Một đêm vốn dĩ đượm nồng cuối cùng qua đi trong lúng túng.

Sáng hôm sau, Tân Y Dật mở mắt, nhận ra vị trí bên cạnh mình trống không. Hạ Lâm Tự đã chẳng thấy đâu.

Cô hớt hải xuống giường đảo tìm một lượt, phát hiện thế mà chả thấy cậu trong nhà đâu. Không phải tức lên não nên bỏ đi luôn rồi chứ? Nhưng cậu có thể đi đâu được?

Tân Y Dật bồn chồn trong dạ, quyết định đánh răng rửa mặt xong hẵng lại đi tìm cậu. Nhưng đánh răng được một nửa thì từ ngoài vọng vào tiếng mở cửa, cô vội chạy ra xem, là Hạ Lâm Tự xách túi trở về.

Thấy miệng Tân Y Dật đầy bọt kem trắng, Hạ Lâm Tự sững ra: “Chị dậy rồi ạ.”

Ánh mắt Tân Y Dật đảo qua túi đồ trong tay cậu, biết hóa ra cậu đi mua đồ ăn sáng, bất giác thở phào.

Tân Y Dật nhanh chóng đánh răng xong đi ra, Hạ Lâm Tự cũng đã bày sẵn đồ ăn sáng lên bàn — cậu mua hoành thánh và sữa đậu nàn Tân Y Dật thích nhất.

Hai người ngồi vào bàn. Vừa bóc vỏ ngoài viên hoành thành Tân Y Dật vừa nhìn lén Hạ Lâm Tự, không biết có phải cậu còn giận lẫy chuyện đêm qua không.

Hạ Lâm Tự cắm ống hút vào ly sữa đậu, đẩy qua cho Tân Y Dật.

Đúng lúc Tân Y Dật đang khát, nhận cốc bắt đầu uống sữa.

Hạ Lâm Tự ngồi cạnh từ tốn cất tiếng: “Chúng ta kết hôn nhé.”

“Hự –!” Tân Y Dật phun nguyên ngụm sữa đậu nành ra bàn, sặc ho lên khù khụ.

Hạ Lâm Tự không ngờ cô phản ứng tới mức đó, vội rút hai tờ khăn giấy đưa sang, dịch tới bên cạnh vỗ lưng cho cô.

Tân Y Dật ho mà tía tai đỏ mặt, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được: “Cái… Cái gì chứ! Sao cậu cứ nói chẳng nghĩ gì hết vậy!”

“Em nói không suy nghĩ hồi nào?” Hạ Lâm Tự bực bội hỏi, “Sau khi kết hôn là em với chị có thể hưởng chung tài sản hợp pháp rồi, không cần phân chia ai với ai. Chị cũng không thể tính chuyện chia tay với em nữa!”

Từ giọng điệu của cậu bạn nhỏ Tân Y Dật nghe ra ý trách móc. Họ mới tiếp xúc thân mật tối hôm qua xong, chia tay cái gì chứ, nói cứ như cô là gã tồi rút trym vô tình vậy…

Cực chẳng đã cô đành giải thích: “Lời tôi nói tối qua không phải là có ý muốn chia tay với cậu. Tôi chỉ lo vì… lo ngộ nhỡ xảy ra chuyện bất trắc gì thôi.”

“Bất trắc? Bất trắc kiểu gì? Chúng ta như giờ không tốt chắc?”

“Như bây giờ rất tốt…”

“Thế là chẳng được rồi? Tình cảm chứ có phải động đất sóng thần đâu mà bất với chả trắc? Chúng ta cứ tốt lành vầy không phải là được rồi?”

“…”

Tân Y Dật lại không đối đáp được.

Cô nghiêm túc điều chỉnh lại cảm xúc, chậm rãi nói: “Có lẽ do tôi đã gặp rất nhiều trường hợp, các cặp đôi cùng nhau gây dựng sự nghiệp, chưa chắc đã là chuyện tốt…”

Hạ Lâm Tự định chen lời, Tân Y Dật giơ tay ngăn lại: “Cậu nghe tôi nói hết đã. Nếu trộn chung tình cảm và công việc lại vào nhau, tình cảm xảy ra vấn đề, nhiều khả năng sẽ ảnh hưởng tới trạng thái làm việc, trong thực tế quả thật có rất nhiều ví dụ như vậy. Nhưng đa số tôi gặp vẫn là mộ trường hợp khác, là công việc xảy ra vấn đề rồi mới ảnh hưởng ngược lại tình cảm.”

