Khi bị cảnh sát mang đi, Chu Thủ Thành còn có thể miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, buộc phải kiềm chế nỗi sợ bị còng lạnh áp vào cổ tay, thậm chí dựa theo hướng dẫn sổ tay du lịch, đối mặt với thẩm vấn của cảnh sát về việc những video và hình ảnh xâm hại trẻ em trong máy tính của ông là từ đâu mà có, ông đều bảo trước khi luật sư đến thì sẽ không nói một lời nào.

Ông nghe nói nước Mỹ là một quốc gia rất coi trọng chứng cứ, bọn họ chưa bắt mình tại trận, chỉ cần mình không thừa nhận thì bọn họ không có cách nào.

Bị giải đến cục cảnh sát, có cảnh sát lớn tiếng hỏi Chu Thủ Thành, có người đến nộp tiền tại ngoại hay không, nếu như có thì tối nay có thể gặp may, không cần phải qua đêm trong trại giam.

Chu Thủ Thành quay mắt nhìn về phía điện thoại màu da cam, nuốt nước bọt.

Ở nước Mỹ, thân nhân duy nhất của ông chính là con trai.

Nhưng ông thật sự không có can đảm để con trai nhìn thấy những video và bức ảnh kia, bởi vì ông không dám chắc con trai còn nhớ mặt những đứa bé kia hay không.

Trong khi Chu Thủ Thành do dự, cảnh sát đã nhịn không được: “Ông có người để liên hệ hay không?”

Chu Thủ Thành hỏi một câu: “Tiền bảo lãnh tại ngoại là bao nhiêu?”

“Tùy tình huống mà xác định.” Cảnh sát đặc biệt không khách khí với ông, “Căn cứ theo khả năng gây nguy hại cho xã hội của ông thì một trăm ngàn đô Mỹ.”

“…Một trăm ngàn?”

Chu Thủ Thành sợ đến giật bắn cả người.

Cho dù học tiếng anh nhưng tư duy Trung Quốc của ông vẫn thâm căn cố để, ngay khi gặp phải chuyện này, bản năng bắt đầu vượt ra khỏi nguyên tắc và chất vấn động cơ của đối phương: “Trước tiên mấy người vô duyên vô cớ hoài nghi tôi, sau đó là xâm phạm cá nhân riêng tư của tôi, đây rõ ràng là tống tiền, tôi muốn liên lạc với đại sứ quán…”

Đối phương không thèm để ý đến ông: “Có người nào có thể bảo lãnh cho ông tại ngoại hay không?”

Nói thì nói thế, ngay cả con trai mà Chu Thủ Thành cũng không dám liên hệ thì làm sao dám liên hệ đại sứ quán.

Hiện tại ông vẫn còn hoảng loạn, tay cũng run dữ dội, căn bản không nghĩ đến cái cớ nào để tự bào chữa.

Ông nghĩ, không bằng mình bình tĩnh một chút, chờ mấy tiếng nữa con trai tan tầm sẽ nhanh chóng phát hiện mình mất tích, lúc đó sẽ tự động đến tìm, còn mình dùng mấy tiếng này để thanh tịnh một chút, khi gặp con trai thì hiệu quả nói chuyện sẽ tốt hơn so với điện thoại.

Nghĩ đến đây, Chu Thủ Thành đáp: “Tạm thời…không có.”

Cảnh sát ngồi đối diện không hề che giấu nụ cười lạnh của mình, roẹt roẹt ký vào tờ khai, giao ông cho viên cảnh sát khác.

Đối với thái độ thô lỗ này, Chu Thủ Thành tức giận nhưng không dám nói gì, không thể làm gì khác hơn là âm thầm nhớ kỹ tên của viên cảnh sát đó, đợi đến lúc ra ngoài sẽ lập tức khiếu nại.

Đầu tiên ông bị đưa vào một phòng tạm giam, căn phòng xi măng vuông vức, một mặt là hàng rào sắt, ba mặt tường xi măng cũng trét không đều, thô ráp gồ ghề. Ngoại trừ một cái bồn cầu bằng sắt, một cái bồn rửa tay không ngừng rỉ nước, và một cái giường sắt đơn giản, ngoài ra không còn gì hết.

