Mình đưa Trang về đến đầu ngõ nhưng bé cứ lừng khừng không chịu vào nhà. Mình cũng chẳng giục, lại châm thuốc hút thôi.

-Giờ anh đi tìm chị Diệp à ?

Diệp là tên thật của Mít.

-Chị gì, sinh năm 90. Kém cả tuổi em.

-Anh lúc nào cũng thế, toàn đánh trống lảng.

-Anh không thích trả lời.

-Em có gì không tốt ?

-Em tốt, anh mới là người không tốt.

Mình thở dài thườn thượt, không muốn tiếp tục nói chuyện kiểu này tí nào . Bé ngả người áp má vào ngực mình.

-Em yêu anh.

Mình vứt điếu thuốc, ôm bé bằng cả 2 tay. Cũng cảm thấy đôi chút có lỗi nên chỉ ậm ừ.

-Anh có yêu em không ?

Bé ngước mắt nhìn mình. Mình lại thở dài, châm điếu thuốc khác.

-Anh đối với em như thế nào chẳng nhẽ em còn phải hỏi nữa?

-Nhưng nếu phải chọn em với Diệp, anh chọn ai ?

-Em bảo em không bỏ anh, đúng không ?

-Uhm, em sẽ bám anh đến cùng.

-Ừ, em không bỏ anh, thế thì anh chọn Diệp, có cả 2 còn gì nữa!

- Nếu như em quen anh trước, có khi nào …

Mình ngắt lời bé, muốn ngắt luôn cả cuộc nói chuyện này.

-Nếu mà làm gì. Em đừng nghĩ nhiều, đâu khắc có đó. Khuya rồi đấy, em về nhà đi.

Bé thở dài, biết là không nên nói tiếp nữa.

-Anh về trc đi, em tiễn anh.

-Thôi, em vào đi, anh hút nốt điếu thuốc rồi về.

Mình cứ nhìn điếu thuốc cháy trên tay mà chẳng buồn đưa lên miệng. Nhìn em khuất bóng trong ngõ mình mới quay xe lên phố cổ… Ngoài đường vẫn lất mưa, người ta toàn đôi với đôi, thấy đằng sau mình trống trải lạnh lẽo lắm.

Mình nhớ lại một đêm mưa phùn mùa đông, mình và Mít đi chơi về. Cả 2 đứa cùng hết sạch tiền, xe còn chết máy nữa. Mình dắt, Mít đẩy, đến trú mưa ở nhà chờ xe bus, dép của Mít lồng vào dây giày của mình rồi treo vắt vẻo hết lên trên tay lái… Vừa ướt vừa lạnh nhưng trong lòng ấm áp lắm…

Lấy cái số bị chặn gọi cho Mít. Máy bận. Mình biết trước là thế nhưng vẫn gọi. Vì nhắn tin thì chẳng biết nhắn cái gì, lấy số khác gọi nhỡ Mít bắt máy thì nói cái gì cũng không ổn. Gọi trước bằng số của mình, Mít sẽ nhận được thông báo cuộc gọi bị chặn, rồi lấy số khác gọi. Mít sẽ nghi ngờ mà không bắt máy. Như thế mới có chuyện để nhắn tin.

Y như mình nghĩ, lấy sim rác gọi thì Mít không nghe. 1-2 phút sau thì Mít nhắn tin lại vào số rác.

“xl, ai vậy ?”

“là anh”

Lúc đấy mình mới đi đến đoạn Xã Đàn mà mãi đến lúc ra gần đến Bờ Hồ mới có tin nhắn của Mít.

“ML?! Là anh phải không?”

WTF ???

Mình trố mắt nhìn cái tin nhắn. Chưa đầy 10s sau. Lại tin nhắn của Mít.

“E xl. E viết tắt. Minh Long ?”

Tên mình là Minh Long các bác ạ, mình sinh năm mậu thìn, cái nick này không phải bậy bạ gì đâu, chỉ tại vì mình thích ăn khoai lệ phố thôi . Mít cố tình troll mình, viết là L được rồi lại còn ML.

“uh”

“Chuyện gì ?”

Lạnh nhạt vãi!!!

“Anh muốn gặp em”

Mình cứ vừa đi đường vừa nhắn tin. Nhắn xong cái tin đấy mình hồi hộp lắm, nhưng chỉ vài giây sau là tin nhắn về.

“Xéo!”

Mít nhắn lại 1 tin chỉ có đúng 4 ký tự đấy thôi. Đến giờ mình vẫn giữ tin nhắn ý, thỉnh thoảng lôi ra đọc lại thấy vui phết.

