Tân Y Dật không nhớ nổi đến cùng mình thϊế͙p͙ đi vào lúc nào, nhưng hôm sau gần tới trưa cô mới bò khỏi giường, mới xuống tầng đã nghe Giả Thuần Thuần đang gọi điện thoại.

“Mẹ, con nói nhiều lần lắm rồi, đừng có giới thiệu xem mắt cho con nữa, con không đi!”

“Con không kết hôn! Cả đời này con sẽ không kết hôn! Không kết hôn chính là không kết hôn!”

Mí mắt Tân Y Dật giật lên. Độ này làm sao vậy, sao mà cả thế giới đều cứ bàn chuyện kết hôn thế?

“Cái gì là ngày sau con phải làm sao? Có cái gì mà phải làm sao? Con có thể kiếm tiền, có thể tự nuôi mình, một mình con sống cực kỳ vui vẻ!”

“Con người bộ không kết hôn thì phải chết à? Đó là chuyện của thời bố mẹ ngày xưa thôi, mẹ đừng có áp đặt nó vào con!”

Cảnh này Tân Y Dật đã nhìn mãi thành quen, bình tĩnh đi xuống tầng, mò tới tủ lạnh kiếm cái ăn.

Nhà Giả Thuần Thuần ở ngay vùng ngoại ô Thượng Hải, cô nàng chạy tới đây ở chỉ đơn giản vì muốn thoát khỏi ma trảo của bố mẹ. Bố mẹ Giả Thuần Thuần là kiểu bố mẹ Trung Quốc cực kỳ truyền thống, hồi đi học đã năm lần bảy lượt cấm tiệt con gái yêu sớm, nhưng ngay khi con gái tốt nghiệp đại học thì lại lập tức sắp xếp xem mắt gặp mặt, chỉ ước ngày sớm rước được con rể rùa vàng, sau đó ba năm sinh hai đứa.

Quan hệ của Giả Thuần Thuần với bố mẹ thì cũng như đại đa số những gia đình truyền thống: Ở thật xa cũng sẽ có nhớ, nhưng chỉ cần ở gần sẽ lại cãi cọ liên miên, cửa nhà không yên ổn. Mỗi tuần Giả Thuần Thuần đều sẽ gọi điện thoại về nhà, song đa số lần đều lời qua tiếng lại rồi mất hứng giải tán.

Tân Y Dật mở tủ lạnh lấy sữa chua với một gói sủi cảo, vào phòng bếp đun nóng nước, tai vẫn nghe thấy tiếng cãi vã giữa Giả Thuần Thuần và mẹ. Một lát sau, bên ngoài chợt ắng xuống.

Tân Y Dật lấy làm lạ lùng: Hôm nay kết thúc nhanh dữ vậy? Chẳng lẽ hai mẹ con lửa bốc lên đầu, ai đó cúp điện thoại trước rồi?

Hai phút sau, nước sôi, cô ló đầu ra khỏi phòng bếp: “Tiểu Thuần Tử, ăn sủi cảo không?”

Giả Thuần Thuần ngồi đờ đẫn trêи sô pha.

“…… Tiểu Thuần Tử?”

Giả Thuần Thuần hoàn hồn, lúng túng đáp: “Em không ăn.”

Tân Y Dật đánh giá cô nàng vài giây: “Cô không sao đấy chứ?”

“Không sao.”

Tân Y Dật trông cô ấy có vẻ muốn được yên tĩnh, bèn co về phòng bếp đun sủi cảo.

Nấu sủi cảo xong, cô bưng chén đi ra, thấy Giả Thuần Thuần vẫn ngồi thẫn thờ trêи sô pha, nhìn thật kĩ, chẳng ngờ viền mắt Giả Thuần Thuần đo đỏ, hình như mới khóc xong.

Tân Y Dật sợ giật nảy, đặt bát xuống chạy tới: “Cô không sao thật chứ?”

Giả Thuần Thuần chẳng nói chẳng rằng.

Tân Y Dật ngồi xuống cạnh Giả Thuần Thuần, cũng không thúc giục, nhẹ nhàng vỗ vai cô ấy.

