Edit: SenBeta: Diệu HuyềnChương 15♥
Lần này Bồi An không đem Giang Hoài chuyển đến ghế ngồi như lúc ở nhà Đào Ý Nhiên mà mở cửa xe phía sau, trực tiếp đem anh cùng xe lăn đẩy vào trong. Xe đã được cải tiến, không gian phía sau rất rộng rãi, ngoại trừ xe lăn của Giang Hoài vẫn còn chỗ cho hai người ngồi.
“Hay là cô ngồi ghế phía trước đi?” Giang Hoài hỏi cô, “Ngồi ghế trước sẽ thoải mái hơn.”
Cô lắc đầu, nhấc chân bước vào bên trong xe: “Không cần, tôi ngồi với anh, dọc đường có thể tán gẫu một chút mới không thấy buồn chán.”
Tuy nói như vậy nhưng biểu hiện của cô có chút khác thường, sau khi lên xe cũng không cùng Giang Hoài tán gẫu, ngược lại vẻ mặt có chút mơ màng, như người đang có tâm sự. Thỉnh thoảng Giang Hoài quay đầu nhìn cô, tuy ánh mắt có chút lo lắng nhưng cũng không hỏi cô có chuyện gì.
Bọn họ đều nhìn về phía ngoài cửa sổ, không khí trong xe trở nên yên tĩnh kì lạ. Vương Bồi An ngồi phía trước cảm thấy không khí có chút ngột ngạt, liền mở một bản nhạc giao hưởng lên.
Trong xe vang lên tiếng nước nhỏ xuống “tóc tóc”, cùng tiếng sóng biển rì rào, sau đó tiếng đàn piano chậm rãi vang lên. Tiếng nước và tiếng sóng vẫn vang lên quyện vào tiếng piano đều đều, mang đến cho người nghe cảm giác yên bình, thư thái.
“Hay quá” Bản nhạc kết thúc, Thư Tiếu cũng bị kéo về thực tại, cô vuốt vuốt mí mắt, xoay đầu hỏi Giang Hoài “Bài này tên gì vậy?”
“Nhớ không lầm hình như là “Tí tách”, cũng có người đem bài này phối lại thành “Vì Sao Rơi”. Đã từng có người…ý tôi là, người hộ lý trước kia khuyên tôi thỉnh thoảng nên nghe một chút nhạc giao hưởng để giúp cải thiện giấc ngủ, CD này cũng là cô ấy mua tặng tôi, lúc trước tôi rất hay nghe nó.”
“Có thật không?” Cô hỏi, “Ý tôi là…giấc ngủ ấy.”
Giang Hoài cười khổ một cái: “Có lúc.”
Cô như có điều suy nghĩ gật đầu, lập lại một lần lời của anh: “Có lúc…”
CD đã bắt đầu phát một bài khác, vẫn là thể loại diễn tấu piano, bối cảnh vẫn là tiếng sóng biển rì rào. Xe cộ trong thành phố chậm chạp lướt qua, Thư Tiếu bỗng nhiên cảm giác mặc dù cô đang ngồi trong xe nhưng bản thân giống như đang lênh đênh giữa những con sóng biển. Một loại tâm tình thẩn thờ tràn ngập trong ngực cô, không nói nên lời.
Không biết qua bao lâu, cô chợt ý thức được một vấn đề: “Giang Hoài, hình như tôi còn chưa nói địa chỉ nhà cho anh thì phải?”
Đầu tiên vẻ mặt anh thoáng sững sờ, đợi sau khi lấy lại tinh thần lại có chút túng quẩn: “Xin lỗi, tối nay tôi có chút…”
Vương Bồi An nói: “Tôi mới là người có lỗi, vì tôi mãi lo lắng đến tâm tình của anh Giang nên quên mất việc hỏi địa chỉ nhà cô Lâm.”
“Anh cũng có tâm sự?” Mặt cô chuyển sang nhìn Giang Hoài, ngạc nhiên hỏi.
“Cũng?” Anh nhạy bén nắm bắt từ mấu chốt.
Ánh đèn từ bên ngoài chiếu vào, ánh mắt anh lấp lánh như ngọc trai đen trong nước. Thư Tiếu cũng không che giấu, để mặc cho anh suy đoán.
Trong xe tiếng nhạc vẫn vang lên đều đều, nhất thời Giang Hoài không lên tiếng.
“Có muốn cùng đi uống một chén không?”/ “Bây giờ tôi không muốn về nhà, muốn đi đâu đó uống một chén.”
