Tháng giêng là những ngày đoàn tụ gia đình, bởi vậy buổi tối rất ít người đi ra ngoài cùng bạn bè, trên đường có không ít cửa hàng đã tắt đèn đóng cửa, chỉ còn dư lại vài ánh đèn lẻ loi từ tiệm cắt tóc. Mấy tờ câu đối trang trí dán trên cửa bị gió lạnh thổi bay phấp phới, phát ra tiếng vang lào xào, giống như giấy tiền vàng bạc bị cắt hỏng.

Quán Karaoke nằm ở trong một con hẻm quanh co, ánh đèn lờ mờ, ba người đi ra khỏi quán, phải đi qua ba cái hẻm mới đến đường cái.

Xuyên qua con hẻm thứ hai, ba người đồng thời nghe thấy tiếng hát lạc tông truyền đến.

Lâu Tư Phàm nhận ra mùi rượu nồng nặc đang đến gần, khẽ cười.

…Quả nhiên đến.

Không uổng phí ngày hôm qua mình nỗ lực uyển chuyển báo cho anh họ biết địa điểm quán Karaoke.

Lâu Tư Phàm chợt làm ra giọng điệu vô cùng chán ghét: “Trường Sinh, Đông Ca, chúng ta tránh sang một bên đi.”

Mà chờ đến lúc đám người kia xông tới gần trong gang tấc, Hạ Trường Sinh mới phát hiện cái gì gọi là không thể tránh khỏi.

Bọn họ như bò điên, không tránh không né mà đụng vào bả vai Trì Tiểu Trì.

Trì Tiểu Trì bị đụng ngã vào trong lòng Hạ Trường Sinh.

Lâu Tư Phàm nổi giận, bước ra phía trước, lớn tiếng quát: “Mấy người làm gì vậy?”

Trì Tiểu Trì không lên tiếng, Hạ Trường Sinh thực sự rất quen thuộc đối với loại nhịp điệu “kiếm chuyện” này, đưa tay kéo lại Lâu Tư Phàm, muốn ra hiệu cho anh ta đừng đôi co với bọn người này.

Nhưng đã chậm.

Tên cầm đầu là một tên mập mạp say khướt, phun đàm xuống giày Lâu Tư Phàm: “Ồ, rất trâu bò nha.”

Lâu Tư Phàm nghiêm túc chỉ trích: “Đường lớn như vậy, mấy người nhất định phải va chạm hay sao?”

Tên mập nói: “Ấy da, tao thích đụng mày đó, thì sao? Không phục?”

Lâu Tư Phàm: “Mấy người không thể nói chuyện có lý một chút à?!”

Tên mập túm lấy áo của Trì Tiểu Trì, nhấc cậu lên rồi đẩy xuống nền đất đầy cát bụi: “Ha, ông nội mày không nói lý với đồ ngu, mày thấy thế nào.”

Vừa dứt lời, dòng người từ đằng sau tên mập ló đầu ra như những hồn ma, tạo thành hình cánh quạt bao vây đám người Trì Tiểu Trì, trong miệng mắng chửi những từ ngữ thô tục bẩn thỉu.

Hạ Trường Sinh lia mắt khắp bốn phía.

Xung quanh có một căn nhà đang xây, gạch, gỗ dài, tất cả đều đầy đủ.

Tình hình hiện tại khác xa so với lúc trước Đông Ca bị bốn tên bao vây, đối phương đều là người trưởng thành, vóc dáng đều cao lớn, có đến sáu bảy người, bọn họ chỉ có ba người, hơn nữa nơi này có quá nhiều công cụ, một khi thật sự đánh nhau thì nhất định sẽ bị thương.

Đặc biệt là ở bước ngoặc này, qua vài tháng nữa bọn họ phải so tài.

Tuy rằng Hạ Trường Sinh thẳng tính nhưng tuyệt đối không có nghĩa anh ta sẽ làm chuyện không tự lượng sức mình.

Anh ta biết biện pháp duy nhất chính là chạy.

Khiến cho anh ta vui mừng chính là Đông Ca cũng biết phán đoán thực lực của bản thân.

Cậu ấy không gây hấn, mà chỉ im lặng phủi bụi quần áo, loạng choạng đứng dậy.