Một thoáng trôi qua, Giả Thuần Thuần ụp mặt vào đùi Tân Y Dật, giọng điệu vừa buồn vừa tủi: “Ban nãy mẹ em lại giục em kiếm bạn trai, em cãi với mẹ em một trận.”

Tân Y Dật xoa đầu Giả Thuần Thuần: “Ừ.”

“Cãi xong, tự dưng mẹ em bảo là tháng trước mẹ mới làm phẫu thuật xong, trước đó chưa từng nói em biết…”

“Phẫu thuật gì vậy?” Tân Y Dật hỏi ngay, “Có nghiêm trọng không?”

“Cắt bỏ một khối u, nhưng mẹ em bảo là u lành tính.”

“À……” Tân Y Dật chẳng biết nên nói gì nữa.

“Trước đó mẹ em vẫn rất khỏe mạnh, đây là lần đầu động dao kéo… Mẹ bảo là bệnh này không việc gì… Nhưng em…”

Tân Y Dật có thể hiểu được cảm xúc của Giả Thuần Thuần. Có lẽ mẹ của Giả Thuần Thuần không mắc bệnh nặng gì thật, tuy vậy – thời gian đang trôi đi, bố mẹ đang già cả từng ngày. Đây rành rành là một sự thật tất cả đều hiểu rõ. Nhưng bất cứ ai đó ở khoảnh khắc ý thức được sự tồn tại của sự thật này, lại đều phải chịu cú đánh nặng nề cùng với sự ray rứt trong lương tâm.

Cô nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng Giả Thuần Thuần, hi vọng nó cho cô ấy chút an ủi.

“Mẹ em nói, nếu em vẫn cứ không kết hôn, đợi khi em lớn tuổi rồi, bố mẹ đã già đi, không còn nữa, một mình em phải làm sao? Đây không phải lần đầu mẹ em nói câu này, lúc trước chẳng bao giờ em để ý tới. Một mình em tự do tự tại tốt biết mấy, em không thích có ai can thiệp vào cuộc sống của mình hết.”

“Vả lại từ nhỏ đến lớn em chỉ từng thích nhân vật trong sách, thậm chí còn không dám chắc rốt cuộc mình có thích đàn ông hay không. Cứ nghĩ sau này mình sẽ phải sống cả đời cùng với một người đàn ông, em chỉ muốn chết luôn cho rồi.”

Tân Y Dật do dự một lát, nói: “Chị hiểu cảm nhận của cô. Trước khi gặp Hạ Lâm Tự, chị cũng từng nghi ngờ liệu mình có khả năng yêu đương với ai được không – cô biết là mọi sức lực của chị dồn hết vào công việc rồi mà. Nhưng khi thật sự gặp được, sẽ nhận ra cũng không khó khăn như mình đã nghĩ.”

Giả Thuần Thuần cười mếu máo: “Tốt ghê. Lão đại giỏi giang như thế, có rất nhiều người thích chị, nên chị mới có thể gặp được. Em thì không được rồi.”

Tân Y Dật khẽ lắc đầu. Nếu con người tự đặt giới hạn cho mình, vậy quả thật không có khả năng nào cả. Nhưng lời này người khác khuyên cũng vô ích, phải tự bản thân thông suốt mới được.

Lại thêm lúc nữa, Giả Thuần Thuần vùi mặt vào bụng Tân Y Dật, lí nhí nói: “Lão đại, thực ra từ khi chị yêu đương với Tiểu Tự Tử, em cảm thấy sợ lắm. Hôm nay nghe lời mẹ nói, tự dưng em lại sợ hơn nữa.”

“Cô sợ cái gì?”