Dứt lời cả hai đều kinh ngạc nhìn đối phương, không khí ngột ngạt trong xe đã biến mất.
Nhưng lúc này Thư Tiếu lại cảm thấy hối hận vì lời mình vừa nói ra, cô cuống quýt nói: “Anh đưa tôi đến quán rượu là được rồi, tôi đi một mình không sao hết. Tôi nghĩ anh tốt nhất là không nên uống rượu.”
“Tại sao?!” Giọng Giang Hoài có chút lạnh, mang theo chút sầu não mơ hồ, “Bởi vì thân thể của tôi? Hazz, cô cũng biết rõ uống một hai chén rượu cũng không khiến tôi bước đi như bay được.”
“Nhưng mà…”
“Thật lâu không có uống rượu giải sầu rồi, nếu tối nay cô đồng ý đi cùng tôi, tôi sẽ rất cảm kích.” Anh nói.
Giọng Vương Bồi An lo lắng dò hỏi: “Anh Giang, cô Lâm nếu hai người muốn uống rượu, hay là chúng ta quay lại khách sạn Nguyệt Hà đi? Nơi đó điều kiện tốt, hơn nữa nếu anh Giang có cần gì thì cũng thuận tiện chiếu cố hơn một chút.”
“Đến Nguyệt Hà thì sao có thể vui vẻ được đây?” Giang Hoài cười như không cười, “Yên tâm đi, hiện tại điều tôi cần nhất chính là một ly rượu và một người bạn.” Anh nâng lông mi, con ngươi đen nhánh nhìn về phía Thư Tiếu.
Cô cũng lười phải nghĩ nhiều, tiện tay chỉ một quán bar mới mở bên đường, nói: “Vậy thì chúng ta vào đó đi.”
Giang Hoài cũng không có nhìn liền gật đầu nói: “Được”
Vương Bồi An đem xe lăn Giang Hoài xuống xe, vừa định cùng họ đi vào trong liền bị Giang Hoài ngăn lại
“Bồi An, tôi biết cậu không thích những nơi thế này, đối diện có quán ăn cậu đến đó ăn chút gì đi. Trong buổi tiệc cậu chỉ lo chăm sóc tôi không có ăn được bao nhiêu.”
Vương Bồi An nóng nảy đáp: “Không được, anh Giang! Tôi không yên tâm!”
“Đúng đó, để cậu ấy đi cùng anh cũng được mà.” Thư Tiếu cũng có chút lo lắng.
Nhưng Giang Hoài vẫn kiên quyết không đồng ý, anh nói: “Thư Tiếu, tôi có thể nhờ cô làm “tùy tùng duy nhất” bên cạnh tôi không? Chỉ lần này thôi, được không?”
Sau khi Vương Bồi An rời đi, anh có chút áy náy nhìn cô giải thích: “Thật ra thì, tôi không muốn Bồi An đi theo còn có một nguyên nhân khác, nếu cậu ấy đi cùng, đối với việc luôn được cậu ấy chiếu cố quan tâm, chỉ sợ tôi không có cách nào buông lỏng. Mà tôi…tối nay không muốn cho mình quá nhiều trói buộc. Tôi hi vọng, tối nay — à không, chỉ cần một tiếng thôi, thứ duy nhất trói buộc tôi, chỉ có cái xe lăn này. Mong cô sẽ bỏ qua, tôi không phải cố ý làm tăng thêm gánh nặng cho cô.”
“Không sao.” Cô nói “Chỉ có hai chúng ta uống rượu tâm sự, tôi cũng thấy thoải mái hơn.”
Thư Tiếu vừa vào cửa, liền có chút hối hận. Không khí bên trong quán bar vô cùng nóng, người đến rất đông. Đây hẳn không phải nơi sạch sẽ gì, bởi giữa quán bar có một sàn nhảy trên sàn còn có ba bốn vũ công đang bày ra cái điệu nhảy nóng bỏng. Đường đi cũng không trống trải, xe lăn Giang Hoài chạy bằng điện khi di chuyển có chút khó khăn, Thư Tiếu cúi thấp người, nói bên tai anh nhưng âm nhạc quá lớn khiến anh không nghe rõ, cô phải lặp lại: “Giang Hoài, anh muốn uống ở đây thật sao? Hay chúng ta đến chỗ khác đi?”
Anh hỏi ngược lại: “Cô không thích?”
“Không phải, nhưng mà…tôi sợ anh cảm thấy quá ồn, hơn nữa nơi này có chút hỗn loạn.”