Ai ngờ, tên mập kia thấy cậu ấy vừa đứng dậy liền bất ngờ đạp lên một phát, vừa vặn đá trúng bụng cậu.

Cú đạp này quả thực không nhẹ, Trì Tiểu Trì bị đá lùi lại đến mấy mét hơn.

Lâu Tư Phàm thấy thời cơ chín muồi, bèn đẩy tên mập một cái rồi hô to: “Chạy mau!!”

Trì Tiểu Trì phản ứng cực nhanh, không để ý đau đớn, kéo lấy ống tay áo của Hạ Trường Sinh, quay đầu chạy như điên về phía ngược lại.

061 hỏi lại lần thứ ba mươi sáu, trong giọng nói tràn đầy lo lắng: “Có cần tôi hỗ trợ không?!”

Trì Tiểu Trì đáp lại lần thứ ba mươi sáu: “Chờ đã.”

061 đau lòng đến run rẩy: “Cậu bị thương! Bị bẩm tím phần mềm…”

Trì Tiểu Trì đè lại vết thương, khập khiễng chạy gấp rút về phía trước: “Tôi biết.”

Cậu vừa nói vừa lắng nghe động tĩnh từ phía sau.

…Những người kia không đuổi theo.

Nhưng Lâu Tư Phàm cũng không chạy theo.

Khi sống mũi bị đấm một phát, toàn thân của Lâu Tư Phàm không thể phản ứng lại, cảm giác đau nhức khi bị đấm vào mặt làm cho anh ta lập tức khom người xuống.

Anh ta vốn định đẩy tên mập rồi nhân cơ hội lui ra sau tìm một chỗ trốn đi, để mặc bọn họ đi bắt Đông Ca, chính mình đã sớm quen thuộc hẻm nhỏ này, chạy đi tìm Trường Sinh, trình diễn tiết mục cứu người.

Không ngờ tên mập bắt được anh ta, cười hì hì, tận lực đấm mạnh một phát vào mặt.

Lâu Tư Phàm mò mẫm sóng mũi đã bị lệch vị trí, đau đớn không chịu nổi: “Mấy người làm gì vậy?”

Không ai đáp lại câu hỏi của anh ta.

Lâu Tư Phàm bị đạp một phát ngã xuống đất, cơn mưa quyền cước ập xuống người anh ta.

Anh ta như một đống cát, bị vô số bàn chân giẫm đạp đến thất thanh.

Mà sau vài chục giây bị đánh, quyền cước đồng loạt dừng lại.

Mọi người tán ra, Lâu Tư Phàm mặt đầy đất cát mở to đôi mắt mơ hồ, trơ mắt nhìn tên mập kia cầm lấy một cây gỗ kích thước ước chừng cánh tay.

Không, không đúng…

Nhất định là nhầm lẫn…

Lâu Tư Phàm hét thảm: “Mấy người thả tôi ra! Tôi là—–”

Tên mập không cho anh ta tự giới thiệu.

Cây gậy kia theo tiếng gió quật mạnh xuống đầu gối của Lâu Tư Phàm.

Lâu Tư Phàm ngay cả tiếng kêu cũng kêu không được, há to miệng, đôi mắt đầy nước mắt và đất cát cũng xụi lơ.

Hạ Trường Sinh đang cùng Trì Tiểu Trì chạy loạn xạ trong đường hẻm hơn cả trăm mét mới phát hiện Lâu Tư Phàm không chạy theo.

Anh ta dừng lại.

Mới vừa quay người  liền nghe thấy một tiếng hét thảm thiết đau đớn như tiếng bánh xe tải đè ép thần kinh Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh mở to hai mắt.

Một giây sau anh ta liền xoay người muốn quay trở lại.

Trì Tiểu Trì kéo anh ta lại: “Anh muốn làm gì?”

Hạ Trường Sinh gấp đến mức giọng mang theo tiếng nức nở: “Lâu ca! Lâu ca không chạy theo!”

Trì Tiểu Trì ngẩn ra, giống như mới phát hiện, hít sâu vài cái, vững vàng ngăn cản Hạ Trường Sinh, khom lưng nhặt lên hai cục gạch ở góc tường bên cạnh, đặt vào trong tay Hạ Trường Sinh: “Cùng nhau đi.”

061 cuống lên: “Cậu tính làm gì?”

Trì Tiểu Trì không trả lời, chỉ hơi hoạt động cần cổ.

