Mẹ Lâm trong điện thoại nói sẽ tới nhà Thư Tiếu sau giờ cơm trưa, cô nghĩ hiếm khi mẹ mới tới liền nói muốn cùng bà ăn cơm. Vào lúc này, Thư Tiếu vừa chuẩn bị thức ăn, vừa suy nghĩ về mối quan hệ giữa mình và ba mẹ trong mấy năm gần đây càng lúc càng xa lạ, một lời khó nói hết, suy cho cùng cũng là do bản thân cô quá cố chấp: Phận là con gái, nhưng chưa từng biết nhún nhường một bước. Hôm nay cô cùng Giang Hoài lui tới, sau này sẽ khó có thể tránh được một trận “khổ chiến”, thay vì nói Thư Tiếu vì muốn ba mẹ dễ dàng tiếp nhận Giang Hoài mà cố ý kéo gần mối quan hệ với bọn họ, không bằng nói là vì cô cảm nhận được cái gì gọi là “tấm lòng cha mẹ”. Thư Tiếu yêu Giang Hoài, nguyện ý vì anh phấn đấu quên mình, nhưng cô lại mơ hồ cảm thấy làm thế sẽ khiến ba mẹ bị tổn thương sâu sắc. Bình tĩnh mà xem xét, chưa bao giờ ba mẹ cô yêu cầu con cái phải yêu một người gia thế hiển hách, chỉ cần người đó gia thế trong sạch, thân thể khỏe mạnh lại biết lễ nghĩa thứ bậc là được rồi. Ai ngờ, anh Thư Bồi cuối cùng lại cưới một cô gái vì bị bệnh mà không thể sinh con, mặc dù ba mẹ cô bất mãn nhưng vẫn tiếp nhận, đến phiên Thư Tiếu nói yêu đương….lại càng khiến bọn họ khó lòng mà tiếp nhận thực tế. Thư Tiếu đã từng vì Chử Vân Hành mà căm phẫn, oán giận nhưng bây giờ cô ngày càng trưởng thành, suy nghĩ tỉnh táo lại, cũng không phải là không hiểu trong lòng ba mẹ có bao nhiêu lo lắng và bất đắc dĩ.

Nhưng chuyện này cũng không thể trách Thư Tiếu, một khi số mệnh đã chỉ định, có trốn cũng không thoát.

Mạch suy nghĩ bị tiếng chuông cửa cắt đứt. Thư Tiếu chạy đi mở cửa, mời mẹ cô vào nhà. Một câu “Mẹ, người tới rồi.” nói ra khó giấu được mềm mại gần gũi.

Mẹ Lâm cảm thấy con gái hôm nay dường như có chút khác thường, khẽ giật mình hai giây, sau đó cười khoác lên cánh tay cô, nói: “Tới thăm con một chút. Bình thường công việc của con luôn bận rộn, người trẻ tuổi lại có cuộc sống của mình, luôn muốn có không gian tự do của riêng mình, mẹ và ba cũng không muốn tới quấy rầy con. Chẳng qua là càng ngày số lần gặp mặt con càng lúc càng ít qua mấy năm nữa mẹ và ba lớn tuổi e là muốn đi đâu cũng không dễ dàng. Thừa dịp bây giờ còn sức khỏe cũng nên quan tâm con một chút. Trước kia mẹ từng cảm thấy con là một đứa kiên cường độc lập nên bọn ta mới có thể buông tay, nhưng dần dần mẹ nhận ra, cuối cùng con cũng chỉ là một cô gái, sẽ có thời điểm mềm lòng, có một số việc người làm mẹ như ta quả thật vẫn chưa đủ quan tâm.”

Lời của mẹ làm Thư Tiếu có chút cảm động, rồi lại không khỏi sinh ra một tia sợ hãi: “Mẹ, hôm nay mẹ sao vậy?”

Mẹ Lâm đi đến ghế salon, ngồi xuống: “Không có gì, thật ra mẹ chính là cảm thấy con gái lớn, càng lúc càng xa cách với mình, ngày sau con lập gia đình sợ rằng mẹ và ba con sẽ càng tịch mịch. Thừa dịp hiện tại…” Bà dừng một chút, ánh mắt sâu xa nhìn Thư Tiếu một cái, “Thư Tiếu, có phải con vẫn còn trách chúng ta chuyện của Chử Vân Hành đúng không?”

Thư Tiếu không nghĩ tới mẹ cô lại đột nhiên nhắc tới chuyện cũ, mấy năm nay, sự kiện đó giống như điều “cấm kỵ” giữa cô và ba mẹ, không một ai chủ động nhắc tới nó.

Năm đó khi Thư Tiếu còn là thực tập sinh tại nước ngoài đã từng yêu mến một thanh niên trẻ vì tai nạn xe cộ dẫn tới liệt nửa người. Ngày cô chính thức giới thiệu Chử Vân Hành với ba mẹ, anh đã bị bọn họ lạnh lùng công kích một phen. Anh là người vừa nhạy cảm vừa kiêu ngạo nên đã bình thản chọn cách chia tay với cô, mà Thư Tiếu lúc đó không khóc cũng không nháo, làm như vậy rất khó coi, bởi vì cô cũng mà một người kiêu ngạo và nhạy cảm, có điều từ đó về sau dường như cô đã quên mất cảm giác rung động.