Hôm nay trời âm u, cho dù là giữa trưa thì gió thu vẫn thổi đến mức Chu Thủ Thành cảm thấy ớn lạnh, quấn lấy cái chăn mang theo mùi khử trùng, nhìn nữ cảnh sát mập mạp ngủ gà ngủ gật bên ngoài, trong lòng ông nổi lên cảm giác bất an và kinh hoảng, nhiều lần cưỡng ép chính mình phải tỉnh táo trở lại.

Cái còng lạnh như băng vẫn còn nằm trên cổ tay ông, liên tục nhắc nhở ông về sự tồn tại của nó.

Đối với Chu Thủ Thành mà nói thì đây thật sự là một sự sỉ nhục rất lớn.

Còng tay làm cho ông không có cách nào suy nghĩ, Chu Thủ Thành cuộn tròn trên giường, thậm chí nhịn không được mà muốn đập nát nó, nỗi oan ức trong lòng dâng lên, đánh tan dòng suy nghĩ vừa vất vả mới sắp xếp được một chút.

Rất nhanh có người đến, chỉ vào ông rồi dùng tiếng Mỹ nói huyên thuyên một tràng, nghe ra có vẻ muốn dẫn ông đến “jail” gì đó.

Theo trình độ của Chu Thủ Thành thì chỉ có thể phiên dịch thành “Ngục giam”, cũng không thể phân biệt từ này và từ “prison” có gì khác nhau.

Ông nghe nói cảnh sát nước Mỹ rất lạnh lùng, biết rõ không thể làm họ quá mức tức giận, không thể làm gì khác hơn là đi theo, chờ con trai phát hiện xảy ra chuyện sẽ đến đón ông về.

Nhưng Chu Thủ Thành càng đi càng cảm thấy không đúng.

Ông bị đưa đến một nơi đặc biệt, cầm áo tù, cầm khăn mặt, còn có một đôi giày.

…Này chẳng khác nào muốn ông ở đây lâu dài?!

Bưng chậu rửa mặt, bị đẩy vào phòng giam tập thể sáu người, Chu Thủ Thành bị mấy ánh mắt thâm trầm từ một góc chật hẹp ném tới khiến tóc gáy dựng thẳng.

Ông giả vờ bình tĩnh mà bước vào, thu mình trên chiếc giường trống duy nhất, đánh sẵn suy nghĩ trong đầu, dự định tìm một cái cớ cho những thứ tồn tại trong máy tính, không hề cảm thấy trong thái độ xem thường của cảnh sát trại giam mang theo một chút đồng tình rất kỳ dị.

Cửa còn chưa đóng lại, một thiếu niên hơi lùn mặc áo tù mang dép lê đi tới trước cửa, dùng tiếng Mêxicô hỏi cảnh sát trại giam mấy câu, theo sau đó là ánh mắt nhìn Chu Thủ Thành cũng trở nên thay đổi.

Cửa sắt ầm ầm đóng lại.

Chu Thủ Thành cảm thấy không khí trong phòng rất kỳ dị, thiếu niên Mêxicô dùng cả tay lẫn chân bò lên một chiếc giường, nhỏ giọng rỉ tai vài câu với người cuộn trong chăn.

Chu Thủ Thành giả vờ không thấy, không muốn gây chuyện thị phi, ai ngờ ông vừa ngồi yên không lâu thì một cái bóng to lớn lặng lẽ đi đến bên cạnh.

Khi Chu Thủ Thành ngẩng đầu lên, thật sự kinh ngạc đến mức giật mình.

Chu Thủ Thành đã xem như rất cao, nhưng không biết người đàn ông mặt trắng lại dài như mặt ngựa kia ăn cái gì mà còn cao to hơn ông nửa cái đầu.

Toàn thân người này đầy hơi thở thô tục, có vẻ không hề sốt sắng với chuyện bị nhốt, xem ra là quanh năm suốt tháng cố tình phạm tội để chạy đến ngục giam ăn cơm chùa: “Phạm phải tội gì mà bị nhốt ở nơi này?”