“Sợ bọn chị thực sự bỏ em, từ nay em sẽ cô đơn tới già…”

Từ trước tới giờ, quả thật Giả Thuần Thuần luôn cảm thấy độc thân rất tốt. Tiền cô ấy kiếm được, một phần để báo hiếu bố mẹ, phần dư lại đã đủ cho mình thoải mái tiêu dao. Không ai quản lý cô ấy, cô ấy cũng không thích phải báo cáo giải thích với ai. Hàng ngày Giả Thuần Thuần cứ ru rú trong văn phòng, công việc lại có mức độ tự do cao, quả thật hạnh phúc không gì bằng nữa. Cô đơn ư? Giả Thuần Thuần chẳng thèm sợ cô đơn, sống một mình lại càng sướиɠ thân hơn ấy chứ.

Nhưng khi biết Tân Y Dật và Hạ Lâm Tự yêu nhau, bỗng dưng Giả Thuần Thuần nhận thấy một sự khủng hoảng xưa nay chưa từng có.

Quả thật Giả Thuần Thuần không sợ cô đơn, đó là vì cô ấy có lão đại, có bạn bè. Kể cả khi họ không hề can thiệp vào cuộc sống của nhau, thì khi cần vẫn luôn có thể tìm được. Cô ấy còn có người nhà, dù cho phải mấy tuần lễ mới về nhà một lần, khi trở về vẫn luôn có sẵn cơm nóng.

Song thế giới lại không thể cứ mãi đứng im không đổi, tới một ngày có lẽ bạn bè sẽ biến mất, người nhà cũng có thể rời bỏ mà đi.

Tân Y Dật luồn ngón tay chải nhẹ tóc Giả Thuần Thuần, bẵng đi một lúc lâu không nói gì.

“Thuần Thuần.” Tân Y Dật nói, “Suốt đời chúng ta sẽ luôn là bạn tốt. Tuy vậy, trạng thái cuộc sống như bây giờ quả thực không thể cứ duy trì mãi vậy được.”

Giả Thuần Thuần ngẩng phắt đầu: “Lão đại, chị định kết hôn với Tiểu Tự Tử rồi sao?”

“……”

“Không phải……” Tim Tân Y Dật đập hẫng một nhịp, lắc đầu bật cười, “Ý chị không chỉ là tình cảm, mà cả sự nghiệp nữa. Chị không thể bảo đảm mình luôn có thể nhận được kịch bản, luôn có thu nhập khả quan, cô cũng không thể làm trợ lý của chị mãi được…” Đây cũng không phải việc gì quá xa xôi, hiện giờ cô một lòng lo cho “Kiến thế”, đẩy hết mọi công việc khác lại, rất có khả năng trong vòng hai ba năm tới đều sẽ không có thu nhập gì.

Giả Thuần Thuần nhìn cô ngơ ngác.

Giả Thuần Thuần vẫn luôn hài lòng với hiện trạng cuộc sống của mình hiện giờ, nhưng chợt một khoảnh khắc, bỗng cô ấy phát giác hóa ra thảy mọi điều đều có thể thay đổi. Hẳn nhiên đây là một sự thật rất dễ thấy, ấy vậy phải đến tận lúc này cô ấy mới nhận ra.

Trêи thực tế Tân Y Dật biết lúc này Giả Thuần Thuần cần được an ủi, tuy thế vẫn nhẫn tâm dằn lòng nói thật những lời này. Cô luôn mong Giả Thuần Thuần có thể tự cáng đáng mọi việc, với kinh nghiệm của Giả Thuần Thuần, hẳn đã có thể ra riêng từ sớm, chẳng qua chỉ vì tính cách nên mới mãi giấu mình sau lưng cô. Nhưng như cô vừa nói, thế giới này sẽ luôn thay đổi.

Rất lâu sau, cuối cùng Giả Thuần Thuần mới tìm lại được giọng nói của mình. Giả Thuần Thuần suy sụp hỏi Tân Y Dật: “Lão đại, thế chị nói xem, em có nên đi xem mặt không?”

“Việc này phải xem chính ý cô. Quan trọng là tự cô phải nghĩ cho rõ ràng, xem xem mình muốn cuộc sống ra sao.”

Giả Thuần Thuần cái hiểu cái không.

Cô ấy lại hỏi Tân Y Dật “Lão đại, chẳng lẽ chị không sợ kết hôn sao?”