061: “…” Đáng chết!

Hai đứa trẻ con miệng còn hôi sữa cầm theo cục gạch định quay trở lại, bỗng nhiên trong một ngõ hẻm khác có một bóng người chạy đến, bắt lấy tay Trì Tiểu Trì: “Đông Ca! Trường Sinh!”

Trì Tiểu Trì quay đầu nhìn, nháy mắt ngạc nhiên: “Chú út?”

Người tới chính là Đông Phi Hồng.

Anh ta thấy trên người Trì Tiểu Trì có dấu chân lớn, vội la lên: “Sao vậy? Mẹ của con gọi chú tới đón, chú vừa tới liền nghe thấy —”

Hạ Trường Sinh không kiềm chế được mà run rẩy: “Chú út, xảy ra chuyện lớn rồi. Lâu ca gặp vấn đề rồi.”

Đông Phi Hồng nói: “Để chú đi xem thử.”

Trì Tiểu Trì bắt lấy tay Đông Phi Hồng, sắc mặt cũng trở nên khẩn trương: “Bọn họ đông người.”

Đông Phi Hồng nói một câu ngắn gọn: “Mọi chuyện đã có chú.”

Anh ta đưa mắt nhìn sang Hạ Trường Sinh, đôi mắt từ trước đến nay luôn ôn hòa dịu dàng thì giờ khắc này lại tràn đầy lạnh lẽo, ra lệnh: “Hai đứa ở chỗ này, đừng nhúc nhích, cũng đừng gây rối, báo cảnh sát ngay đi.”

Dứt lời, anh ta quay người chạy về phía phát ra tiếng kêu gào thảm thiết.

Mà ở nơi Trì Tiểu Trì không nhìn thấy, ánh mắt của Đông Phi Hồng triệt để trở nên âm trầm.

Anh hơi hoạt động cần cổ, xương cốt phát ra tiếng kêu kèn kẹt lạnh lẽo.

Hai người vừa mới bấm điện thoại thì liền nghe thấy nơi Đông Phi Hồng chạy đến truyền lại một tiếng hét thảm tan nát cõi lòng.

Hạ Trường Sinh đang gọi điện thoại và người bắt máy đều cùng lúc run lên.

May mà là âm thanh đó không phải của Đông Phi Hồng, cũng không phải của Lâu Tư Phàm.

Tiếp theo là lần lượt hết tiếng hét của người này đến người khác.

Người nhận điện thoại cũng nghe thấy động tĩnh, cũng ý thức được tính nghiêm trọng của việc này, sau khi hỏi rõ địa điểm cụ thể, liền lập tức thông báo xuất phát.

Trong ngắn ngủi một phút trò chuyện, hẻm nhỏ tổng cộng vang lên bảy tiếng hét thảm.

Cúp máy, Hạ Trường Sinh cũng không nhịn được nữa, ném luôn cục gạch rồi quay đầu chạy về hướng đó.

Trì Tiểu Trì theo sát phía sau.

Chờ hai người một lần nữa quay lại chỗ cũ, đều nhịn không được mà hít vào một hơi lạnh.

Bảy người bao vây bọn họ đều đã nằm sống xoài dưới đất, trên thân mỗi người đều có một chỗ bị gãy xương cực kỳ rõ ràng, từng người đều không ngừng kêu rên gào khóc.

Mới vừa rồi tên mập còn diễu võ dương oai thì lúc này đã trở thành một đống thịt lúc nhúc, sợ hãi lê cái chân bị bẽ gãy lui về phía sau.

Trong khi đó Đông Phi Hồng đang từng bước một áp sát gã ta, trên mặt tràn đầy lãnh lẽo khiến người ta sởn cả tóc gáy.

Tên mập với đôi mắt đỏ hoe, hàm răng lập cập va vào nhau, trong miệng không ngừng cầu xin: “Đại ca, đại ca, tha cho em đi. Tha cho em, em không dám nữa…”

Đông Phi Hồng quay đầu lại, nói với Trì Tiểu Trì: “Đông Ca, là bọn chúng bắt nạt con sao?”

Nghe thấy cái tên đó, tên mập trừng lớn hai mắt như gặp quỷ, ngực hít sâu vào một hơi, thịt mỡ trên mặt không ngừng động đậy: “Đông Ca? Đông Ca…Nó mới là Đông Ca sao?”