Hạ Lâm Tự ngỡ ngàng.

Tân Y Dật nói tiếp: “Nếu tôi cầm tiền của cậu đi quay phim, thành công vậy còn ổn. Nhưng nhỡ may thất bại, lỗ sạch tiền thì phải làm sao? Tôi sẽ có gánh nặng đấy! Cậu hy vọng của tôi dành cho cậu trở thành áy náy ư?”

Hạ Lâm Tự im lặng: “Tiền còn có thể kiếm thêm, cho dù lỗ cũng đâu cần áy náy…”

“Không thể nói như thế được. Cậu đặt mình vào nghĩ cho kĩ, nếu bởi vì một việc cậu muốn làm mà khiến tôi táng gia bại sản, chẳng lẽ cậu lại không cảm thấy ray rứt? Liệu cậu còn muốn làm việc đó nữa không?”

Lần này Hạ Lâm Tự nín thinh.

Thực tế từ lâu cậu đã tính sẵn là nếu Tân Y Dật không thu hút được đầu tư, vậy cậu sẽ tự lấy tiền của mình ra để quay “Kiến thế”, thậm chí còn rất mong chờ kết quả này. Có lẽ vì từ nhỏ đã sống trong điều kiện dư dả, cậu không quá đặt nặng chuyện tiền nong, chỉ chất chứa đầy nhiệt tình và hứng thú với chuyện mà tiền có thể làm.

Cậu từng nghĩ tới khả năng thua lỗ, tuy vậy không mấy bận lòng. Tiền hết rồi còn có cơ hội kiếm lại được, đằng nào đối với cậu, số tiền này cứ đặt ở đó cũng chẳng còn tác dụng gì khác. Nhưng việc này có thể khiến tình cảm của họ biến chất, quả thật cậu chưa thể ngờ được, cũng là điều chắc chắn cậu không muốn nhìn thấy.

Thấy Hạ Lâm Tự không nói gì thêm, Tân Y Dật biết cậu đã không còn kiên quyết như ban nãy.

Nhưng Hạ Lâm Tự lại vẫn không vui. Cậu thật sự thích bộ phim “Kiến thế” này, cũng rất muốn cùng chung tay hoàn thiện nó với Tân Y Dật.

Một lát sau, cậu ôm eo Tân Y Dật, vùi đầu vào lồng ngực cô.

Tân Y Dật ôm đầu cậu vuốt lông, buồn cười bảo bụng: Tên này mới đêm qua còn nanh ác như con sói con vậy, sao tới giờ lại biến thành thằng cu chó con cần dỗ dành thế này? Nhưng cái dáng bự con thế này thì chẳng phải là shiba nữa rồi, chí ít phải là một chú chăn cừu Anh cổ.

“Đàn chị, chị có yêu em không?” Trong lòng cô, giọng cậu rầm rì.

Cô thoáng thảng thốt, hôn lên thái dương cậu, giọng điệu rất mực đoan chắc: “Đương nhiên rồi. Hạ Lâm Tự, tôi yêu cậu.”

Cuộc gặp với người nhà Hạ Lâm Tự hẹn vào buổi trưa. Ăn sáng xong cả hai nghỉ ngơi một lát, Tân Y Dật thay cái váy mới, bỏ công trang điểm kĩ càng, cùng ra ngoài với Hạ Lâm Tự.

Càng đến gần điểm hẹn, Tân Y Dật càng thấp thỏm.

Chốc chốc cô lại mở gương trang điểm trong xe soi xem son môi tô có đều không, lại hỏi Hạ Lâm Tự: “Tôi đánh khối có đậm quá không? Hình như trông hơi đen.”

“Đánh khối?” Hạ Lâm Tự không hiểu ý cô nói tới điều gì.

Tân Y Dật chỉ phần rìa má mình: “Ở đây này, có phải tối quá không?”

Bởi vì hôm nay phải đi gặp bố mẹ Hạ Lâm Tự, cô trang điểm khá tự nhiên. Nếu cô không tự nói, Hạ Lâm Tự chỉ có thể nhận ra cô có tô son với kẻ mắt.

“Chị vẽ gì vậy? Em chẳng thấy khác gì bình thường hết.”

“Vẽ đường viền chứ gì! Bôi phấn lót xong cả mặt đều trắng hết ra, không đánh khối thì nom mặt khác gì nguyên cái bánh phẳng lì!”