Tân Y Dật liếc mắt ngó qua bên cạnh.

Sợ chứ. Phản ứng đầu tiên của cô chính là sợ. Con người luôn ôm ấp một nỗi sợ hãi đối với những thứ chưa biết. Nhưng để không làm tăng thêm gánh nặng cho Giả Thuần Thuần, cô không thể trả lời đơn giản mà huỵch toẹt thế được. Thế là cô bắt đầu suy xét kĩ càng vấn đề này.

Cô sợ cái gì đây nhỉ? Sau khi kết hôn, sẽ có một người quan tâm tới mọi việc của mình, sẽ mất đi rất nhiều tự do – nhưng tính cách Hạ Lâm Tự rất tốt, bất cứ việc gì cũng sẽ bàn bạc với cô đàng hoàng, hẳn sẽ không gò bó cô.

Sau khi kết hôn, người ta sẽ bị ràng buộc thật chặt, không thể đổi đối tượng yêu đương khác – thôi đi vậy, vốn dĩ cô cũng chẳng có hứng đâu yêu người khác.

Sau khi kết hôn, gia đình sẽ giữ vị trí trung tâm của cuộc sống, không thể dồn mọi tâm sức vào sự nghiệp – cô và Hạ Lâm Tự cùng làm nghề biên kịch, hoàn toàn có thể thấu hiểu và gánh vác đỡ đần cho nhau. Huống chi Hạ Lâm Tự còn là fan sự nghiệp của cô, không thể có chuyện ngăn cản cô phát triển sự nghiệp.

Sau khi kết hôn, hai người sẽ trở thành mối liên hệ gắn kết hai bên gia đình, có lẽ sẽ sinh ra nhiều mâu thuẫn – nhưng với tính cách của bố mẹ cô, tới đứa con gái ruột này cũng chẳng buồn để tâm thì liệu có rỗi rảnh lo tới con rể? Còn về bố mẹ Hạ Lâm Tự… Sự nghiệp của người ta còn bận túi bụi hơn hẳn một biên kịch như cô, cũng chẳng dư thời gian để quản lý.

Còn gì nữa nhỉ? Hình như… hết rồi.

Nghiêm túc suy xét một hồi, ấy thế hôn nhân lại không còn đáng sợ quá nữa?

Tân Y Dật sắp xếp lại tư duy, đang định khuyên giải Giả Thuần Thuần lại thấy Giả Thuần Thuần như mình với bộ mặt suy sụp.

Tân Y Dật hoàn toàn không hay biết mấy biểu cảm và suy nghĩ vô thức của mình ban nãy đã khiến tâm lý cô nàng điên cuồng chao đảo. Cô vuốt mặt khó hiểu: Bộ mặt mình mọc ra gì à?

Giả Thuần Thuần đau khổ che mặt: Cô ấy đã đủ thảm rồi, cớ gì còn bị lão đại lương tâm chó ăn nhẫn tâm tọng cho cả mồm cẩu lương thế hả hả hả hả hả hả!

Sau đó Tân Y Dật lại thử tìm thêm mấy công ty làm phim bàn chuyện đầu tư, song tới cả những nơi quen biết đã hiểu rõ về nhau cũng không thể đi đến hợp tác, những công ty không quen thân lại càng khó hơn.

Liên tục vấp ngã hết lần này tới lần nọ, Tân Y Dật đã kiệt quệ.

Buổi tối Hạ Lâm Tự lái xe chở cô về nhà. Tân Y Dật ngồi trêи xe mà thất thần, đến khi xe đã dừng, cô mới nhận ra Hạ Lâm Tự không chở mình về văn phòng mà lại chạy tới chỗ ở của cậu.

Tân Y Dật hỏi: “Cậu muốn đêm nay tôi ngủ lại đây?”

Hạ Lâm Tự gật đầu: “Đàn chị, em muốn bàn với chị ít chuyện.”

Tân Y Dật không biết cậu muốn nói gì, bèn lên tầng theo cậu.