“Gặp a rồi nói câu đấy cho a nghe, a nhớ cách e phát âm từ đấy lắm”

Mình biết cái pub mà Mít đến. Mình gửi xe nhưng không vào. Cứ đứng ngoài hút thuốc và chờ đợi. Bình thường cả ngày mình chỉ đốt vài điếu thôi, nhưng dạo đấy cứ hở tí là lại đốt. Nhiều lúc đốt rồi bỏ đấy chứ chả hút được bao nhiêu …

Mít vẫn không nhắn tin lại gì cả.

Thỉnh thoảng mình lại móc điện thoại ra xem giờ. Gần 12 rưỡi. Bắt đầu có khách về.

4 tháng không gặp, tóc Mít dài hơn rồi. Mít mặc cái áo khoác đen, quần bò đen,giày đen, quàng khăn len đỏ. Vừa ra đến cửa thấy Mít đi lảo đảo,ngậm chìa khóa vào miệng để xỏ găng tay luôn.

Rồi Mít nhìn thấy mình, bất ngờ khựng lại . Mít vẫn đứng im nhìn mình chằm chằm, nhưng nước mắt rơi lã chã. Không biết đấy là kiểu khóc gì, nhưng mũi không xụt xịt, môi không đỏ, khuôn mặt gần như không có bộ phần nào cử động, chỉ có nước mắt là rơi. Mình bước vội lại, ôm ghì lấy Mít. Chưa kịp nói gì, thậm chí là chưa cả kịp nhớ lại cảm giác ôm Mít như ngày trước thì Mít đẩy mạnh mình ra, rồi ngồi xụp xuống nôn ọe.

-Nó say rồi.

-Nó có uống mấy đâu mà say.

-Nó ói rồi đấy, nước nước nước …

3 cô bạn của Mít xúm vào chăm sóc Mít. Cả 3 đều biết mình.

- Kinh tởm!!!

Mít nói câu đấy với mình. Chắc chắn là như thế.

-Cái tay anh vuốt ve sờ xoạng bao nhiêu con rồi, bẩn tưởi thế giờ lại động vào người tôi. Không say tôi cũng phát nôn. Thật là kinh tởm!

Mít không nói to, nhưng gằn giọng từng từ một, mình nghe không lọt mất chữ nào . Bạn Mít vừa lau miệng cho Mít vừa càu nhàu:

-Cái con này say là bắt đầu nói linh tinh đấy … chứ nó không nghĩ thế về anh đâu.

Mít dựa người vào 1 cô bạn, mắt nhắm nghiền.

-Nó say thật đấy, éo phải đùa đâu.

-Anh Long cõng nó lên xe đi, em ngồi sau giữ nó cho.

Mình biết cả 3 cô bạn em đều biết chuyện mình và em, nhưng vẫn tôn trọng mình. Lúc bế em lên xe, mình thấy hình như em gầy đi, cái khăn quàng bị xộc xệch, lộ xương đòn gồ hết cả lên. Nước mắt em vẫn chảy từ khóe mắt xuống tay mình nóng hổi. Lúc đấy mình cũng rơm rớm, bạn em biết ý, lúi cúi giả vờ chỉnh lại quần áo quay mặt đi chỗ khác.

Đèo em đằng sau, mình nghe thấy tiếng em nói mơ chẳng đâu vào đâu xen những tiếng thở dài đứt quãng mệt mỏi. Câu rõ nhất em nói mà mình nghe được là “Anh chỉ giỏi làm khổ em thôi, lần này làm sao em bỏ anh đi được nữa, rồi cũng lại chỉ có em là khổ thôi”.

Bạn Mít theo mình về tận nhà, bé ý chuẩn bị cháo viết chú thích cẩn thận dán vào tủ lạnh để nhỡ đêm Mít đói thì mình còn biết đường chăm sóc. Xong xuôi đâu đấy em nó mới gọi bạn đến đón về.

Mít nằm ngủ trên giường của mình. Hơi thở có vẻ nặng nề,phả toàn mùi rượu, giường thì rộng mà lại cứ nằm nép sát vào tường. Trông cứ tội nghiệp đáng thương kiểu gì ý . Mình định vuốt mấy lọn tóc lòa xòa trên trán nhưng vừa chạm vào người thì Mít gạt phắt tay mình ra, nhắn nhó rồi quay cả người vào tường.

Mít của mình hay bị cái kiểu gọi là say nguội. Bác nào hay đi nhậu thì biết nó khó chịu như nào rồi đấy. Mít thỉnh thoảng lại kêu giống như bọn trẻ con ốm. Nhìn thương lắm.

Trước đây không bao giờ thấy Mít như thế. Chắc 1 phần lỗi cũng do mình.