Đông Phi Hồng hơi nhướng mày: “Mày có ý gì?”

Bất chợt, anh nhận ra có gì đó không đúng: “Tụi bây cố ý tìm Đông Ca? Tụi bây là cố ý?”

Tên mập còn chưa mở miệng thì Đông Phi Hồng đã vung tới một đấm, nện lên mặt tường ở ngay sát tai trái của gã.

Tên mập rõ ràng nghe thấy tiếng đất đá rơi xuống, cùng với tiếng nói trầm thấp của Đông Phi Hồng: “Nói.”

Tên mập không dám tưởng tượng một quyền như vậy đánh vào đầu mình sẽ là cảnh tượng gì, lập tức liền khóc lóc đổ tội cho người khác: “Là đại ca…Là Lâu Tư Vân! Anh họ của Lâu Tư Phàm gọi bọn em đến đánh Đông Ca, muốn một cái chân của cậu ấy! Không phải bọn em tự mình đến đâu!!”

Mới vừa chạy đến bên cạnh Lâu Tư Phàm, ngồi xuống chuẩn bị kiểm tra thương thế của anh ta, Hạ Trường Sinh liền giật mình.

Anh ta cứng đờ đưa mắt nhìn Lâu Tư Phàm đang hôn mê, bên môi hơi run rẩy.

Đông Phi Hồng phát hiện không đúng, ép hỏi: “Vậy tại sao tụi bây lại nhận nhầm người?”

Một tiếng sau.

Trong phòng cứu thương tại đồn công an, 061 bôi thuốc cho Trì Tiểu Trì cũng hỏi vấn đề giống như vậy.

“Tại sao bọn họ lại nhận lầm cậu?”

Trì Tiểu Trì cẩn thận kéo áo sơ mi xuống: “Tại sao bọn họ lại không nhận lầm cơ chứ?”

061 trầm mặc: “…Cậu đã sớm biết?”

Trì Tiểu Trì nói: “Kẽ hở nhiều lắm. Địa điểm karaoke, lựa chọn thời gian hát karaoke, tất cả đều không thích hợp.”

061 nhớ ra rồi.

Tối hôm qua sau khi Trì Tiểu Trì nhận được tin nhắn đặt phòng karaoke của Lâu Tư Phàm, cậu thuận tiện kiểm tra vị trí cụ thể của quán karaoke.

Trì Tiểu Trì ôm bụng khịt mũi một cái: “Tôi đã bảo cậu điều tra gia thế của Lâu Tư Phàm rất nhiều lần. Anh ta có quan hệ xã hội với ai thì tôi cũng đã sớm biết rõ rồi.”

Chuyện này cũng không sai, nhưng 061 không ngờ Trì Tiểu Trì có thể nhớ rõ ràng tỉ mỉ những tư liệu đã đọc rất lâu về trước như vậy.

Trì Tiểu Trì nói tiếp: “Những người này đã theo dõi chúng ta vào hôm qua.”

061 nói: “…Làm sao mà cậu phát hiện ra?” Ngay cả anh cũng không thể phát hiện.

Trì Tiểu Trì nói: “Tôi là minh tinh.”

061: “… Hả?”

Trì Tiểu Trì đáp: “Tôi đi ra cửa ném rác cũng có sáu bảy tên chó săn rình rập chụp hình.”

061: “…” Đã hiểu.

“Cảm thấy không đúng cho nên tôi liền bắt đầu nghĩ biện pháp.” Trì Tiểu Trì nói, “Với tính cách của Lâu Tư Phàm, gã ta không thể tự mình ra tay, không thể an bài người quen thuộc ra tay, miễn cho liên lụy đến mình. Nếu những người này không quen chúng ta, như vậy sẽ khó tránh khỏi có sơ sót khi nhận diện chúng ta.”

Cậu xoa vết thương, ung dung thong thả hỏi ngược lại: “Thầy Lục, tôi hỏi thầy nha, nếu như thầy đối mặt với một người không quen, có cách nào tốt nhất để nhận diện người đó không?”

…Đương nhiên là đặc điểm.

061 bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Cho nên ngày hôm qua cậu đi cắt tóc…”

Trì Tiểu Trì khẽ gật đầu: “Sau khi loại bỏ đặc điểm lớn nhất thì cần thay đổi một đặc điểm khác.”

