Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 8: Nhật ký phản nghịch của thiên tài bia đỡ đạn 8

Dưới tác dụng của thuốc ngủ, Trì Tiểu Trì thiếp đi, mơ tới chuyện xảy ra trước khi tới nơi này.

Cậu là một diễn viên, sống khá tốt, năm 26 tuổi đạt hai giải thưởng quốc tế hạng A, một vai chính và một vai phụ, điện ảnh trong nước thì trước năm 25 tuổi đã ôm toàn bộ tượng vàng của tam kim.

Nhưng mà giới diễn viên dù sao cũng là một cái vòng lẩn quẩn.

Nhiếp ảnh gia Lăng Nam Quốc rất nổi tiếng trong giới chính là bạn thân của biên kịch trứ danh Tôn Quảng Nhân.

Cháu gái của Lăng Nam Quốc muốn quay một bộ kịch nói, cứ như vậy rẽ trái lượn phải mà tới tìm Trì Tiểu Trì.

Thứ nhất là muốn đền đáp ân tình của Tôn biên kịch, thứ hai địa điểm sân khấu biểu diễn kịch nói ngay tại quê nhà của mình, thứ ba là cũng đang rãnh rỗi, Trì Tiểu Trình quyết định nhận lời.

Khi đi đến sân khấu kịch nói, Trì Tiểu Trì tháo xuống kính râm rồi nói: “Rạp hát này vẫn cũ như thế à, rách nát.”

Cái miệng của Trì Tiểu Trì khiến cậu gặp không ít phiền phức, trợ lý của cậu đã sớm luyện ra phản xạ có điều kiện, chỉ giật mình một cái liền thuần thục mở miệng giúp Trì Tiểu Trì đỡ lời: “Cũ nhưng vẫn chắc chắn, cũ nhưng vẫn chắc chắn.”

Không cần phải nói thì cũng biết đây là rạp hát có tư lịch lâu đời nhất ở địa phương này, vừa là sân khấu kịch nói vừa là rạp chiếu phim, khi còn trẻ ba của Trì Tiểu Trì còn dẫn mẹ của cậu ấy đến xem điện ảnh tại đây.

Về phần có chắc chắn hay không thì Trì Tiểu Trì có quyền lên tiếng nhất.

Khi chính thức biểu diễn, nhờ phúc của trang thiết bị cũ kỹ mà Trì Tiểu Trì bị một cụm đèn chùm rơi xuống rồi tiến vào thế giới này.

Trì Triểu Trì tỉnh lại từ trong mộng.

Vừa nãy ở trong mộng, thời gian hắn bị đèn chùm rơi trúng kéo dài vô hạn.

Nằm bên dưới chùm đèn vỡ nát, Trì Tiểu Trì cảm thấy chính mình giống như lon nước bị đập bẹp, máu ồ ạt tràn ra ngoài.

Cũng may chỉ là mộng, cảm giác không đau.

Khán giả có lẽ không ngờ chính mình mua vé lại nhìn thấy cảnh như vậy, dồn dập từ chỗ ngồi đứng lên, có người còn giẫm lên ghế, lấy di động ra quay chụp.

Trì Tiểu Trì nằm trên đất suy nghĩ, các người cứ thỏa thích mà chụp, tôi chết rồi sẽ bám vào trong hình, thừa dịp nửa đêm bò ra ngoài cùng các người thảo luận chuyện nhân sinh, dọa cho các người không chết thì coi như tôi thua.

Cậu nằm trên đất, uốn éo cần cổ đã mất cảm giác.

Thiết kế của rạp hát cũ có chút vấn đề, có vài trụ cột vừa vặn chặn lại tầm mắt của mấy vị khán giả ngồi phía sau, phải nghiêng cổ mới có thể miễn cưỡng thấy rõ toàn diện sân khấu, bởi vậy chỗ ngồi phía sau cột có giá rẻ hơn những chỗ khác rất nhiều.

