thượng, xoa bóp mặt của cậu ấy, hai người đều không biết chán, mỗi ngày Uông Hệ Chu sẽ dùng xà phòng thơm tốt nhất để rửa mặt, cho Tần Quân Vân trải nghiệm tốt nhất khi nựng mặt cậu ấy.

Uông Hệ Chu từng dõng dạc tuyên bố, đây là cậu ấy cưng chiều vợ tương lai của mình.

Còn Quý Tác Sơn xem qua video chiến đấu của Tần Quân Vân vài lần thì luôn cảm thấy là Uông Hệ Chu chủ động giao hàng tới cửa, còn nghiêm túc thắt một cái nơ trên cổ của mình cho người ta.

Nhưng mà Quý Tác Sơn cũng không phá vỡ giấc mộng tốt đẹp của Uông Hệ Chu, cứ để mặc cậu ấy nghĩ vậy đi.

……..

P/S: Chương sau là nhảy sang thế giới mới rồi, bật mí nha…thế giới ma huyễn hiện đại, có mắt âm dương