Trên đời này, một người đối với chính mình luôn tồn tại sự mâu thuẫn, một mặt kháng cự nhưng một mặt khác lại cam chịu — Mặc dù thân thể bất tiện vẫn cắn răng chịu đựng ngày ngày tập luyện dù kết quả mang lại vô cùng ít ỏi. Một người đã đem hết tâm sức chỉ mong một ngày có thể hồi phục lại bị hiện thực tàn nhẫn giẫm nát giấc mộng…Đây hẳn là một người dũng cảm đi?

Chính vì sự dũng cảm này càng khiến Thư Tiếu cảm thấy trong lòng chua xót khôn nguôi. Cô đành phải nói sang chuyện khác: “Giang Hoài, tôi nghĩ có một chuyện cần phải thẳng thắn nói với anh.”

“Cô nói đi.”

“Tôi tuy học qua ngôn ngữ trị liệu và bài tập trị liệu, nhưng trên thực tế chuyên môn của tôi là vật lý trị liệu. Kinh nghiệm về ngôn ngữ trị liệu của tôi không được phong phú, hơn nữa mấy năm gần đây cũng không có nhiều cơ hội thực hành qua, nếu như tương lai bác gái tìm được bác sĩ trị liệu thích hợp, anh cũng không cần phải hỏi ý kiến tôi, cứ để bác gái nhận được trị liệu tốt nhất.”

“Nếu thật sự có thể tìm được một người như vậy.” Giang Hoài cười nhẹ, “Tôi chắc chắn sẽ cố gắng mời họ về. Chỉ sợ, trong lần đầu tiên gặp mặt họ đã bị mẹ tôi ra tay ‘thu phục” rồi.”

Còn một vấn đề nữa mà Thư Tiếu đã muốn hỏi từ lâu: “Tôi nghĩ anh chắc cũng có bác sĩ trị liệu riêng đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Vậy sao anh không nhờ họ thử tìm giúp một bác sĩ trị liệu cho bác gái?” Thư Tiếu nghĩ, đối phương là người trong ngành thì những mối quan hệ đương nhiên không ít, tại sao Giang Hoài không nhờ bọn họ tìm giúp mà phải tốn công tới trung tâm trị liệu của cô tuyển người?

Giang Hoài cười xấu hổ, giọng vẫn đều đều: “Là anh ấy từ chối khéo. Cũng may là anh ấy vẫn đồng ý giúp mẹ tôi làm vật lý trị liệu.”

“Ồ”

“Mẹ tôi không phải là một người dễ chung sống.” Giọng Giang Hoài bình tĩnh, không có chứa chút ý tứ chỉ trích nào, ngược lại có mấy phần áy náy, “Bà ấy xuất thân cao quý, cả đời sống trong nhung lụa vậy mà lúc tuổi đã xế chiều lại phải liên tiếp hứng chịu nhiều đả kích. Người ngoài luôn cho rằng bà ấy tính tình khó gần thậm chí còn có chút kì quặc nhưng thật ra họ không biết mấy năm nay bà ấy cũng không sung sướng gì. Thư Tiếu, cột sống của tôi bị tổn thương cấp độ c5, chắc cô cũng đoán được hồi mới bị thương tôi là bộ dạng gì. Cô nghĩ khi ấy bà ấy dùng tâm trạng gì để đối mặt với tôi? Lúc đó tôi thật sự chỉ muốn chết đi cho xong, mặc dù ngay cả việc tự mình kết liễu tôi cũng không làm được, cho đến một ngày tôi nghe được mẹ tôi ngồi ở đầu giường của tôi nói mớ, tôi mới hoàn toàn dẹp đi ý định tự tử trong đầu…”

Lâm Thư Tiếu nâng mắt nhìn anh.

“Bà ấy nói: “Ông trời ơi xin ông đừng làm cho con phát điên, nếu không, A Hoài, A Hoài của con phải làm sao bây giờ?”

Ánh mắt hai người giao nhau, Thư Tiếu có thể thấy rõ sự ưu thương trong đáy mắt Giang Hoài, cô vươn hai tay đặt lên đôi vai đang run rẩy của anh: “Giang Hoài, trong cuộc sống này có rất nhiều thời điểm, chúng ta ngay từ đầu cũng không biết bước tiếp theo phải làm gì, mà là vừa đi vừa suy nghĩ. Mẹ anh thật kiên cường, anh cũng vậy. Cho nên, dù có sợ hãi, cũng xin anh đừng bao giờ bỏ cuộc.”