Vào phòng rồi, Hạ Lâm Tự ấn Tân Y Dật ngồi xuống ghế, hỏi: “Đàn chị, bây giờ chị còn định tìm những công ty nào để đầu tư “Kiến thế”?”

Tân Y Dật lắc đầu ngập ngừng: “Tôi không biết nữa.”

Thực ra người muốn tìm cô đã tìm từ lâu, bây giờ chỉ là đi lung tung tìm vận may vậy.

Hạ Lâm Tự hỏi: “Thế thì, nếu như, chúng ta cùng bỏ tiền đầu tư…”

Tân Y Dật ngước mắt.

“Chị bình tĩnh đã, nghe em nói hết.” Hạ Lâm Tự nói, “Em hiểu mối băn khoăn của chị. Nhưng em muốn biết là, chị hoàn toàn không muốn cho em đầu tư, hay là không hi vọng em bỏ quá nhiều tiền mà khiến chị có gánh nặng?”

Lối hỏi này khiến Tân Y Dật hơi khó hiểu.

“Chị nghiêm túc suy ngẫm câu hỏi của em rồi hẵng trả lời.”

Tân Y Dật ngẫm nghĩ một lát, đáp: “Chắc là ý sau.”

Bất kể bộ phim “Kiến thế” này có tìm được công ty chịu đầu tư hay không, tự bản thân cô vẫn định sẽ bỏ ra một phần. Bởi vì tiền bạc đại biểu cho quyền lên tiếng. Thậm chí cô còn không mong công ty làm phim đầu tư số tiền quá lớn, nguyên nhân chính vì sợ sẽ làm giảm quyền lên tiếng của mình. Đối với Hạ Lâm Tự cũng như vậy, nếu Hạ Lâm Tự bỏ một phần kinh phí, trêи thực tế nó cũng giúp cậu giành lấy quyền lên tiếng và thân phận.

Nhưng nếu Hạ Lâm Tự bỏ ra năm mươi triệu tệ, con số đó lại quá lớn, đã vượt qua phạm vi Tân Y Dật có thể chấp nhận. Nó giống như là, giả sử có ai mời cô uống trà sữa, cô có thể vui vẻ nhận lời; nhưng nếu có ai tặng cô một căn hộ, thực lòng cô không dám đưa tay nhận lấy. Nhưng không có nhiều tiền như vậy, dự án lại không thể khởi động triển khai.

Hạ Lâm Tự chợt đứng dậy chạy vào trong phòng, khi đi ra trong tay ôm theo một cái laptop. Cậu đẩy laptop tới trước mặt Tân Y Dật, trêи màn hình đã mở sẵn một tệp tài liệu.

“Em có một ý tưởng.” Hạ Lâm Tự nói, “Nếu hiện giờ đã không tìm được bên hợp tác có cùng chí hướng với chúng ta, vậy bộ phim này vẫn nên do chúng ta tự thân lo liệu. Khi trước chị từng nói em bỏ ra năm mươi triệu tệ là quá nhiều, em về nghĩ lại, thấy quả thật có lý. Nếu tính theo thời lượng bốn mươi tập phim, dự toán sẽ không thể giảm xuống được, rủi ro cũng khá cao.”

Cậu di chuyển chuột: “Nên em nghĩ là, có lẽ chúng ta có thể cho nó lệch đi một hai chỗ. Chúng ta có thể chia kịch bản thành ba tới bốn mùa, mỗi mùa hai mươi tập, kết cục của mùa một có thể cắt ngay phân đoạn An An thăng chức thất bại. Làm vậy thì dự toán sẽ giảm đi rất nhiều. Nếu mùa đầu tiên có phản hồi tốt, hồi vốn nhanh, chúng ta có thể gấp rút quay luôn mùa thứ hai. Nếu không quá thành công, vậy chúng ta cũng có thể chỉnh sửa thêm, từ từ gom tiền rồi quay mùa hai.”

Tân Y Dật nhìn màn hình máy tính chăm chú. Trêи đó là một bảng dự toán Hạ Lâm Tự đã làm.

