- Thôi mà, đừng chạy nữa. chẳng phải trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu hay sao?
- Đừng mà, tha cho tôi. Làm ơn đừng qua đây. - Haha cô nói vậy sao được ngoan ngoãn một tí, sẽ không đau lắm đâu.Tuệ Nghi vẫn tiếp tục chạy trốn thật nhanh trong khi phía sau cô là Mộc Ân vẫn đi một cách bình thản nhưng vẫn bắt kịp với tốc độ chạy của cô. Trên tay Mộc Ân lúc này đang cầm một con dao nhỏ sắt nhọn, góc cạnh và tay cầm của nó thật đặc biệt khiến cô nhớ lại một thứ giống như...thứ mà cô đã nhìn thấy khi cậu ta gϊếŧ con mèo mà cô lúc nhỏ yêu quý nhất, cách cậu ta dùng con dao ấy moi từng thứ nội tạng từ trong xác con mèo ra mà cắt nhỏ. Thật đáng sợ cô không muốn trở thành giống như con mèo đáng thương đấy. Cứ chạy và nhìn về phía sau liên tục làm cô trượt chân và vấp ngã. Ngay lúc này Mộc Ân cũng vội chạy đến tiến lên và ngồi chắn nữa người của cô. Miệng vẫn cười một cách quỷ dị - Aizz trò chơi đuổi bắt này khiến tôi thật mệt, chắc chúng ta chơi đủ rồi nhỉ? - Tôi...tôi xin lỗi. Tôi sai rồi, đáng ra tôi không nên nói cậu là kẻ đáng chết, không nên bắt nạt cậu. Làm ơn tha cho tôi đi- Xin lỗi? Cô nghĩ nó sẽ thay đổi mọi thứ sao? Cô thật quá ngây thơ rồi- Dừng lại nếu không tôi sẽ không để yên cho cậu đâu, gia đình tôi..Cô gái chưa kịp dứt lời thì Mộc Ân đã kịp lên tiếng- Thôi nào đừng mộng tưởng nữa chị gái. Gia đình sao? Cô nghĩ gia đình của cô sẽ làm gì được tôi?- Họ sẽ tống cậu vào tù nếu cậu dám làm tôi bị thương- Vậy à? Cô chắc chứ?Vừa nói xong Mộc Ân liền lấy chiếc điện thoại ra nhấn một số phím sau đó bật loa thật to để cả hai cùng nghe- Này tôi muốn gia đình của cô ta phải biến mất khỏi Hồng Kông này trong vòng 15' tới- Dạ được thưa cậu chủ, nhưng sẽ để họ sống sót hay là...- Tôi khá là thích máu...nhưng có lẽ là để họ chịu khổ một chút sẽ thú vị hơn- Dạ vâng tôi hiểu rồi thưa cậu chủ.Mộc Ân tắt xong liền nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tuệ Nghi đang khóc không nghĩ ngợi gì cậu liền đưa bàn tay lên và lau đi hàng nước mắt nóng hổi đấy và lên tiếng- Đừng khóc!!!- Cậu sẽ làm gì họ và tôi? Làm ơn hãy tha cho gia đình tôi đi mà.- Im lặng một tí trò chơi của tôi và cô bắt đầu rồiSau đó cậu liền lấy ra từ túi áo một ống huyết thanh có màu tím nhạt và cho thẳng vào miệng của cô- Đây là thứ gì?- Thứ khiến cô không bao giờ có thể nói và đi lại được nữa, rất khó để tôi mua đươc nó nhưng chỉ tiếc không có tác dụng ngay lập tức, khá buồn đấy-Mày thật đáng kinh tởm, tao hận mày, tao sẽ nguyền rủa mày suốt đời, có chết tao cũng sẽ làm mày phải chết theo - Suỵt chị gái đừng nói những lời như thế sẽ làm người em trai này rất đau lòng đấy.Rồi cậu ngón tay của mình lướt khắp khuôn mặt đầy nước mắt của cô đến một lúc thì dừng lại- Chị có khuôn mặt thật xinh đẹp? Và đây là khuôn mặt chị dùng để quyến rũ bảo bối của tôi sao?- Tao....chưa hề biết bảo bối của mày là ai hết - À cũng phải...đúng rồi giới thiệu cho chị biết bảo bối của tôi tên là Hàn Thần Hi đấy. Sao nào nghe tên có phải rất quen không?- Hàn...Thần Hi sao? Mày thật kinh tởm. Cậu ta là con trai đấy. Cậu ta sẽ không bao giờ để ý đến một thằng kinh tởm như mày đâu. Lúc này Mộc Ân không nói gì nữa, sắc mặt đen lại tay cầm con dao nhỏ và sắt nhọn tiến lại gần khuôn mặt của Tuệ Nghi và sau đó tiếng là la thất thanh của Tuệ Nghi, khuôn mặt của cô bây giờ đã được Mộc Ân dùng dao rạch một đường thật dài. - Cậu ta yêu tôi. Là yêu tôi, của tôi. Những lời vừa nói xong liền khiến Tuệ Nghi ngất đi, cậu đứng dậy rời khỏi người cô gái, búng tay một cái lập tức một dàn người áo đen được chuẩn bị sẵn xuất hiện - Xử lí đi- Dạ vâng cậu chủ.Cậu rời khỏi để mặc phía sau mà không hề quan tâm, dùng khăn tay lau vết máu mà lúc nãy bắn vào đôi tay của cậu, vừa đi vừa ngậm một điếu thuốc đang đốt cháy. Cậu cứ đi mãi như thế bất giác mà đến ngôi nhà của Thần Hi. Lúc này đèn phòng của Thần Hi đã tắt, cậu vẫn cứ đứng một hồi lâu nhìn chằm chằm vào căn phòng không đèn đấy, mỉm cười thật ngọt ngào rồi quay qua bỏ đi mất. Trong gió chỉ có một câu thật ngắn của cậu rồi lại im lặng trong đêm khuya"Là của tôi"