Cậu nhìn thấy ở góc Đông Nam có hai anh em khoảng chường mười tuổi đang ôm lấy thân cột, tò mò nhìn cậu.

Trì Tiểu Trì mở to hai mắt.

Cảnh tượng trước mắt trở nên mờ ảo, ngay sau đó liền khôi phục rõ ràng, hai đứa nhóc đang xem náo nhiệt bỗng nhiên biến trở thành hai người thiếu niên thiếu nữ đang dò đầu từ phía sau cột xem xét tình hình, cỏ vẻ vừa mê mang lại vừa bất an.

Trì Tiểu Trì giật giật ngón tay, không tiếng động mà ấp úng: “…Lâu ca.”

Cô bé còn muốn xem nhưng người lớn ở phía sau quát một tiếng, cậu nhóc từ sau lưng bịt mắt cô bé, dẫn cô bé rời đi.

Hai hàm răng của Trì Tiểu Trì run rẩy: “Lâu ca, anh đừng đi, đừng đi mà.”

Không biết lấy sức lực từ đâu, Trì Tiểu Trì từ dưới chùm đèn vỡ nát cố gắng giãy dụa bò ra ngoài, sau đó chợt bừng tỉnh.

Sau khi tỉnh lại, Trì Tiểu Trì ngậm điếu thuốc lá trong miệng nhưng không châm lửa, chỉ mím chặt môi.

Hệ thống nói: “Hiện tại ba giờ rưỡi. Cậu mới ngủ được bốn tiếng.”

Trì Tiểu Trì đáp: “Ngủ con khỉ khô, dậy thôi nào.”

Hệ thống: “…” Xong rồi, chắc ngủ không đủ giấc, đã phát điên.

Trì Tiểu Trì đề nghị: “Chọn một bộ phim cùng xem đi.”

Hệ thống bất đắc dĩ nói: “Bây giờ là thời gian đi ngủ.”

Trì Tiểu Trì từ trên giường bước xuống: “Tôi tỉnh dậy thì chính là hừng đông.”

Hệ thống: “…” Được rồi, cậu nói là hừng đông thì là hừng đông.

Trình Tiệm suy nghĩ rất chu đáo cho em trai của mình.

Căn hộ rộng hai trăm mét vuông được lắp đặt hoàn thiện các loại trang thiết bị, còn dán thêm rất nhiều ghi chú có tâm.

Tỷ như, trên tủ rượu có dán một tờ ghi chú: “Có thể dẫn bạn đến uống rượu, ba ngăn dưới uống thoải mái, bên trong có hai ngăn rượu mày có thể uống, hai ngăn bên trong là rượu do anh sưu tầm, mày dám uống thì anh lập tức đánh gãy chân mày.”

Trì Tiểu Trì nở nụ cười, tháo xuống tất cả các tờ ghi chú rồi gấp lại từng tờ, mở ví tiền bên người, đem từng tờ một nhét vào, cất kỹ bên trong,

Hệ thống chú ý động tác của cậu, trong lòng khẽ rung động.

Trong thế giới hiện thực, [Sự kiện giết người ở mũi đất] khiến Trì Tiểu Trì một đêm thành danh, nhưng chưa đầy 2 tháng sau, Trì Tiểu Trì lại rơi vào vũng bùn bê bối.

—- Bố mẹ Trì Tiểu Trì tiếp nhận phỏng vấn, lên án cậu không phụng dưỡng bố mẹ.

Khi Trì Tiểu Trì thành danh thì mạng internet chỉ mới phổ biến chưa lâu, mọi người vừa cảm thấy mạng internet có chỗ tốt là có thể nặc danh ẩn tên, nhưng vừa không có đầy đủ kiến thức để phân rõ các loại thông tin thật giả.

Trì Tiểu Trì bởi vì bất hiếu mà bị các bình luận trên diễn đàn mắng đến thương tích đầy mình, thậm chí bởi vì chuyện này mà trở thành khách quen của của các tạp chí giải trí, bị lên án dữ dội, có thể nói là vô cùng thê thảm.