Hạ Lâm Tự: “…”

Nhân lúc dừng xe cậu cứ chòng chọc gò má Tân Y Dật mãi, cuối cùng nhận ra viền má cô hình như có sậm hơn thường ngày chút đỉnh.

Chợt cậu nhớ mấy hôm trước có coi người ta nói vui trêи mạng, bảo quá trình trang điểm của con gái chính là dùng phấn lót che kín toàn bộ mọi thứ ban đầu trêи mặt đi, sau đó dùng đồ trang điểm tỉ mỉ vẽ lại từng chút một. Vốn dĩ cậu cho rằng chỉ là điểm trang mắt mũi miệng mày thế thôi, chẳng ngờ còn vẽ cả viền mặt… Thế này đúng là đập đi xây lại toàn bộ. Hơn nữa xây lại xong cũng có khác mấy với trước đó đâu…

Trong bụng cậu lẳng lặng xì xầm mấy câu, an ủi: “Chị yên tâm, đẹp lắm rồi.”

“Thật chứ?”

“Thật chứ, đẹp lắm lắm luôn.”

Tân Y Dật lại soi gương mãi một lúc nữa, có lẽ lời an ủi của Hạ Lâm Tự đã có tác dụng, cuối cùng cô không bới móc lớp trang điểm của mình nữa.

Nơi hẹn gặp mặt hôm nay là chỗ ở của bố mẹ Hạ Lâm Tự. Xe chạy vào trung tâm thành phố, đi qua hai con đường rộng, tới gần một khu dân cư hạng sang.

Khi xe giảm tốc độ Tân Y Dật nhìn thấy niêm yết giá nhà của khu dân cư gần đây do một công ty môi giới bất động sản dán dọc bên đường, nhìn tới nỗi ruột gan cô run bắn: Không hổ là trung tâm Thượng Hải, giá mỗi mét vuông sáu con số thì cũng thôi đi, chữ số đầu tiên thế mà còn không phải số 1! Cô phải viết bao nhiêu tập kịch bản mới mua được cái nhà vệ sinh trong khu này đây?

Đến cửa khu dân cư, bảo vệ của khu hỏi Hạ Lâm Tự muốn tìm người ở hộ nào, lại gọi điện cho chủ nhà xác nhận thông tin rồi mới cho họ đi vào.

Vào trong khu dân cư, thảm xanh mướt mát nối dài, khung cảnh rất mực yên tĩnh, không hề có cảm giác ồn ã tấp nập của khu trung tâm thành phố.

Xe dừng, Tân Y Dật soi lại gương lần cuối, lên tầng với Hạ Lâm Tự.

Căn hộ hạng sang bố mẹ Hạ Lâm Tự ở xây theo thiết kế một hộ một tầng. Lên tầng, cửa thang máy mở, thứ in bóng trong mắt đầu tiên chính là phòng khách thênh thang khí khái. Một đôi nam nữ đang ngồi đợi trêи sô pha cách thang máy không xa. Thấy thang máy mở, cả hai ra đón.

Trước đó Tân Y Dật từng xem hình bố mẹ Hạ Lâm Tự, giờ liếc cái đã nhận ra ngay. Lúc trước khi xem hình cô đã thổn thức nghĩ nhà họ Hạ đúng là được trời cao ưu ái, nay thấy người thấy, cảm giác này chỉ khắc sâu thêm.

Hạ Phong đã kha khá tuổi, phong thái vẫn nổi trội hơn người, hoàn toàn không giống kiểu bụng phệ ật ưỡng của mấy doanh nhân cùng tuổi khác mà dáng vẫn cao cao, nhìn cái biết ngay là người ham thích vận động; Nhạc Mỹ Lăng thì đúng chuẩn đại mỹ nhân, gặp mặt là biết vẻ đẹp của Hạ Lâm Tự được thừa kế từ chỗ nào.

Hạ Lâm Tự giới thiệu: “Hạ già, mẹ, đây là bạn gái con Tân Y Dật.”

Tân Y Dật ngoan hiền chào hỏi: “Chào cô chú ạ.”

“Ôi, chào cháu Tiểu Dật. Nghe Tiểu Tự nhắc cháu nhiều lần lắm rồi, tới nay mới được gặp mặt.” Nhạc Mỹ Lăng niềm mở chào đón: “Đừng đứng ngoài cửa nữa, vào đây ngồi đi.”