Chu Thủ Thành lời ít mà ý nhiều: “Chỉ là hiểu lầm thôi.”

Người đàn ông lang thang là một người rất quấn người, bị Chu Thủ Thành từ chối nhưng vẫn không cảm thấy mất mặt mà cứ tiến lại gần: “Nói một chút xem, cho bớt tẻ nhạt.”

Chu Thủ Thành có chút ghét mùi trong hơi thở của đối phương, bèn nói qua loa: “Không có gì để nói nhiều, bọn họ kiểm tra nhà của tôi, phát hiện có chút đồ cấm…Nhưng tôi không phải cố ý.”

Người đàn ông lang thang làm ra động tác hút thuốc phiện, ra hiệu với Chu Thủ Thành: “Này hả?”

Chu Thủ Thành nóng lòng muốn thoát khỏi đối phương: “Không phải hút thuốc phiện, mà là…máy tính.”

Người đàn ông lang thang bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Ồ, để tao đoán một chút, mày đăng nhập trang web không nên tiến vào?”

Khi nói chuyện, người nằm trong chăn nghe thiếu niên Mêxicô nói chuyện đã vươn mình ngồi dậy, cũng là người Mêxicô, râu trên cằm mọc lung tung như cỏ dại, thoạt nhìn cũng là một tên giang hồ có thâm niên.

Người nọ xoa khóe mắt, móc ra ghèn mắt rồi bóp nát: “Tụi bây, có chuyện vui. Là một tên nghiện ấu dâm.”

Trái tim của Chu Thủ Thành như bị rót chì, đột nhiên nặng trĩu rồi rơi xuống, kéo căng lồng ngực đau đớn: “Tôi…tôi không có!”

Ông nhìn ra tình hình không đúng, đương nhiên không hy vọng lấy những từ “Đó là tình yêu” để thuyết phục bọn họ.

Ông cố rướn cổ cực lực giải thích: “Tôi không có, mấy người hiểu lầm rồi.”

Thiếu niên Mêxicô dùng tiếng Anh bập bẹ nói: “Tụi này nghe ngóng trong máy vi tính của ông tích trữ rất nhiều bức ảnh trần truồng của mấy đứa bé Châu Á, không tìm được nguồn gốc, rất có thể là ông tự chụp, hơn nữa trước kia ông còn là một thầy giáo.”

Mồ hôi lạnh của Chu Thủ Thành lập tức tuôn ra.

Những người này quả nhiên là khách quen ở trại giam, cũng quen biết cảnh sát trại giam kia!

Vừa nãy thiếu niên này hỏi cảnh sát trại giam để tìm hiểu tình huống…

Người đàn ông với râu ria mọc lỏm chỏm duỗi cái eo, nằm nghiêng: “Chiêu đãi nó cho đàng hoàng vào. Ai biểu hiện tốt thì sau này ra ngoài tao sẽ thưởng cho.”

Còn chưa đợi Chu Thủ Thành phản ứng ai là đại ca trong phòng giam này thì người đàn ông mặt ngựa bên cạnh đã đột nhiên trở mặt, nắm tóc của ông đập vào tường.

Chu Thủ Thành bị đập vào tường đến choáng váng đầu óc, không mất bao lâu thì ông lập tức cảm nhận có dòng máu nóng chảy xuống từ tóc của mình.

Ông cho rằng vận may của mình không tốt, gặp phải kẻ khốn nạn không nói lý, bị đánh đập tàn nhẫn còn chưa tính.

Thế nhưng khi ông phát hiện quần của mình bị kéo xuống, Chu Thủ Thành rốt cục lâm vào hoàn cảnh như điên loạn, cho nên quên mất đây là ở đâu, dùng tiếng Trung kêu to: “Mấy người muốn làm gì?! Mấy người đang phạm pháp đó!!”

Mấy người ở đây nhìn nhau.

Bọn họ nghe không hiểu.

Dưới cái nhìn của bọn họ thì ông lão này là một tên biến thái, không biết là người Nhật hay người Hàn, dù sao thì người Châu Á trông cũng tương tự nhau.