********

Lâm Thư Tiếu nâng ly rượu đỏ đặt trên tủ đầu giường, lắc lư vài cái rồi uống một ngụm. Cô duỗi duỗi chân, tựa người ra phía sau giường, đầu óc có chút mơ màng. Cô nhớ tới buổi chiều cùng Giang Hoài trò chuyện, quả thật việc anh có thể một lần nữa đứng lên là rất khó. Mười bốn năm trước, Giang Hoài thật sự không muốn chết, anh nằm trên giường bệnh ngước nhìn trần nhà, trong đầu chỉ quanh quẩn một vấn đề: Mình nên làm gì bây giờ? Con ngươi đen nhánh tràn ngập sự sợ hãi, lại thêm một đêm mất ngủ….

“Gâu…” Tiếng sủa nho nhỏ truyền ra từ dưới giường kéo suy nghĩ của Thư Tiếu quay trở về hiện tại.

“Ròng rọc!” Ánh mắt cô sáng lên, lập tức nhảy khỏi giường, ngồi bệt xuống thảm lông, hai tay dang rộng. Con chó nhỏ nghe cô gọi liền chạy tới vùi đầu vào trong ngực cô.

“Ròng rọc” năm nay tròn hai tuổi rưỡi, nó có bộ lông màu rám nắng, đôi mắt tròn lung linh như hòn bi ve. Nếu nói nó so với mấy con chó khác có gì bất đồng thì chính là hai chân sau tàn tật. Thư Tiếu nhặt được “Ròng rọc” trong tiểu khu, lúc đó là chạng vạng tối, trời mưa lất phất, con chó nhỏ bị vứt bỏ trong một cái giỏ trúc, phía trên còn có che một chiếc ô cũ, có thể là do chủ nhân khi vứt bỏ nó cũng có chút không đành lòng.

Lâm Thư Tiếu vẫn còn nhớ rõ ánh mắt trong veo đáng yêu của Ròng Rọc khi nó nhìn cô, nhìn thế giới này. Cô do dự một lát, cuối cùng quyết định mang nó về nhà.

Thời điểm được cô tìm thấy chú chó nhỏ này gần như hấp hối. Cô đem nó đến bệnh viện thú y, chăm chút một thời gian Ròng Rọc đã dần dần khỏe mạnh trở lại. Bác sĩ thú ý từng nói, hai chân sau của nó là dị tật bẩm sinh không thể đi được. Thư Tiếu chẳng những không có ghét bỏ ngược lại cảm thấy đau lòng cho con chó nhỏ tội nghiệp. Mỗi ngày đều nhìn thấy nó kéo lê hai chân sau để di chuyển Thư Tiếu thật sự không đành lòng, về sau biết được trên mạng có bán xe lăn dành cho thú nuôi, cô lập tức mua một cái.

Trải qua sự huấn luyện của cô, con chó nhỏ rất nhanh đã thích ứng với “người bạn mới” cũng từ đó nó có cái tên mới là Ròng Rọc. Chỉ cần trời không mưa, Lâm Thư Tiếu đều sẽ mang Ròng Rọc đi dạo quanh tiểu khu. Bởi vì trang bị trên người mà Ròng Rọc trở thành “siêu sao” của cả tiểu khu.

“Ròng Rọc à!” Cô vuốt ve chổm lông ngắn trên đầu nó, dịu dàng nói, “Cưng hiện tại có cảm thấy vui không?”

Ròng Rọc không kêu, nó ngoe nguẩy cái đuôi, nâng mắt nhìn chủ nhân của mình, thần sắc tràn ngập sùng bái cùng hạnh phúc.

“Yêu nhất đôi mắt của cưng!” Lâm Thư Tiếu cầm lấy chân trước của nó hôn một cái, “Năm đó chính là bị đôi mắt này của cưng quyến rũ, hừ!”

Nhắc tới đôi mắt đẹp làm Thư Tiếu nhớ tới một người!

Cô híp mắt cười cười, vừa gãi gãi đầu Ròng Rọc vừa nhớ tới một người nào đó. Đôi mắt trong suốt ngập tràn sức quyến rũ ấy, khóe mắt hơi cong, con ngươi đen nhánh khi trầm mặc luôn mang theo một chút ưu buồn, sâu thẳm.

“Ây da, Ròng Rọc này, ban ngày cưng ở nhà một mình rất nhàm chán đúng không?” Cô nói “ Tuần sau, mẹ sẽ mang cưng đi chơi chịu không?”

Ròng Rọc liếm liếm bàn tay Thư Tiếu giống như trả lời, khiến cho cô cảm thấy thực hài lòng.

Lần này đến nhà Giang Hoài, Thư Tiếu thật sự mang Ròng Rọc đi theo.

Khi Giang Hoài nhìn thấy con chó nhỏ mặc áo bóng chày màu xanh biếc, hai chân sau còn mang xe lăn, biểu tình trên mặt anh có chút phức tạp.