Lúc đó tất cả mọi người đều cho rằng Trì Tiểu Trì tiêu rồi.

Mà mười tháng sau, vai nam chính của Trì Tiểu Trì trong [72 giờ Kinh Tình] lại trở thành hắc mã đắt khách nhất năm đó.

Được đánh bóng tên tuổi, Trì Tiểu Trì nhanh chóng quật khởi, vài hợp đồng đại ngôn vốn đã bị cắt đứt cũng dần dần quay trở về.

Sau khi bạo hồng từ [72 giờ], trong một lần phỏng vấn, MC hỏi đến sự kiện bê bối lúc trước của Trì Tiểu Trì.

Trước đây luôn từ chối công khai nhắc tới chuyện này trong bất kỳ chương trình nào, nhưng lần này Trì Tiểu Trì lại ngoại lệ mở miệng: “Từ khi bắt đầu kiếm được tiền, mỗi tháng tôi đều gửi tiền cho ba mẹ. Ở ngân hàng vẫn có lịch sử sao kê tài khoản của tôi.”

MC rất ngạc nhiên: “Vậy bọn họ…”

“Ba của tôi đánh bạc.” Trì Tiểu Trì nói: “Tôi diễn bộ [Đất mũi] kiếm được bao nhiêu tiền thì đều bị ông ấy dùng để đánh bạc. Tôi giúp ông ấy trả nợ nhưng ông ấy vẫn tiếp tục chơi cá cược, còn hỏi tôi diễn [72 giờ] có thể kiếm được bao nhiêu. Tôi từ chối đưa hết cho bọn họ, nhưng mỗi tháng sẽ gửi tiền cho bọn họ, có điều bọn họ…dường như không quá thỏa mãn.”

Nói tới đây, Trì Tiểu Trì dừng lại đúng lúc, đủ để cho MC và khán giả tiến hành suy nghĩ và nhớ lại chuyện trước đó.

MC vốn chỉ thuận miệng hỏi, căn bản không ngờ lại nhận được câu trả lời của Trì Tiểu Trì, càng không nghĩ đến chân tướng hóa ra là như vậy: “Tại sao anh không giải thích?”

“Khi đó tôi đang quay phim.” Trì Tiểu Trì nở nụ cười, vẻ mặt lãnh đạm và điềm tĩnh vốn không nên xuất hiện trên người có tuổi tác như cậu ấy, “Vả lại mọi người cũng rất cao hứng khi thấy minh tinh gặp scandal, giải thích lúc đó sẽ có người lắng nghe tôi hay sao?”

Chẳng trách anti fan của Trì Tiểu Trì chán ghét cậu ấy thủ đoạn thâm sâu.

Không phải ai cũng đều có thể nhẫn nhịn mười tháng bị sỉ nhục mắng chửi mới hời hợt đáp trả bằng một đòn sát thương trí mạng thế này.

Cũng không phải ai dám dùng thái độ hời hợt để vạch trần tất cả nội tình của cha mẹ thân sinh trước mặt công chúng như vậy. Không nói đến nỗi khổ tâm của mình, cũng không nhắc đến ơn sinh thành mà chỉ nói ra sự thật.

Ngay cả ba mẹ của Trì Tiểu Trì cũng không ngờ con trai lại tuyệt tình như thế.

Không động thì thôi, một khi động thì không hề khoan nhượng, cũng không có đường cứu vãn.

Trong một đêm, dư luận triệt để xoay chiều, ngòi bút lên án lại chuyển hướng công kích về phía ba mẹ Trì Tiểu Trì.

Toàn bộ hành trình không có bất kỳ ai chỉ đạo 19 tuổi Trì Tiểu Trì nên xử lý chuyện này như thế nào.