Bọn họ chỉ biết trong nhận thức của bọn họ, trong tất cả phạm nhân ở trại giam thì kẻ nghiện ấu dâm là tầng thấp nhất, là rác thải, có thể tùy tiện chỉnh và chơi đùa.

Nhìn thấy thiếu niên Mêxicô cầm lấy đồ lau sàn ở trong góc, gan mật của Chu Thủ Thành như muốn nứt ra, không biết là sức mạnh từ đâu kéo đến, ông tránh thoát được kiềm chế của người đàn ông mặt ngựa, nhào đến bên cửa, liều mạng giật song sắt, kêu khàn cả giọng: “Người đâu! Cảnh sát đâu rồi! Mấy người có quản hay không? Mấy người—-!!”

Ông bị kéo trở lại, ấn mạnh xuống giường, khuôn mặt bị thành giường chèn đến biến dạng.

Hai viên cảnh sát ở cách đó không xa trong trại giam mơ hồ nghe thấy phòng giam truyền đến tiếng kêu gào đau đớn như chọc tiết lợn của Chu Thủ Thành.

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, như đã quá quen với chuyện này.

“Bọn họ đang trị người mới.”

“Kệ bọn họ đi.”

Hai người thờ ơ nhún vai, tiếp tục bận rộn ghi chép sổ sách.

Ở một đầu khác.

Con trai và con dâu của Chu Thủ Thành về nhà phát hiện cha không ở nhà, cũng không quá lo lắng, còn tưởng rằng ông lại ra ngoài tản bộ, cho đến khi con trai phát hiện điện thoại của Chu Thủ Thành rơi ở trong nhà thì mới hoảng loạn.

Cha anh không quen nơi này, ngộ nhỡ bị lạc thì làm sao đây?

Con trai Chu Thủ Thành liên lạc cảnh sát địa phương, kết quả là bị báo cho chuyện của cha mình.

Mới vừa nghe thấy lý do Chu Thủ Thành bị bắt, con trai ông cho rằng đây là một chuyện rất buồn cười.

Nhưng khi đối phương không để ý đến câu hỏi của bọn họ mà chỉ lạnh lùng hỏi thăm bọn họ có cần bảo lãnh để thả Chu Thủ Thành hay không thì hai vợ chồng mới hoàn toàn ngây dại.

Sau khi cúp máy, con trai Chu Thủ Thành ngã ngồi trên ghế sô pha, bỏ ra đúng ba phút vẫn không có cách nào tiêu hóa sự thật này, nhưng  sau khi ngẩn người một lúc, con trai ông vẫn lập tức chọn cách đúng đắn nhất.

Kéo lấy âu phục của mình, anh nói: “Anh đến cục cảnh sát một chuyến, bảo lãnh để thả ba ra.”

Bình thường A Mai luôn khích lệ cha chồng, nhưng hôm nay thái độ của cô lại trở nên khác thường: “Anh chờ chút đã, chúng ta phải bàn bạc cẩn thận chuyện này.”

Con trai Chu Thủ Thành vội la lên: “Trở về rồi bàn!”

A Mai kéo lấy anh: “Anh ngồi xuống cho em! Đầu óc tỉnh táo một chút! Ba anh hiện tại…cũng không thể ra ngoài!”

Con trai Chu Thủ Thành như sắp điên lên, quát: “Nhưng đó là ba của anh! Làm sao anh có thể để cho ba chịu tội trong tù?”

A Mai cũng vậy, quát trở lại: “Em biết đó là ba của anh! Nhưng anh thì sao? Không muốn sự nghiệp nữa hả? Anh vừa mới đến Mỹ, sự nghiệp vừa mới bắt đầu, nếu bị người ta biết anh có một người cha nghiện ấu dâm, anh còn tốn một số tiền lớn để bảo lãnh cho ba tại ngoại, thay mặt ông lên tòa, anh muốn vứt bỏ sự nghiệp của mình hay sao?”