May mắn thay, yêu chính là một loại bản năng, chỉ cần gặp đúng người sẽ tự “khởi động”. Giang Hoài chính là “cơ quan” đó.

Bây giờ mẹ cô nói ra câu đó Thư Tiếu mới phát hiện, đối với đoạn tình cảm năm xưa cô đã hoàn toàn quên được. Cô có yêu vậy mà lại không đủ cố gắng để tiến xa hơn, thay vì nói ba mẹ cô đã ngăn cản phá hủy tình yêu của cô, không bằng nói là do chính cô nắm lấy hạnh phúc của mình không đủ chặt. Nhưng, những việc đó hết thảy đều đã không còn quan trọng nữa rồi.

Vì vậy Thư Tiếu mỉm cười trả lời: “Đã sớm không trách.”

Mẹ Lâm có vẻ vui mừng: “Con hiểu được nỗi khổ của chúng ta là tốt. Thật ra thì mẹ cũng không ghét cậu ta, nhưng con là con gái của chúng ta, mẹ khó tránh khỏi tâm tư không muốn để con chịu khổ. Cho dù hiện tại con vẫn oán giận chúng ta thì mẹ vẫn không hối hận lúc đó đã làm vậy. Con hiểu chưa?” Vừa nói bà vừa dừng tầm mắt trên mặt Thư Tiếu

Thư Tiếu bị bà nhìn như vậy có chút sợ hãi, tổng cảm thấy lời của mẹ cô còn mang theo ẩn ý khác nhưng cũng không dám dò xét lung tung, chỉ đành gật đầu đáp: “Con hiểu.”

Nụ cười của mẹ Lâm giãn ra, đứng dậy đi về phía phòng bếp: “Mẹ biết, con gái của mẹ là một đứa thông minh hiểu chuyện. Nào chúng ta vào bếp cùng nấu ăn, hôm nay để con nếm thử tài nấu nướng của mẹ.”

Thư Tiếu le lưỡi nói: “Dạ thôi, từ bao giờ mà mẹ lại biết nấu nướng? Bình thường ở nhà đều do dì Lưu nấu ăn, nhiều năm như vậy con sợ đến nêm canh dùng bao nhiêu đường bao nhiêu muối mẹ cũng không biết nữa!” Dì Lưu vốn dĩ là người giúp việc ở Lâm gia mười mấy năm trước, sau khi ba mẹ Thư Tiếu nghĩ hưu liền dọn ra ngoại ô sống, nếu để dì Lưu mỗi ngày đều chạy tới chạy lui thật sự quá bất tiện, cộng thêm việc bọn họ cũng lớn tuổi, con cái đều đã tự lập, vả lại lương hưu của hai vợ chồng cũng không ít liền dứt khoát mời dì Lưu đến làm giúp việc.

“Ha ha, đứa nhỏ này, dám trêu chọc mẹ à!” Mẹ Lâm tuy mắng nhưng miệng lại cười.

Thư Tiêu cười đẩy bà đến phòng khách: “Được rồi, mẹ ngồi đây nghỉ ngơi đi, mẹ tới nhà con đương nhiên sẽ do con tiếp đãi rồi!”

Sau khi Thư Tiếu làm cơm xong quay trở lại, nhìn thấy mẹ cô thần sắc hoảng hốt ngồi trên ghế salon, đặt đĩa thức ăn xuống bàn ân cần tiến lại hỏi: “Mẹ, đang suy nghĩ gì thế? Mau ăn cơm thôi!”

“À…Ừ…” Mẹ Lâm đứng dậy theo cô đi vào phòng bếp, ngồi xuống bàn ăn, “Cũng không có gì, chỉ là chợt nhớ ra một chuyện muốn con đi làm.”

“Là chuyện gì vậy mẹ?”

“Cũng không phải chuyện to tát, chính là lần trước con mang vé mời đến, nói là bệnh nhân của con mời chúng ta đi xem hòa tấu đúng không?”

Thư Tiếu sửng sốt, chuyện có liên quan đến Giang Hoài khiến cô không khỏi khẩn trương, vội lên tiếng: “Dạ, đúng vậy. Sao thế mẹ?”

“À, con cũng biết tính của mẹ và ba con, vô công không chịu lộc, chúng ta trước giờ không thích thiếu nợ ai cái gì. Mặc dù chẳng qua chỉ là mấy tấm vé nhưng bây giờ một tấm vé xem hòa tấu không phải rẻ huống hồ người ta còn mời cả nhà chúng ta, chắc hẳn phải có cảm tình lắm, có thể họ cảm thấy con làm rất tốt nên muốn cảm tạ, nhưng dù sao đó cũng là công việc con nên làm, cứ tiếp nhận quà cáp như vậy mẹ cảm thấy rất không thỏa đáng. Cho nên mẹ và ba con cùng thương lượng, muốn mời đối phương ăn một bữa cơm, con cảm thấy….như thế nào?”