Nụ hôn sáng sớm bị tiếng "ọt ọt" phát ra từ bụng Diệp Chân cắt đứt, Hạ Kiêu cười cười thối lui, đem mái tóc vừa được vuốt thẳng của cậu xoa loạn mấy cái. Diệp Chân một đầu tóc lộn xộn như ổ gà, đôi mắt sưng húp xấu hổ nhìn loạn, Hạ Kiêu nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát, bụng cậu lại kêu lên mấy tiếng nữa. Diệp Chân xấu hổ trộm nhìn nam nhân đang cười đến xấu xa kia, hai má lặng lẽ đỏ lên, ổ chăn chất đống bên hông, bộ dáng nhỏ bé này đúng là làm cho người ta muốn bắt nạt mà.

"Chỉ là...Em đói bụng mà..." Diệp Chân nhịn không được đưa tay đẩy mặt Hạ Kiêu ra, không cho hắn nhìn nữa.

Hạ Kiêu thấy tâm trạng cậu không tệ lắm, suy xét nhiều lần vẫn là đưa di thư của Diệp Minh Nhu cho cậu, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ kéo cậu qua hôn một cái. Diệp Chân nhìn bức thư được gấp lại, bên ngoài viết chữ "mẹ", ánh mắt giống như là đã mọc trên tờ giấy. Hạ Kiêu nói cậu rửa mặt xong xuống lầu ăn bữa sáng rồi đi ra ngoài.

Loại thời điểm này, thay vì chỉ chờ bên cạnh Diệp Chân lo lắng cho cậu mỗi ngày, chi bằng tìm cơ hội cho cậu phát tiết hết tất cả, khóc thống khoái một lần dù sao cũng dễ chịu hơn nghẹn đến phát bệnh, huống hồ tình thân là thứ khó vứt bỏ nhất trên đời này, trừ chính Diệp Chân thì không ai có thể giúp cậu.

Hạ Kiêu đã xem qua bức thư của Diệp Minh Nhu, hiểu con không ai bằng mẹ, nàng rất rõ ràng mình tự sát là một loại chuyện ngu xuẩn ích kỉ đến cỡ nào, cũng hiểu rất rõ Diệp Chân sẽ khó chấp nhận đến mức nào, trong thư nàng viết rằng tự sát đối với nàng cũng không phải là chuyện bi thảm gì, mà là một loại giải thoát, khuyên nhủ Diệp Chân không cần vì nàng mà cảm thấy tự trách, chỉ cần về sau cậu bình an vui vẻ thì nàng đã thấy an tâm rồi, cuối cùng lại dặn dò cậu phải biết quý trọng người trước mắt, mặc kệ xã hội này phản đối đồng tính luyến ái như thế nào thì nàng vẫn luôn ủng hộ hai người.

Tiếng khóc của Diệp Chân đã đè ép rất thấp, nghẹn đến mức đứt quãng. Hạ Kiêu đứng ngoài cửa nghe cũng không đi vào quấy rầy cậu, cho đến khi Diệp Chân lau sạch nước mắt làm bộ như không có chuyện gì, vừa mở cửa đã va phải lồng ngực rộng lớn rắn chắc của hắn. Như vậy rất tốt, người thường xuyên ra vẻ kiên cường sợ nhất là sự ấm áp đột nhiên kéo tới. Diệp Chân sửng sốt vài giây, trước khi tuyến lệ trào ra một lần nữa đã dùng sức ôm hắn, giống như xem Hạ Kiêu là thuốc của cậu, ôm chặt không chịu buông tay.

Kỳ thật chuyện tự sát này đã tồn tại trong đầu Diệp Minh Nhu rất nhiều năm, cái chết của Lục Nguyên Khắc là một cọng rơm cuối cùng, trước kia mất đi nay lại có được khiến nàng không thể chịu được việc phải chia lìa lần nữa, đối với chuyện này, Hạ Kiêu rất rõ ràng.

Bữa sáng của Diệp Chân là mì trứng cà chua, hắn chỉ biết làm mỗi món này, nhưng lại không biết rằng đây cũng là món mà Diệp Minh Nhu thích làm cho cậu ăn nhất. Diệp Chân một bên há to miệng ăn mì, một bên hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, quai hàm phồng lên, lúc nói chuyện không rõ ràng: "Ô...Anh đã ăn mì trứng cà chua mẹ em làm chưa? Đặc biệt ngon đấy..."