Giang Hoài vừa hé môi, còn chưa kịp nói gì, phía sau xe lăn liền bị một người đi tới đụng phải. Anh lập tức hướng đối phương nói tiếng “xin lỗi”, đối phương xì một tiếng, trong miệng lầm bầm một câu, rồi sải bước đi vào trong.
Mặc dù trong quán bar rất ồn, Thư Tiếu nghe không rõ người kia nói cái gì. Giọng anh ta cũng rất thấp nhưng nhìn khẩu hình miệng không khó để biết anh ta nói gì.
Anh ta nói: “Người như vậy mà còn tới quán bar!”
So với việc cố ý khiêu khích Giang Hoài thì giống như thuận miệng nói ra hơn. Nhưng việc vô ý tổn thương mới khiến người ta bị tổn thương nhiều hơn.
Vẻ mặt Giang Hoài không có điểm gì khác thường, giống như đối với việc bị chế nhạo anh không có chút cảm giác nào. Nhưng mà Thư Tiếu nhanh chóng nhận ra sự thật không phải như vậy. Bởi đầu vai Giang Hoài run lên một cái sau đó nói với cô: “Nơi này tốt vô cùng, nhưng quan trọng là cô có muốn cùng một người tàn tật uống rượu hay không thôi.”
Tim Thư Tiếu co rút một cái. Cô không nhìn anh, chủ động cầm lấy tay vịn xe lăn, nói: “Tôi giúp anh đẩy xe lăn được không? Đường đi khá hẹp lại đông người, chạy bằng điện không tiện.”
“Nếu cô không mệt thì cứ việc——cám ơn.”
Cô đẩy Giang Hoài tìm một chỗ vắng người nhất mới ngồi xuống
“Tửu lượng của anh thế nào?”
Thời điểm lật xem menu, Thư Tiếu theo bản năng nhíu mày một cái. Lý trí của cô đã trở lại hơn phân nửa, cảm thấy mang theo Giang Hoài đến quán bar này đúng là quyết định hết sức sai lầm. Thẳng thắn mà nói, cô rất vui vì được chiếu cố Giang Hoài, cũng không ngại anh bất tiện, nhưng mà, ngộ nhỡ anh uống say, những hậu quả xảy ra sau đó cô không chắc mình có thể ứng phó được.
“Trước kia thì tạm được.” Anh bình tĩnh nói, vẻ mặt chân thành.
“Bao lâu trước kia? “
“Trước khi biến thành bộ dạng này.” Tay phải anh vỗ nhẹ nhẹ lên bắp đùi mình.
Là mười mấy năm trước ư? Nếu không phải vì sợ anh nhạy cảm phát hiện, cô cảm giác mình vừa rồi đã muốn trợn trắng mắt.
“Sau đó thì không uống rượu nữa?”
“Một hai ly xã giao vẫn phải có——–bình thường đều là rượu vang.” Anh tiếp tục hỏi ngược lại, “Còn cô? Tửu lượng thế nào?”
“Tạm được.” Lời cô nói là thật. Cô uống rượu không nhiều, có điều tửu lượng hình như là do trời sinh.
Cuối cùng bọn họ gọi hai ly cocktail Negroni(*). Đợi phục vụ mang rượu lên, Thư Tiếu đem ống hút cắm vào ly cho Giang Hoài.
Tay phải Giang Hoài khẽ động, khủy tay đặt trên tay vịn xe lăn, mượn lực đẩy cơ thể hướng về phía trước cắn lấy uống hút.
“Tôi thích vị cay thanh thuần của Negroni, lúc đi học ở học viện âm nhạc, những lúc hội tụ bạn bè đều uống thứ này——quả là khiến người ta hoài niệm.”
Thư Tiếu hớp một hớp, theo thói quen lắc lắc ly rượu trong tay nói: “Đó là vì rượu nguyên chất sau khi du nhập vào thị trường trong nước, nhiều nơi đã thêm bớt thành phần làm giảm bớt đi độ cay nồng của nó. Dù vậy tôi vẫn thích uống Negroni.”
“Cô thường xuyên đến những nơi thế này sao?”
“Không, càng lớn thì tôi lại càng thích yên tĩnh, cộng với công việc bận rộn, rất ít đến những nơi náo nhiệt.” Thư Tiếu nhếch môi cười “Những quán bar ồn ào như thế này lại càng không.”
“Tôi thì ngược lại.” Anh cười, đáy mắt thoáng chút ảm đạm, “Lớn lên tôi thích đến những nơi náo nhiệt, giảm bớt công việc, nhiều khi muốn đến nơi nào đó uống rượu giải sầu. Chẳng qua là với tình huống hiện tại muốn đi đâu cũng sẽ rất phiền phức.”
