Khải Tư đẩy tay Di Nhược ra, sau đó anh chạy vội đi tìm Cự Tàn Tôn và Hữu Túc, hi vọng họ vẫn bình yên vô sự sau vụ nổ này, còn Nhất Gia nữa liệu có thoát được không ? Anh Lớn vẫn chưa bắt kịp tiến độ sự tình nên chắc vẫn đang loay hoay với đám tàn dư bên ngoài. Khải Tư ra lệnh cho một đám thuộc hạ chia nhau ra tìm Cự Thiếu, giữa khói bụi mù mịt của tòa nhà sau vụ nổ chỉ còn lại một đống hoang tàn.

Di Nhược đưa tay ôm lấy bả vai bị Lục Nghị bắn trúng lúc giằng co lúc ở dinh cơ Tồn Thị đang chảy máu, lúc cô trốn ra được khỏi dinh cơ thì vội đến W ngay, khi cô chạy vào đường hầm ở phòng tư liệu thì bất ngở mọi thứ phát nổ, những kệ sách bốc cháy dữ dội, cô vội chạy nhanh từ trong đám cháy đi ra về phía cửa thoát hiểm hi vọng tìm được lối ra, sau mọi chuyện này nhất định cô sẽ biến mất mãi mãi, đừng chuyện gì xảy đến nữa, hiện tại đã vượt quá sức chịu đựng của cô, Lục Nghị đúng ra không nên về nước, không nên để cô biết anh ta vẫn còn sống sau từng ấy năm trời, nếu lúc trước cô không dũng cảm ngăn lại thì mọi việc đâu đi đến mức độ này, nhìn cô lúc này thật đáng thương, mặt cô lem luốc nhớt nhác vì khói bụi, cùng cả nước mắt, cô cúi đầu lặng lẽ rời đi.

Ngay từ đầu khi Tồn Thị bắt đầu tấn công Đại Âu thì Cự Tàn Tôn đã đoán được tất cả đường đi nước bước của Tư Lư, tất cả như một vở kịch được anh dàn dựng lên nhằm dụ Tư Lư xuất hiện để một lần dứt khoác cho đến sau, khi mọi chuyện xảy ra đúng ra lời Cự Tàn Tôn nói thì Nhất Gia và Anh Lớn cũng bàng hoàng cực độ, có quá nhiều điều họ chưa bao giờ biết hay thấy về Tồn Thị nhưng riêng Cự Tàn Tôn thì biết đến tường tận nguồn gốc, cứ như anh đã từng sống trong Tồn Thị từ lúc nó bắt đầu hình thành, tuy sau đó có vài chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra. Tầng hầm, nơi Cự Tàn Tôn và Hữu Túc bị vùi lấp do chấn động mạnh từ phía trên, lúc mọi thứ đổ sập xuống thì anh vội kéo Hữu Túc vào trong lòng anh, anh đưa cả người ra che chở cho cô tránh sự va chạm của đất đá làm cô bị thương, Hữu Túc chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng khi bị anh giữ lại thì cô cũng hoảng hốt, cứ tưởng cả bầu trời đang đổ xuống đầu 2 người, Hữu Túc nắm chặt lấy thắt lưng của anh, cô sợ anh bị thương một mình, cứ thế cô nhắm chặt mắt lại. Rất lâu, khi cô mở mắt ra nhìn thì xung quanh tối om một chút, cô nằm dưới người Cự Tàn Tôn, anh còn sống không vậy ? Hữu Túc cố xê dịch người một chút, cô hi vọng anh sẽ nhận ra mà phản ứng lại cô, sau đó một chút giọng của Cự Tàn Tôn vang lên rất khẽ trong tai cô :

-Em không sao chứ ?

Hữu Túc dùng đôi tay của cô chạm vào mặt anh, anh còn nói chuyện được với cô, Hữu Túc bật khóc, Cự Tàn Tôn cố đẩy lớp đất đá trên lưng anh ra để tìm lối thoát, cũng may là khi sập xuống thì vài cây cột dưới tầng hầm đã cản lại bớt lại sức phá hủy, Hữu Túc ho nhẹ vì bụi, Cự Tàn Tôn nói khẽ:

-Em đừng mở miệng, bụi.

Hữu Túc phụ anh đẩy bớt lớp đất bên trên, đến khi ánh sáng tràn vào thì Hữu Túc mới nhìn rõ mặt anh, anh đang bị thương vì che cho cô, nước mắt cô rơi vội vã hơn :

-Anh bị thương …

Cự Tàn Tôn giữ lấy tay Hữu Túc để kéo cô đứng dậy và anh nói :

-Tôi không sao, đi nào.

Hữu Túc vừa đứng dậy thì đã được anh nhấc lên cao và sải bước đi qua lớp đất đá tàn dư phía dưới, Hữu Túc ôm lấy cổ anh và nói :

-Sau này em nhất định sẽ ở nhà.

Anh im lặng, Hữu Túc vừa khóc vừa nói :

-Đừng im lặng, em không thích …

Cự Tàn Tôn vỗ vỗ vào lưng cô và nói :

-Ừ.

Nhất Gia và Nhị Gia vừa tìm xuống tầng hầm thì đụng Cự Tàn Tôn đang ôm Hữu Túc đi lên, Nhất Gia nói ngay :

-Lục Nghị trốn rồi, trước mắt Tồn Thị đã như chó mất 1 chân.

Cự Tàn Tôn đứng lại, anh trầm ngâm một chút và nói :

-Tên khốn Tư Lư chưa ló mặt ra lần nữa nên chưa nói được gì ?

Nhất Gia lại tần ngần suy nghĩ :

-Vương Bảo vẫn đang trong tay hắn, ta nghĩ cậu đừng nên truy sát hắn, dù gì nó cũng là cháu ta.