Hạ Kiêu: "..." Hắn làm món này khó ăn tới mức cậu phát khóc sao? Không đến mức như vậy chứ, hôm nay hắn bỏ muối rất cẩn thận, tuy rằng không thể so với Diệp Minh Nhu làm, nhưng hắn vẫn rất có tin tưởng vào tay nghề của mình, nâng tay lau nước mắt cho Diệp Chân, lời thề son sắt cam đoan: "Về sau nếu em muốn ăn nữa, anh sẽ làm cho em ăn, buổi sáng ngày mai sẽ ăn món này nữa nhé."

Diệp Chân đang khóc bỗng nhiên dừng lại, có chút do dự nhìn vẻ mặt hắn, bộ dáng muốn cự tuyệt lại không nỡ đả kích hắn, giọng nói cực nhỏ "vâng" một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn.

Lúc này cậu cũng không biết rằng chỉ vì một chuyện này mà Hạ Kiêu sẽ rối rắm một đời. Đến khi già rồi, hắn vẫn làm món mì trứng cà chua, hương vị thật sự không thể so với Diệp Minh Nhu, nhưng lại có một loại mùi vị khiến cậu quyến luyến.

Tục ngữ nói: Tâm bệnh không thể trị bằng thuốc, ai buộc chuông thì người đó cởi chuông, di thư của Diệp Minh Nhu quả nhiên có chút tác dụng, mấy ngày trước tâm trạng của Diệp Chân vẫn rất kém, uống thuốc ngủ cũng không thể ngủ an ổn, ăn cơm cũng không có khẩu vị, hôm nay cậu ngược lại rất nghe lời Hạ Kiêu, cơm cũng ăn nhiều thêm hai muỗng, tuy vẫn khó đi vào giấc ngủ nhưng sẽ không nhắm mắt giả bộ ngủ rồi khóc thầm nữa.

Mắt cậu sưng to, trước khi đi ngủ Hạ Kiêu nhỏ thuốc cho cậu, ra lệnh cho cậu từ nay đến sáng mai không được khóc nữa. Hôm nay đã khác với lúc nhỏ, Diệp Chân bị hắn trêu chọc vô cùng xấu hổ, đột nhiên nhớ tới trước đây Hạ Kiêu cũng từng hung dữ mắng cậu, bảo rằng chỉ có con gái mới khóc sướt mướt, dặn cậu phải bỏ thói quen đó đi, nhưng bây giờ so sánh với lúc trước có thể nói là ôn nhu gấp nhiều lần.

"Ca ca, đừng nhúc nhích."

Cậu từ từ nhắm hai mắt, giả làm người mù, sờ soạng gương mặt Hạ Kiêu, từ hai hàng chân mày sắc bén đến đôi mắt thâm thúy, từ đôi mắt đụng đến cái mũi cao thẳng, lại từ mũi sờ đến đôi môi hơi cong lên, cậu như là đã tìm được mục tiêu, lập tức sáp tới hôn lên một cái, sau đó lại cẩn thận đụng đến ít râu trên cằm hắn, vô cùng vui vẻ mà lưu luyến trên mặt hắn.

Hạ Kiêu bị ngón tay mềm mại của cậu sờ có chút ngứa, bắt lấy mấy ngón tay nghịch ngợm. Diệp Chân vẫn như cũ nhắm mắt, nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, cho đến khi đầu ngón tay bị ngậm trong miệng mới cười ra tiếng.

Hôn môi, vuốt ve, làm tình, ôn tồn một đêm, Diệp Chân rất mệt, nằm bên người hắn ngủ say sưa.

Hôm sau Diệp Chân bị tiếng nói chuyện của phụ nữ đánh thức, người bên cạnh đã không thấy đâu.

Nữ nhân kia thật là kiêu ngạo, không biết đang tra hỏi những gì mà Hạ Kiêu vẫn không dám cãi lại. Cậu gấp đến mức ngay cả dép lê cũng không mang đã vội vã để chân trần chạy xuống thư phòng dưới lầu, cửa vừa mở ra, đã thấy nữ nhân đó đang cầm một sấp tài liệu dày đánh Hạ Kiêu.