"Giá như tôi có thể quên hết những kí ức không vui đó. Để thôi suy nghĩ, thôi đợi mong, thì sẽ nhẹ lòng hơn biết mấy."

Tôi đã từng đổ vỡ trong tình yêu. Đó là khi bản thân quá chán nản với mối quan hệ hiện tại. Khi mình và người có quá nhiều khoảng cách và khác biệt. 

Sao có lúc trước người đáng yêu đến thế. Chẳng cần ngóng đợi, trông mong đã thấy tin nhắn từ người. 

Sao có lúc trước người yêu chân thành quá. Biết gió Tôi không thích thứ gì là y rằng không bao giờ nhắc đến. 

Thế mà hôm nay, người biết rõ tôi ghét sự chờ đợi, nhất là những tin nhắn muộn màng. Vậy Mà người vẫn cứ để tôi phải đợi. Người chẳng còn như xưa nữa rồi. 

Tại sao hôm nay, nói lời buông tay mà người chẳng níu kéo? Ngày trước, người nói dù có ra sao cũng chẳng chia xa cơ mà? Tại sao hôm nay lại chẳng níu giữ? Tôi thèm được người ôm chặt vào lòng và sẵn sàng thứ tha mà. 

Nếu không yêu người, tôi sẽ không suy sụp như vậy. Đúng thế cứ hi sinh vô ích hoài như vậy. Thật ra, hôm đó nói xa người mà lòng đau nghẹn. Nhưng người chẳng giữ, đi mãi chẳng về.  

Giá như tôi có thể quên hết những kí ức không vui đó? Để thôi suy nghĩ, thôi đợi mong, thì sẽ nhẹ lòng hơn biết mấy. 

Nhưng đâu phải nói được là làm được, khi những vết thương đã hóa thành sẹo. Xấu xí và khó chịu vô cùng.

Thôi thì cứ chung sống cùng nó, gác nó lại, trong góc khuất chỉ có mình và mình, cô đơn.

_________________