“Rượu bia nhiều không tốt cho sức khỏe đâu.” Cô lại bày ra bộ dáng của bác sĩ phục hồi khuyên bảo anh.
“Tôi biết chứ.” Anh nói, sau đó cúi đầu hút một ngụm rượu rồi mới nói tiếp:“Mà quan trọng là dù có uống, nó cũng không thể khiến người ta quên đi sầu não.”
Cô lẩm bẩm nói: “Trừ khi anh uống say như chết, uống đến bất tỉnh nhân sự, thì mới không nhớ đến những thứ phiền não, đúng không?”
“Nếu tôi làm vậy thì người cực khổ chính là Bồi An, dì Liên, còn có mẹ tôi…Tôi không thể ích kỷ như vậy được.”
“Anh đừng nói như thể anh sống trên đời này mọi thứ đều là vì cảm nhận của người khác!”
“Nếu như không phải vì bọn họ, tôi không ngại ngày ngày đem mình chuốc say.” Anh nghiêm túc nói.
“Trời ạ, tôi chỉ định cùng anh uống một hai ly thôi, đâu có nói là sẽ uống say.” Thư Tiếu hơi lớn tiếng nói
“Yên tâm, tôi tự biết tiết chế.” Giang Hoài hơi nheo mắt, nhẹ nhàng nói, “Tôi chỉ cần chút men rượu hỗ trợ giấc ngủ thôi. Cô không thấy so với thuốc ngủ thì rượu ít tổn hại tới sức khỏe hơn sao?”
“Anh cảm thấy đêm nay sẽ mất ngủ?”
“Chắc chắn sẽ mất ngủ.”
“Vậy sao anh không thử phương pháp nghe nhạc thư giản đi? CD trên xe anh lúc nãy cũng không tệ…” Giọng cô không quá chắc chắn bổ sung một câu, “Không chừng nó sẽ hữu dụng.”
Giang Hoài đem cơ thể dựa vào lưng ghế, một cảm giác mệt mỏi tràn ra từ sâu thẳm tâm can, qua một hồi lâu, anh nói: “Những bản nhạc đó….càng nghe chỉ càng khiến tôi mất ngủ.”
“Tại sao?” Cô cũng không phải tò mò muốn biết lý do, chỉ là theo phản xạ mà nói ra thôi.
Anh nói: “Lúc trên ngồi xe, tôi từng đề cập qua, người tặng tôi CD đó chính là người hộ lý trước kia từng chăm sóc tôi, cô nhớ không?”
Cô suy nghĩ vài giây rồi gật đầu.
Anh cắn cắn môi dưới, mí mắt nháy nháy vài cái giống như không muốn tiếp tục đề cập đến vấn đề này, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng: “Một năm trước tôi chứng kiến cô ấy mặc váy cưới gả cho bạn thân của tôi, tối nay tôi lại đến tham dự tiệc mừng đầy tháng con của bọn họ. Tôi…”
Ánh mắt của Giang Hoài đã bán đứng anh, không đợi anh nói tiếp, cô liền nói: “Anh yêu cô ấy? Anh không muốn cô ấy lấy người bạn đó?”
“Tôi yêu cô ấy từ rất lâu rồi,” Anh cúi đầu, tay phải bao trùm lấy tay trái của chính mình, ngón tay cái khẽ động, “Nhưng đến khi cô ấy yêu người khác, tôi mới dám thổ lộ lòng mình. Nhưng mà, đã quá muộn ——– Aizz, thẳng thắn mà nói thì việc thổ lộ sớm hay muộn vốn không phải vấn đề, thật ra lúc đó tôi không định sẽ thổ lộ với cô ấy, chỉ là…tôi không khống chế được tình cảm của mình. Thời điểm cô ấy làm đám cưới, không biết tại sao tôi lại không thấy quá đau khổ, ngược lại có cảm giác giống như trút được gánh nặng. Trong lòng suy nghĩ, cuối cùng cô ấy sẽ không cần lo lắng cho tôi, không cần vì tôi mà cảm thấy đau khổ, huống chi người cô ấy lấy lại chính là người tôi tin tưởng nhất, tôi thật lòng chúc phúc cho bọn họ.”
“Nhưng mà hôm nay, nhìn một nhà ba người vui vẻ bên nhau, trong lòng tôi lại cảm thấy rất khó chịu…Thư Tiếu, tôi biết mình không nên có tâm tư đó, nhưng mà hết lần này đến lần khác tôi không thể khống chế được việc nó xâm chiếm tâm trí mình…”