“Em tính sơ chi phí, một số mục không chắc lắm thì chỉ viết con số ước lượng. Nếu chỉ quay hai mươi tập, dự toán chỉ cần khoảng từ mười hai tới mười tám triệu tệ là đã đủ. Đàn chị và em mỗi người bỏ một nửa, thế hẳn không còn được coi là quá nhiều?”

Tân Y Dật không nói gì, coi thật kĩ bảng dự toán của cậu một lần trước. Hạ Lâm Tự học tập rất nhanh, đầu óc lại nhanh nhẹn, chỉ coi bảng biểu là đủ biết cậu thực sự đã nằm lòng mỗi một phân đoạn trong quá trình quay chụp, trong khi chỉ mới theo đoàn phim có đúng một lần!

Đề nghị này của cậu, quả thực trước giờ Tân Y Dật chưa từng nghĩ tới. Khởi điểm của cô quá cao, mới tốt nghiệp đã bắt đầu tham gia chế tác phim chiếu đài, những dự án tham gia trong các năm qua cũng ngày càng có vốn đầu tư lớn, lại thành khiến tư duy của cô bị hạn chế.

Đúng như Hạ Lâm Tự nói, cô không nhất thiết phải quay hết câu chuyện này trong một lần. Khởi nguồn từ các kênh phim mạng,  phim chiếu theo mùa cũng dần trở nên thịnh hành. Điều này đã làm ngưỡng cửa sản xuất phim giảm đi đáng kể. Hơn nữa hiện giờ những công ty lớn lo ngại không muốn hợp tác với cô chính vì không tin tưởng cô có thể làm nên trò trống. Cô hoàn toàn có thể quay trước một mùa, dùng nó để chứng minh năng lực của mình. Nếu phản hồi tốt, mùa hai mùa ba tất nhiên sẽ có người chủ động tìm tới yêu cầu hợp tác.

Thấy Tân Y Dật như có vẻ dao động, Hạ Lâm Tự vòng ôm cánh tay cô, lắc nhẹ nhàng làm nũng: “Đàn chị, chị cho em tham gia đi. Em rất muốn được tự làm một bộ phim. Phải bỏ tiền, em mới có quyền lên tiếng chứ. Không thì nếu có tiền bối nào trong đoàn phim không chịu nghe em, em cũng chẳng dám làm gì.”

Tân Y Dật vẫn do dự.

Nếu chỉ cần dự toán chừng mười lăm triệu, cô có thể lập tức lấy ra một nửa. Để Hạ Lâm Tự lo liệu nửa còn lại? Đó vẫn không phải một số tiền nhỏ, nhưng trong lòng cô đã không còn kháng cự như trước nữa. Rốt cuộc thì nếu phim này xôi hỏng bỏng không hoặc chăng tình cảm của cô với Hạ Lâm có vấn đề gì, cô vẫn có năng lực nhanh chóng xoay được số tiền này trả cho cậu.

— Việc này không có nghĩa cô đã sẵn sàng chia tay với Hạ Lâm Tự bất cứ lúc nào. Chỉ là với thứ không vượt quá phạm vi năng lực của mình, khi dùng tới cô sẽ an tâm nhiều hơn.

Hạ Lâm Tự nâng tay cô lên, nhìn cô nghiêm nghị: “Đàn chị, em hi vọng chị hiểu rõ, em chưa từng hi sinh bất cứ điều gì vì chị. Em thích tác phẩm của chị, thích rất nhiều năm rồi. Em nhiệt tình yêu nghề này, em muốn trưởng thành nhanh nhất có thể, em cần tích lũy nhiều kinh nghiệm hơn nữa, do đó em muốn cùng tham gia quay tác phẩm của chị. Đây cũng là ước mơ của em mà.”

Tân Y Dật nhìn vào cặp mắt trong vắt sáng ngời của chàng trai trẻ, trong một khoảnh khắc, cô cảm tưởng mình sẽ chết chìm trong sự dịu dàng ấy.

“Được.” Cuối cùng cô trịnh trọng gật đầu, “Chúng ta tự quay!”