Hai vợ chồng đi vào phòng khách trước, Tân Y Dật và Hạ Lâm Tự theo sau. Tân Y Dật lén huých khuỷu tay vào Hạ Lâm Tự, nhỏ giọng hỏi: “Tại sao cậu gọi bố mình là Hạ già?”

Hạ Lâm Tự cũng nhỏ giọng giải đáp: “Ổng cảm thấy gọi bố thì nghe ổng bị già đi, nên là từ nhỏ em đã gọi ổng như vậy đó.”

Tân Y Dật: “…”

Không phải chứ, bộ “Hạ già” thì nghe trẻ tuổi hơn “bố” hở?

Trong bụng Tân Y Dật thầm thấy sai sai, ngẩng đầu chạm phải ánh mắt Hạ Phong, lập tức trưng ra nụ cười ngoan hiền thân thiện.

Vào đến phòng khách, mọi người bắt đầu hỏi chuyện nhà chuyện cửa.

Trước khi gặp bố mẹ Hạ Lâm Tự, Tân Y Dật có hơi lo họ không dễ gần. Rốt cuộc cả hai đều là lão làng trong giới kinh doanh. Nhưng đến khi thật sự gặp mặt, cô nhận ra cả hai đều khá dễ chịu, cũng không khác gì những bậc cha mẹ khác.

Hạ Phong hỏi Tân Y Dật: “Tiểu Dật, làm biên kịch có cực không?”

Tân Y Dật vội đáp: “Khi chạy kịch bản sẽ khá bận, phải dựa vào thời gian bên A cho, nhiều khi phim vội khai máy, vậy thì phải thường xuyên trắng đêm cho kịp hạn nộp. Nhưng có công việc nào không cực đâu ạ? Nghề này của bọn cháu lại khá tự do về mặt thời gian.”

Hạ Phong gật đầu: “Cũng phải.”

Nhạc Mỹ Lăng chen lời: “À này, cô nghe Tiểu Tự nói đợt trước hai đứa đi theo đoàn phim nhỉ?”

Tân Y Dật gật đầu: “Dạ.”

Nhạc Mỹ Lăng nổi hứng hóng hót, hỏi: “Nghe bảo nam chính trong phim này của mấy đứa là Đoàn Lăng Tinh?”

“Vâng ạ.”

“Cậu ấy ngoài đời có đẹp như trêи phim không? Cô thích cậu ấy lắm đó.”

Hạ Lâm Tự lập tức phản đối: “Mẹ! Mẹ thích anh ta làm gì?”

Nhạc Mỹ Lăng không vui: “Thích cậu ấy thì làm sao? Miễn đẹp trai là mẹ thích hết.”

“Anh ta đẹp trai chỗ nào?”

“Như thế mà còn không đẹp?” Nhạc Mỹ Lăng sửng sốt, “Thế trêи đời trừ bố anh ra còn giai đẹp nào nữa không?”

Hạ Lâm Tự suýt chết vì nghẹn. Nghe đi, đây là lời kiểu gì vậy, mẹ chỉ biết nghĩ tới chồng mình thôi, sao lại quên luôn thằng con này rồi?

Tân Y Dật nhịn cười, cứu lại tự tôn cho Hạ Lâm Tự: “Cô à, Tiểu Tự còn đẹp trai hơn Đoàn Lăng Tinh nhiều đấy.”

Lời này lập tức dỗ cho Hạ Lâm Tự tươi tỉnh mặt mày, quay sang Hạ Phong lắc đầu: Bố xem, người nhà con vẫn tinh mắt hơn!

Hạ Phong trưng vẻ mặt vô tội.

Nhạc Mỹ Lăng ngó thằng cu nhà mình, nhớ tới khuôn mặt ngời ngời của Đoàn Lăng Tinh, cố mà chấp nhận kết luận này.

Họ nói về mấy chuyện lý thú trong đoàn phim một lát, Nhạc Mỹ Lăng nghe hăng say: “Làm biên kịch cũng thích ghê.”

Hạ Phong bùi ngùi: “Từ nhỏ Tiểu Tự đã thích sáng tác, không ngờ lớn rồi lại thành biên kịch thật.”

Hạ Lâm Tự thộn mặt, linh tính mách bảo điều chẳng lành.

Ngay giây sau, quả nhiên Nhạc Mỹ Lăng nắm tay Tân Y Dật: “Đúng thật, nói tới Tiểu Tự nhà bọn cô, quả là từ nhỏ nó đã thích viết lách. Mấy truyện kể trong vở bài tập nó viết hồi học tiểu học tới giờ cô còn giữ nữa này. Cô lấy ra cháu xem thử nhé?”