Con trai Chu Thủ Thành biện bạch: “Ba của anh không phải…ba không thể nào, ba là một người hiền lành, nhất định có hiểu lầm gì đó—”

A Mai: “Anh đừng hồ đồ nữa! Người ta nói ba anh đầu tiên là đăng nhập vào trang web sex, tải ảnh, cảnh sát có lưu lại hết tiền án, lại rình đứa bé nhà hàng xóm nên người ta mới đến nhà, kết quả là phát hiện trong máy tính của ba có cái Giáo Án gì đó, còn phát hiện mấy bức ảnh trần truồng của trẻ em…Máy tính kia là ba anh mang đến từ Trung Quốc, xem như bảo bối, em còn tưởng bên trong có thứ gì quan trọng, không ngờ là—”

Con trai ông kiên trì: “Ba của anh thật sự không phải người như vậy!! Một mình ba nuôi lớn anh đã quá khó khăn…”

“Anh từ trẻ đã đi làm sớm thì biết gì về ba! Anh thật sự hiểu rõ ba sao?” A Mai vẫn còn sợ hãi, “Trước đây ba anh còn nói muốn đến Mỹ chăm sóc con cho chúng ta, bây giờ nghĩ lại mà em thấy ớn lạnh đây nè…Anh tỉnh táo lại một chút có được không, chúng ta thương lượng xem chuyện này có cách nào xử lý tốt hơn hay không…”

Mặc kệ vợ khuyên can thế nào, con trai Chu Thủ Thành vẫn đi cả đêm đến nơi ông bị bắt giữ, muốn nộp tiền bảo lãnh để thả cha của mình ra.

Nhưng khi nghe đến số tiền bảo lãnh thì anh và A Mai đều sững sờ tại chỗ.

….Một trăm năm mươi ngàn đô Mỹ.

Đây chẳng phải là tội quá nghiêm trọng, không có ý định để người nhà bảo lãnh tại ngoại hay sao?

Nghe thấy con số này, A Mai hơi thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ vừa mới đến Mỹ, toàn bộ tiền tích góp để mua nhà, tài khoản tiết kiệm để sử dụng còn lại chưa đến một trăm ngàn đô Mỹ, bọn họ hoàn toàn không thể trả nổi số tiền bảo lãnh này.

Tuy nhiên cô không ngờ chồng minh sau khi nghe thấy số tiền này thì lại cầm lấy điện thoại di động muốn gọi cho đồng nghiệp để vay tiền.

A Mai đè điện thoại của anh xuống: “Anh bị điên hả!?”

Con trai Chu Thủ Thành rung rưng nước mắt, dáng vẻ rắn rỏi ngày thường bị quét sạch, nắm lấy tóc tai: “Ba anh một tay nuôi lớn anh, anh không thể để cho ba chịu tội ở trong tù!”

A Mai vẫn nắm chặt tay chồng, không chịu thả ra.

Con trai Chu Thủ Thành cố gắng thuyết phục vợ: “Chỉ cần ba được thả, cẩn thận sinh hoạt, giải quyết tốt chuyện này là được, tiền có thể kiếm trở về! Nếu em không đồng ý vay tiền thì chúng ta tạm thời đem nhà…”

A Mai nghe như vậy, quả thật tức đến nổ phổi, cầm túi đập mạnh vào mặt chồng, dây kéo hình con thoi quất lên mặt con trai Chu Thủ Thành tạo nên một vết trày rướm máu, sau đó A Mai nổi giận rời đi.

Đứng trong màn đêm lạnh lẽo, A Mai dần tỉnh táo trở lại, lấy ra di động, gọi cho bạn thân tốt nhất ở trong nước của mình.

“Chị à, là em đây.” A Mai quay đầu nhìn cục cảnh sát còn sáng đèn, “Chị có bận không? Có chút chuyện có thể sẽ làm phiền chị. Ba chồng của em trước khi đến Mỹ cứ nói là phải tiếp tục làm việc ở trong nước thêm mấy năm, hiện tại đột nhiên bảo trường học thuyên chuyển công tác của ông ấy…Em cảm thấy có chút kỳ lạ, nếu chị thuận tiện có thể giúp em hỏi thăm một chút có phải ở trong nước ông ấy…đã xảy ra chuyện gì không?”