Nói xong, cậu đứng dậy, đi tới ghế tựa lưng, cầm lên áo khoác đặt phía trên.

—-Đó là một cái áo khoác hai mặt.

Bên trong màu xanh nhạt, mà bên ngoài là màu trắng, phía trên in một dấu chân đen kịt.

Trì Tiểu Trì cầm áo khoác trên tay, hời hợt nói: “Hôm nay, sau khi Lâu Tư Phàm vào nhà, tôi dựa theo màu sắc quần áo của anh ta mà lựa chọn đồ cần phải mặc.”

061 hít vào một hơi lạnh.

Anh nhớ hôm nay Lâu Tư Phàm mặc một chiếc áo khoác màu xanh đậm.

Nhìn sơ qua thì xanh đậm và xanh nhạt rất dễ phân biệt, thế nhưng dưới ánh đèn đường mờ mịt thì thị giác của người ta sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Mà ở trong quán karaoke, khi Trì Tiểu Trì mặc vào áo khoác, cậu thản nhiên lật ngược mặt màu trắng ra ngoài, cũng cất mũ lưỡi trai vào trong túi.

Trong mắt đám lưu manh, ba người đều không đội mũ, lại mất đi mái tóc dài là cơ sở để tham chiếu, như vậy một người mặc màu đỏ nổi bật, một người mặc màu trắng dễ nhận diện, người còn lại mặc màu xanh, thì còn ai quan tâm là xanh đậm hay xanh nhạt đây.

Khi hỏi đến đó, 061 vẫn nhịn không được mà hỏi thêm một câu: “Nếu như Lâu Tư Phàm không có ý định ra tay thì sao? Nếu như anh ta nghe lời Hạ Trường Sinh, cải thiện quan hệ của hai người thì sao?”

Trì Tiểu Trì nháy mắt mấy cái, hỏi ngược lại: “Vậy coi như tôi đi cắt tóc, thay quần áo thôi, có tổn thất gì không?”

061: “…”

Trì Tiểu Trì quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ bằng kính.

Dưới ánh đèn sáng rực ở hành lang, Hạ Trường Sinh cô độc ngồi trên ghế nhựa dài, cái bóng chiếu xuống đất rất dài. Anh ta ôm đầu ngồi nhìn sàn nhà, không biết đang suy nghĩ gì.

Trì Tiểu Trì nhẹ giọng: “Người tổn thất nhất đang ở bên ngoài.”

061 nghĩ, người tổn thất nhất rõ ràng đang nằm trong bệnh viện.

Vào giờ phút này, Đông Phi Hồng đang ngồi trong phòng thẩm vấn.

Báo cáo kết quả kiểm tra vết thương vừa đưa tới, cảnh sát phụ trách điều tra khó nén kinh ngạc: “Đều chỉ có một chỗ bị tổn thương?”

Người đưa báo cáo cũng cảm thấy rất kỳ lạ: “Trên thân mỗi người đều chỉ có một chỗ, mà mỗi chỗ đó đều là gãy xương. Ra tay rất chuẩn xác vững vàng.”

Địng nghĩa pháp lý phân biệt giữa việc tự vệ hoặc làm việc nghĩa chính là dừng lại đúng lúc khi xảy ra khủng hoảng, nhưng nếu sau khi đối phương mất đi năng lực phản kháng mà vẫn tiếp tục đánh đập thậm chí gây sát thương thì chính là vượt quá tự vệ.

Mà loại thủ pháp tàn nhẫn, dùng một chiêu chế địch như vậy, cho dù là ai cũng không thể nói là đánh người vì tự vệ, mà chỉ có thể tính là làm việc nghĩa.

Cảnh sát và đồng nghiệp đi về phòng thẩm vấn, ngồi đối diện với Đông Phi Hồng, quan sát sắc mặt của Đông Phi Hồng.

Một quý ông như vậy….

Cảnh sát theo lệ hỏi qua tên tuổi giới tính, sau đó hỏi: “Nghề nghiệp của anh là gì?”

Đông Phi Hồng khách khí đáp lại: “Họa sĩ truyện tranh.”

……..

P/S: Thấy Lâu ca hiền hiền vậy chứ xem ra là ít có hiền ha.