“Mẹ, đừng…”

Tiếng vùng vẫy của Hạ Lâm Tự bị làm ngơ.

Tân Y Dật bừng bừng hứng thú: “Dạ được ạ, cháu thích xem lắm!”

Nhạc Mỹ Lăng nheo mắt cười đi vào trong phòng.

Chẳng lâu sau, Nhạc Mỹ Lăng ôm vở bài tập đi ra. Hạ Lâm Tự thò tay định cướp, Tân Y Dật nhanh tay nhanh mắt chớp thời cơ chọc vào phần thắt lưng mẫn cảm của cậu, làm cậu đổ lăn ra sô pha. Tân Y Dật nhân cơ hội nhận vở bài tập mở ra đọc.

“Hôm nay lúc tan học, em gặp một con mèo đen ở cổng trường. Chỉ một cái nhìn em đã thấu suốt nó không phải mèo đen bình thường. Thực ra nó là đại quái thú Ghose do Ludacris phái tới hủy diệt trái đất!”

“Còn em, là chiến binh rồng Hạ Đại Tự tới từ hành tinh Asker, người khiến quái thú toàn vũ trụ nghe danh táng đởm! Sứ mệnh của em chính là bảo vệ trái đất! Em thề sẽ không cho con quái thú này hủy diệt trái đất!”

“Quái thú bắn vào em tia laser Ghose, em lập tức dùng kiếm pháp Sao Băng, cuốn bay lá rơi đầy đất, ngăn cản đòn công kϊƈɦ của nó…”

Tân Y Dật cười nghiêng ngả. Cái cốt truyện vừa cổ đại vừa hiện đại đã Tây lại còn Trung gì thế này, rốt cuộc hồi bé Hạ Lâm Tự đã coi bao nhiêu bộ phim vậy? Chí ít Ultraman với phim võ hiệp là chắc cú đã coi không ít.

Hạ Lâm Tự rũ rượi trêи sô pha chôn mặt vào lòng bàn tay, cả cổ cũng đỏ ửng.

Sau vụ việc này, bầu không khí sôi nổi lên hẳn, sự e dè của Tân Y Dật khi mới gặp bố mẹ Hạ Lâm Tự hoàn toàn tiêu tan.

Mới đó đã tới giờ cơm trưa, bởi vì hai vợ chồng đều không giỏi nấu ăn, người giúp việc đã làm một bàn thức ăn thịnh soạn bưng lên.

Trước khi động đũa, Nhạc Mỹ Lăng lấy điện thoại ra: “Em gái Tiểu Tự còn đang du học ở nước ngoài, cô gọi video cho nó, coi như đoàn tụ luôn nhé.”

Tất nhiên Tân Y Dật không có ý kiến.

Cuộc gọi nhanh chóng kết nối, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa hiện lên trêи màn hình. Mặt mũi cô gái có nét tương tự Hạ Lâm Tự, tuy vậy đường nét lại giống Hạ Phong nhiều hơn, còn Hạ Lâm Tự thì thiên về giống mẹ. Lúc này cô gái đeo kính không gọng, ngồi trước bàn, hình như đang đọc sách.

Nhạc Mỹ Lăng quay ống kính sang Tân Y Dật và Hạ Lâm Tự: “Dương Dương, bữa nay anh con dắt bạn gái về rồi, chào hỏi cái đi.”

Nhạc Vọng Dương gọi thật vang: “Em chào chị dâu!”

Tân Y Dật bị tiếng chị dâu làm cho tai hồng hồng: “Chào em, Dương Dương.”

Nhạc Vọng Dương miệng ngọt như bôi mật: “Chị dâu đẹp thật đấy ạ.”

Hạ Lâm Tự nói ngay: “Chứ lại, mắt nhìn của anh mà kém được chắc?”

Tân Y Dật bị hai anh em kẻ xướng người họa tâng lên mà phát ngại.

Hai anh em chọc nhau mấy câu, Nhạc Vọng Dương lại dời mắt sang Tân Y Dật: “Chị dâu chị dâu, em với chị trao đổi số liên hệ nhé. Em có một đống chuyện hơi bị hay ho của ông anh nhà em, để từ từ em kể cho chị!”

Hạ Lâm Tự: “…”

Đờ mờ, hôm nay cậu dẫn Tân Y Dật về nhà là để bóc hết lịch sử đen của mình ra đấy hả?