Độc giả nhắn: 【 Khẩu Mộc Mộc 】: o(≥v≤)o~ Phúc hắc đại nhân, rốt cục đã trở lại!! Vì sao lại hôn trộm?! Tiểu thụ sẽ không hay biết nụ hôn đầu a!! Thiệt tình!!

Tác giả trả lời: 【 Nguyệt Phục Vô Thượng 】: —.—||| Mộc Mộc ngốc!

Không lâu nữa sẽ đến kỉ niệm một trăm năm thành lập trường E, Phó Mặc được mời làm MC.

Trong khoảng thời gian này Phó Mặc thường xuyên phải tập luyện, một mình An Mộc ở trong phòng ngủ li bì, mặt khác bạn cùng phòng ai cũng đều ra ngoài hẹn hò, đột nhiên trong lòng An Mộc cảm thấy có chút cô đơn, ngay cả game cũng không muốn chơi.

Lâu lâu nghe đám bạn cùng phòng gán ghép Phó Mặc cùng một nữ MC khác, trong lòng không khỏi dâng lên mùi dấm chua.

Độc giả nhắn: 【 Khẩu Mộc Mộc 】: /(ㄒoㄒ)/~~ Phúc hắc đại nhân...... Không cần nữ nhân a...... Nhanh một chút đem nàng hi sinh đi......

Tác giả trả lời: 【 Nguyệt Phục Vô Thượng 】:...... Mộc Mộc ngốc!

“Biểu ca! Biểu ca!”

Đột nhiên dưới lầu ký túc xá nam truyền lên tiếng kêu của một bạn nữ. Phó Mặc liền trượt xuống giường đi ra ban công: “Nghe rồi! Tới ngay đây!”

Nói xong liền đi ra khỏi phòng. An Mộc tò mò lén đi ra chỗ ban công nhìn trộm xuống dưới, nữ sinh kia không phải là nữ MC hồi kỷ niệm thành lập trường sao, thì ra là em họ của Phó Mặc a.

Nghĩ vậy, tâm trạng An Mộc liền vui vẻ lại.

Dưới lầu, Phó Mặc chạy đến trước mặt Phó Tuyết. “Tại sao lại bắt em đến ký túc xá gọi anh là biểu ca a?! Em lại hơn anh một tuổi! Mất mặt chết” – Phó Tuyết oán giận nói.

“Đừng hỏi nhiều, gọi một tiếng được đãi một bữa cơm, còn không phải quá lời rồi sao.” – Phó Mặc vừa nói vừa hướng mắt nhìn lên ban công phòng ngủ của mình.

An Mộc thấy Phó Mặc nhìn lên, vội vàng trốn vào trong phòng. Phó Mặc bất giác nở nụ cười. “Anh bị ngốc à?! Không có việc gì thì em đi về a!” – Phó Tuyết đạp nhẹ lên chân Phó Mặc.

“Nha đầu chết tiệt, Anh là anh của em nha! Không biết lớn nhỏ gì hết! Thôi cám ơn nhiều!” – Phó Tuyết xoay người rời đi.