Lâm Thư Tiếu cúi người xuống trước mặt Ròng Rọc, nói: “Ròng Rọc, đây là chú Giang, mau chào chú đi!”

Đáng tiếc con chó nhỏ dường như không đem cô để vào trong mắt.

“Tiểu ngu ngốc!” Cô cúi người, mái tóc buộc đuôi ngựa tụt về phía trước càng khiến cô trở nên xinh đẹp hơn, ánh mắt sủng nịnh, cả người cô giống như một gốc cây nhỏ tràn đầy sức sống. Giang Hoài bất giác nở nụ cười: “Đây là chó của cô à?”

“Đúng vậy” Cô ngẩng đầu, “Nó là chó đực. Bất quá không sợ nó lại sinh thêm.”

Giang Hoài hỏi: “Chân nó bị làm sao vậy?”

“Là dị tật bẩm sinh.”

“Cô nhặt được sao?”

“Làm sao anh biết?”

Giang Hoài thở dài một cái: “Tôi đoán, hẳn là chủ cũ của nó không cần nên mới vứt bỏ.”

“Có người vứt thì có người nhặt.” Lâm Thư Tiếu nói nhanh, “Tôi xem nó giống như bảo bối vậy.”

“Nhìn ra được, tuy tôi từng nhìn thấy động vật sử dụng xe lăn trên báo chí, nhưng thấy tận mắt vẫn là lần đầu tiên.”

Trong lúc bọn họ nói chuyện con mèo nhỏ của Giang Hoài lân la đến gần Ròng Rọc, con mèo rất hiếu kì “món đồ chơi” trên người Ròng Rọc.

Ròng Rọc cọ cọ chân Thư Tiếu miệng kêu ư ư. Giang Hoài thấy vậy vội nói, “Cẩn thận, coi chừng mèo của tôi làm đau nó.”

“Chắc không đâu.” Lâm Thư Tiếu nói, “Chó mèo trời sinh cắn nhau, chỉ cần giám sát chặt chẽ một chút là được. Nhưng mà lỡ chúng nó cắn nhau bị thương thật thì chúng ta cũng không được giận nhau đâu đấy, haha.”

Giang Hoài cười nói: “Cô đặt tên cho nó là Ròng Rọc sao?”

“Đúng vậy, vì tôi cảm thấy cái tên này nghe rất soái.” Cô đắc ý nói, “Vừa dễ nhớ lại rất đặc biệt. Ròng Rọc lại là chó đực nên cái tên này đặc biệt xứng với nó.” Cô cúi đầu nhìn thoáng qua, “Mèo nhà anh cũng là mèo đực nhỉ?”

“Ừ.” Giang Hoài hé miệng, nụ cười như có như không, “Chỉ là tên của nó không đặc biệt như Ròng Rọc.”

“Hả? Nhắc mới nhớ nha, tôi còn chưa biết tên của nó.”

Mặt Giang Hoài có chút hồng, một lúc sau anh mới lí nhí nói, “Tiểu Hoài.”

“ Phốc—“ Lâm Thư Tiếu suýt chút nữa đã phun ra ngụm trà vừa mới uống, cô vừa chỉ Giang Hoài vừa cười lớn, “T-Tiểu….Tiểu Hoài?! Ha ha ha, bộ anh định đặt tên cho con trai sao? Hơn nữa trong tên lại có bộ thủy, mèo vốn không thích nước!”

Giang Hoài nghiêm túc nói: “Nếu vậy tôi sẽ đặt tên nó là tiểu Ngư được không? Mèo rất thích cá.”

Nhìn biểu cảm thật sự nghiêm túc của Giang Hoài càng khiến Thư Tiếu cười đến run rẩy: “Giang Hoài, tôi không ngờ anh cũng có tế bào hài hước đấy.”

“Tôi thật sự đang hỏi ý kiến của cô mà.” Vẻ mặt anh vẫn ngây thơ còn có chút trông đợi nhìn Thư Tiếu.

“Được rồi,” Cô đầu hàng, “Nếu anh không phiền, tôi sẽ đặt cho nó một cái tên được chứ?”

“Được”

“Tiểu Cáp.”

Giang Hoài nhíu mày, “Tiểu Cáp? Nghe giống tên đặt cho chó hơn là cho mèo.”

Lâm Thư Tiếu nhẹ nhàng ôm lấy con mèo nhỏ đang đùa giỡn với Ròng Rọc, cô cầm hai chân trước của nó huơ huơ về phía Giang Hoài, nói: “Tiểu Cáp tiểu Cáp, cả ngày cười ha ha. Tiểu Cáp cưng mỗi ngày đều phải vui vẻ để chủ nhân cũng được vui vẻ biết chưa?”