Cậu ấy dùng mười tháng nhẫn nhịn mà thuận lợi chặt đứt quan hệ với người thân, từ đó về sau ba mẹ của cậu ấy không còn xuất hiện, cũng không có can đảm đến dây dưa.

Có thể trong cuộc chiến này vẫn còn rất nhiều vấn đề chưa giải quyết được.

Thời gian trôi qua sáu năm, Trì Tiểu Trì lại có mặt trong một chương trình phỏng vấn, MC vẫn là MC năm đó.

Cô ấy hỏi: “July, anh có nghĩ tới sự kiện năm đó của ba mẹ mình nếu không có [72 Giờ Kinh Tình] thì con đường điện ảnh của anh sau này sẽ như thế nào hay không? Có thể còn bình yên như vậy hay không?”

July là tên tiếng Anh của Trì Tiểu Trì.

Xuyên áo len cao cổ, Trì Tiểu Trì chống khủy tay dựa vào một bên ghế sô pha, nghe vậy cười nói: “Tất nhiên có thể. Nếu không có [72 giờ] thì còn có [36 giờ], hay [24 giờ].”

Sáu năm lắng đọng, Trì Tiểu Trì giống như chiếc áo len cao cấp có dấu vết đã cũ của cậu ấy, xa cách, lãnh đạm, nhưng vẫn khó có thể xóa đi cảm giác quý giá.

Nữ MC thưởng thức mà nhìn chăm chú vào cậu ấy: “Có tự tin như vậy sao?”

Trì Tiểu Trì đáp: “Bởi vì là tôi cho nên tất nhiên là có.”

Trước khi hai viên thuốc ngủ của Trì Tiểu Trì hết hiệu lực, 061 tranh thủ lục xem chương trình phỏng vấn của cậu ấy.

Thông qua vẻ mặt trò chuyện tự nhiên và vui vẻ của Trì Tiểu Trì, 061 lại nhìn thấy hình ảnh “Trình Nguyên” vài ngày trước đó ngồi ở hàng cháo, bao bọc trong chiếc áo lông hơi cũ, yên tĩnh gặm bánh bao.

Khi đó ánh mắt của cậu ấy rất ấm áp, pha lẫn một chút mềm mại luống cuống và mờ mịt.

061 nghĩ đến ánh mắt kia, trong lòng mơ hồ có chút mềm mại.

Cậu ấy rõ ràng rất để ý đến tình thân, nhưng vì sao lại lợi dụng chính gia đình mình để giẫm lên như thế?

Đương nhiên Trì Tiểu Trì không chịu trách nhiệm giải đáp nghi vấn của anh.

Trì Tiểu Trì bật lên màn hình chiếu cỡ lớn trong phòng khách, lại đi ép một ly nước cà rốt, co người trên ghế sô pha, vừa uống vừa sử dụng thiết bị điều khiển từ xa.

Cậu ấy nói: “Đã lâu không có người cùng tôi xem phim.”

061 còn chưa trả lời thì Trì Tiểu Trì đã nói tiếp: “À, mà cậu không phải là người.”

061: “…” Nói cũng đúng.

Trì Tiểu Trì: “Được rồi, cậu muốn xem phim gì?”

061: “Nghe theo cậu.”

Trì Tiểu Trì cười: “Ôi, cũng biết săn sóc quá nhỉ. Giọng điệu này có khác gì đang nuông chiều bạn gái đâu. Chắc rất được hoan nghênh ở chỗ trí tuệ nhân tạo của các cậu phải không?”

061: “Cũng khá được.”

Lời này của 061 cũng không sai. Tính cách của anh rất điềm đạm ấm áp, luôn bị các trí tuệ nhân tạo khác xem như thùng rác trút bầu tâm sự, quả thật rất được hoan nghênh.

Anh còn nhanh chóng nói tiếp: “Nhưng mà hệ thống chủ không cài đặt hình thức thân mật cho trí tuệ nhân tạo. Giữa các trí tuệ nhân tạo chỉ có tình hữu nghị đơn thuần.”

Trì Tiểu Trì nhấn tạch tạch lên phím chọn phim từ thiết bị điều khiển từ xa, “Thật không có chí hướng. Không có điều kiện thì có thể tạo ra điều kiện. Chẳng phải các cậu có 0 còn có 1 à?”

061: “…”

061 phản ứng một chút, sau đó liền cảm thấy từ lỗ tai cho đến tâm hồn của mình đều bị vấy bẩn.

Trì Tiểu Trì chọn một bộ phim kinh dị, tiện tay tắt luôn đèn phòng khách.

Vừa bắt đầu hệ thống liền nhắc nhở cậu: “Cậu chỉnh âm lượng nhỏ xuống một chút, bây giờ vẫn còn khuya, đừng làm ồn hàng xóm.”

“Ở đây cách âm rất tốt.” Trì Tiểu Trì dửng dưng như không, “Trừ phi hiện tại chỗ này của tôi có máy khoan nếu không sẽ không có ai trách đâu.”

Trì Tiểu Trì nói rất kiêu ngạo, nhưng khi nhạc nền dạo đầu của phim kinh dị vừa vang lên thì cậu ấy lập tức đem âm lượng từ 40 cấp tốc hạ xuống 20.

Xem được khoảng hai phút, hàm răng của Trì Tiểu Trì bắt đầu va vào nhau lập cập.

061: “…Cậu sợ?”

Trì Tiểu Trì: “Nói thừa.”

061: “…Sợ sao còn xem.”

Trì Tiểu Trì lấy ly ngăn trở tầm mắt: “Có người xem cùng thì tôi mới dám xem.”

Hệ thống thở dài một hơi, không thể hiểu được cái loại tâm lý càng sợ càng thích xem này.

Anh lại đem hệ thống điều hòa không khí tiến hành điều chỉnh nhiệt độ bên trong cơ thể của Trì Tiểu Trì, điều tiết mồ hôi lạnh để miễn cho cậu không được thoải mái.

Nửa tiếng tiếp theo, hệ thống trở thành xướng ngôn viên tạm thời của Trì Tiểu Trì.

“Con quỷ không nhảy ra, yên tâm mở mắt ra đi…Tôi không lừa cậu đâu.”

“Theo tiết tấu này, khi nữ chính quay đầu mà không có chuyện gì thì lúc xoay người lại sẽ có quỷ nhảy ra, nhắm mắt đi.”

Cứ như vậy, hết liếc nhìn lại nhắm mắt, Trì Tiểu Trì rốt cục ngủ thiếp trên ghế sô pha.

Hệ thống nói khẽ: “Dậy đi, quay về giường ngủ, ngủ trên sô pha dễ bị cảm mạo.”

Trì Tiểu Trì ầm ừ một tiếng, xoay thân kéo chăn mỏng cuộn tròn người.

061: “…Haiz.”

Trong giây lát, trước sô pha hiện lên một cái bóng.

Chàng thanh niên cao gầy mặc áo trắng quần đen cúi người xuống, ôm Trì Tiểu Trì lẫn chăn vào trong lòng rồi bế lên.

Cả người Trì Tiểu Trì đột nhiên cứng đờ, cấp tốc mở mắt ra.

061 có chút lúng túng, trong khi Trì Tiểu Trì bình tĩnh nhìn anh ấy trong chốc lát thì liền nhắm mắt lại.

Trì Tiểu Trì nghĩ, lại đang nằm mơ, lần này là mộng đẹp.

Không thể để Lâu ca phát hiện mình đã nhận ra ảnh, nếu không ảnh lại rời đi.

061 đợi trong chốc lát, phát hiện Trì Tiểu Trì dường như đã ngủ thiếp đi thì mới chậm rãi bế cậu vào trong phòng ngủ.

Cuộc sống của Trì Tiểu Trì bên này trải qua thật dễ chịu, nhưng Dương Bạch Hoa bên kia  lại là buồn bực, cực kỳ mất tập trung.

Một thân mệt mỏi trở về nhà, lại không có canh ngọt cơm nóng, chỉ có bếp núc lạnh tanh, tâm lý của Dương Bạch Hoa càng khó chịu.

Cậu ấy trực tiếp dọn vào ở nhà của người bạn kia? Cứ gấp rút như vậy? Ngay cả báo cho mình một tiếng cũng không có thời gian?

Dương Bạch Hoa cực kỳ mệt mỏi, anh ta cảm thấy gần đây nhiệt tình của mình đối với Trình Nguyên từ từ hạ thấp, ngay cả chuyện giường chiếu cũng không có hứng, thường xuyên ngay lúc đánh răng rửa mặt liền cảm thấy mệt đến muốn nhũn cả người, đâu còn thời gian rãnh rỗi cùng Trình Nguyên hâm nóng tình cảm?

Hắn vì công tác mà bận rộn như vậy, trong khi cậu ấm Trình Nguyên xưa nay không học được cách thông cảm.

Dương Bạch Hoa không đi tìm Trình Nguyên.

Theo kinh nghiệm của anh ta thì Trình Nguyên thường là người dễ kích động nhất, chẳng mấy chốc sẽ gọi điện thoại tìm anh ta giải thích.

Nhưng ba mẹ anh ta đến đây đã ba bốn ngày mà vẫn không thấy Trình Nguyên gọi điện giải thích.

Khi chở ba mẹ đi ăn, Dương Bạch Hoa đặc biệt ít nói, ngón tay không ngừng vuốt ve bọc da vô lăng.

Ông bà Dương ngồi ở ghế sau, em họ của Dương Bạch Hoa là Dương Tiểu Yến thì ngồi ở ghế phụ phía trên.

Đã ngồi trong xe được vài ngày nhưng hai ông bà vẫn chưa thoát khỏi sức hút mới mẻ đối với chiếc xe này, bà Dương đang nghiên cứu miếng dán xe trên cửa sổ: “Con trai, dán thứ này lên thì từ bên ngoài nhìn vào không thấy bên trong thật à?”

Dương Bạch Hoa lấy lại tinh thần, gật đầu cười nói: “Dạ.”

Dương Tiểu Yến sơn móng tay đỏ thẫm, mặc y phục và đeo nữ trang đều vô cùng thời thượng.

Di động của cô ấy hết pin, mượn di động của Dương Bạch Hoa mà chơi, nghe vậy liền yên lặng bĩu môi.

….Quê mùa.

Dương Tiểu Yến lướt weibo một lúc, trả lời vài bình luận của fan hâm mộ, sau đó cô ta còn lần lượt bấm vào từng ứng dụng trong di động của Dương Bạch Hoa.

Xuất phát từ tò mò, Dương Tiểu Yến lén lút mở ra lịch sử tin nhắn của Dương Bạch Hoa và Trình Nguyên, kéo xuống vài trang, lại nhìn thấy ba ca khúc mà mấy ngày trước Trình Nguyên gửi đến, phía trên phân chia rõ ràng là demo 1, 2, 3.

Thỉnh thoảng Dương Tiểu Yến cũng viết một ít ca khúc, đương nhiên cô cực kỳ cảm thấy hứng thú đối với các sáng tác của tiểu Trình, đầu ngón tay bấm một cái, nhấn vào nút phát nhạc.

Khi tiếng nhạc không hề báo trước vang lên trong xe, da đầu của Dương Bạch Hoa suýt chút nữa đã nổ tung.

Anh ta muốn giật lại di động nhưng do đang lái xe, lại sợ động tác quá đột ngột sẽ khiến ba mẹ nghi ngờ, đành phải âm thầm lo lắng, mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay không ngừng cuồn cuộn thấm ra ngoài.

Trong khi đó Dương Tiểu Yến thì vui như mở cờ trong bụng.

Cô nhận ra đây không phải bản demo hoàn chỉnh, chỉ là hình thức ban đầu mà thôi, nhưng giai điệu lại cực kỳ sáng tạo, kỹ thuật thuần thục, nương theo giọng hát ngâm nga, vô cùng dễ dàng tiến vào lòng người.

Dương Bạch Hoa lạnh mặt nói: “Đừng mở nhạc lộn xộn, phí dung lượng.”

Đôi mắt của Dương Tiểu Yến đảo một vòng, nảy lên ý tưởng: “Đây là ca khúc tiểu Trình sáng tác à?”

Dương Bạch Hoa biến sắc, vội vàng nháy mắt ra hiệu với Dương Tiểu Yến.

Đôi mắt của Dương Tiểu Yến long lanh mà nhìn anh ta, giả vờ không hiểu.

Dương Bạch Hoa thầm mắng một tiếng.

Vấn đề này quả nhiên khiến ông bà Dương chú ý.

Ông Dương hỏi: “Tiểu Trình? Bạn của anh con à?”

Dương Tiểu Yến giành nói: “Dạ, anh họ chưa nói với hai bác sao? Là bạn thân của anh họ, làm âm nhạc.”

Lòng bàn tay của Dương Bạch Hoa đổ mồ hôi thật sự nghiêm trọng, làm cho hắn cầm lái có chút trơn trượt.

Vừa nghe thấy hai chữ “bạn thân” thì bà Dương còn có chút mong đợi, nhưng nghe đến ba chữ “làm âm nhạc” thì lập tức rũ xuống khóe miệng, bày tỏ xem thường, trông rất giống với vẻ mặt mới vừa nãy của Dương Tiểu Yến.

“Con trai, nghe mẹ một câu, chớ có giao du với loại người không có công ăn việc làm đàng hoàng như vậy, con không giống bọn họ, con thi đỗ đại học, là sinh viên chân chân chính chính, cái đám cậu ấm học nghệ thuật đa phần đều không đàng hoàng, đều là không có học thức mới đi học nghệ thuật, không có tiền đồ.”

Dương Bạch Hoa không lên tiếng nhưng Dương Tiểu Yến lại tranh cãi: “Trong nhà của tiểu Trình có tiền, người ta thích học gì thì có sao đâu.” Cô ta lại quay đầu làm nũng với Dương Bạch Hoa, “Anh họ, em nói có đúng không?”

Bà Dương hơi lúng túng, nhìn về phía Dương Bạch Hoa.

Dương Bạch Hoa vì mẹ mà đỡ lời: “Tùy tiện sáng tác ca hát mà thôi, cũng chẳng có tiền đồ gì to tát”

Bà Dương tìm về chút mặt mũi, “Ôi” một tiếng, lại quay sang Tiểu Yến nói: “Nghe thấy chưa, người có tiền mới làm những thứ này.”

Tiểu Yến giả vờ không nghe thấy, cầm lấy di động của Dương Bạch Hoa, càng nghe càng động lòng.

Cô ta thử thăm dò Dương Bạch Hoa: “Mấy bài này cũng là tiểu Trình tùy tiện viết? Giống như lần trước, không có ý định đem đi bán?”

Dương Bạch Hoa nóng lòng muốn kết thúc đề tài này, dùng sức nhấn kèn một cái, trầm giọng đáp: “Gia đình cậu ấy có tiền, không cần phải bán mấy ca khúc này để kiếm chút thu nhập. Với lại cậu ấy có lẽ không thích để âm nhạc và tiền bạc dính líu với nhau.”

Lúc này Dương Tiểu Yến mới yên tâm.

Cô ta lặng lẽ chọn ra hai bản demo trong ba bản rồi chuyển tiếp đến tin nhắn của mình, ngón tay động một chút, cấp tốc lặng lẽ xóa đi nội dung chuyển tiếp trên di động của Dương Bạch Hoa.

………..

P/S: thính ngập mặt