Nghe được lời hắn nói, cậu bất giác run rẫy do tức giận cùng với sự ghê tởm hắn chạm vào cậu. Đôi mắt cậu bắt đầu đỏ hoe vì bị hắn sờ mó muốn làm nhục cậu, cậu sống đến 20 năm mà chưa từng bị qua vụ này. Bây giờ cậu biết gì gọi là sự ỷ lại, bởi vì lúc này cậu rất cần Hàn Vô Kiệt đến cứu cậu.

Hàn Vô Kiệt thấy Nguyệt Minh Lam đã đi ra ngoài lâu như vậy mà không về, đứng lên định đi kiếm y, thì bị mỹ nhân nắm tay lại nũng nịu nói:

- Ngài đi đâu, ta có thể bồi ngài a

Thấy nữ nhân kia nắm tay mình nũng nịu, nhìn chướng mắt ghét bỏ nói:

- Buông ra!

Thấy mặt của Hàn Vô Kiệt là sát khí, nàng sợ hãi buông tay của hắn ra, đầu cúi xuống run sợ không thôi. Nàng còn nhớ rõ lúc còn vị nam nhân kia, khuôn mặt của y là yêu nghiệt vạn chủng không gì sánh bằng, thế mà bây giờ vì đi kiếm nam nhân kia, mà ánh mắt tựa như tula muốn giết nàng. Tay không bị ai nắm nữa hắn đi ra ngoài, hỏi tiểu nhị kia có thấy một nam nhân mặc hắc y phục từ trên xuống dưới hay không. Thì hắn bảo không thấy, riêng chỉ có tiểu nhị kia nghe đến thì hơi run lên. Mắt Hàn Vô Kiệt thấy tiểu nhị kia rất đáng nghi, đi lại gần hắn hỏi:

- Ngươi có hay không cho ta biết là y đi đâu?

- Thưa ngài! Ta chỉ thấy hắn đi tiện, ngoài ra thì không biết

Nhìn thấy ánh mắt nói dối liếc láo, đảo tới đảo lui do sợ bị lộ mà ra. Thấy được ánh mắt đó Hàn Vô Kiệt càng chắc chắn hơn là hắn biết mà không nói, không giận mà uy hỏi hắn:

- Ngươi mau nói thật! Ta còn tha mạng cho ngươi. Nếu dấu diếm đừng trách ta sao không lưu tình nhà ngươi.

Nghe vậy tiểu nhị run sợ quỳ xuống, khóc nỉ non van xin nói:

- Thưa ngài! Thật ra có vị kia nhờ ta... nhờ ta làm mấy việc kia rồi cho ta bạc. Vì.. vì nhà nghèo nên thấy bạc ta sáng mắt. Mong ngài thương cảm cho kẻ thèm mọn này. Hức hức

- Vậy ngươi nói xem, hắn sai ngươi làm những gì? Hắn cho ngươi được mấy bạc?

- Dạ thưa ngài! Chẳng dám giấu gì ngài, người kia kêu ta nói với chủ nhân, sai mang mỹ nữ lại cung phụng cho ngài thì được tiền. Còn có y cho ta thuốc này, kêu ta bỏ vô rượu của bằng hữu ngài thì được trăm lượng bạc.

Vừa nói vừa lấy trong túi áo ra gói thuốc mà Vân Chính đưa cho hắn, hắn đem đưa cho Hàn Vô Kiệt coi. Nghe tiểu nhị nói xong Hàn Vô Kiệt tức giận không thôi, cùng với thuốc xuân dược loại làm cơ thể suy yếu này cho y uống. Nắm gói thuốc trong tay hắn bóp nát thành tro, quay người hỏi tiểu nhị kia hiện giờ Nguyệt Minh Lam đang ở đâu, thì hắn dẫn Hàn Vô Kiệt lại chỗ hắn đã khóa nhốt Nguyệt Minh Lam trong đó. Rồi hắn lui người bỏ chạy lấy mạng, được dẫn tới nơi mắt thấy có ổ khóa. Hàn Vô Kiệt đập mạnh cửa ra thì thấy Vân Chính đang chuẩn bị cởi quần của Nguyệt Minh Lam mà làm bậy, ánh mắt lửa giận cùng với tay chân hắn đã đánh cho Vân Chính té lăn xuống giường mà ngất xỉu, cùng với khuôn mặt nước mắt ủy khuất của Lam nhi. Hắn hận không thể để tên khốn này chết dễ dàng gì, thấy miệng Nguyệt Minh Lam bị bịt bởi miếng vải rách, hắn vừa cởi trói vừa mở miệng giúp y thì Nguyệt Minh Lam nhào vô lòng ngực ôm hắn khóc nỉ non:

- Aaaa! Hàn Vô Kiệt, Vân Chính hắn... hắn hức hức... ta sợ... ta phải banh thây xác hắn... hức hắn dám làm nhục ta... ta..

Cậu vừa sợ, vừa giận la lên cùng với tiếng khóc ủy khuất chịu sự nhục nhã đã kích kia, nghe y nói xong Hàn Vô Kiệt vỗ lưng trấn an nói với Nguyệt Minh Lam:

- Hảo!, ta sẽ giúp Lam nhi! Nhưng trước hết ra khỏi đây đã.

- Ân!

Cậu khẽ " Ân" xong thì được Hàn Vô Kiệt cởi y phục bên ngoài choàng cho cậu, ôm cậu vào lòng và ẳm cậu đi ra, nói với thị vệ ám sát đang ẩn núp của mình:

- Chuẩn bị xe ngựa! Trẫm muốn hồi cung.

- Vâng! Thưa bệ hạ!

Lên được xe ngựa, bỗng Nguyệt Minh Lam thở dốc, đôi mắt ướt át cỗ họng khô khốc mà thở hỗn hển nói với Hàn Vô Kiệt:

- Kiệt! Ta... ta thấy rất khó chịu.

Cậu biết là mình trúng xuân dược tình, nhưng khi bị Vân Chính sàm sỡ hay ép hôn cậu, cậu không có một miếng cảm giác động tình, ngược lại là cảm giác ghê tởm và muốn giết hắn không thôi. Còn Hàn Vô Kiệt thì ngược lại, hắn cho cậu cảm giác ấm áp, cảm giác thích dựa dẵm vào, và khi được hắn ôm cậu bỗng giật nảy lên một cái do cảm giác lạ chạy vào cơ thể. Bây giờ lên xe ngựa, đường đi thì bị xốc nảy lên xuống, làm da thịt cọ xát nhau. Làm cậu ngứa ngái không thôi, khuôn mặt ngượng ngùng khó nói. Nhìn khuôn mặt đó của Nguyệt Minh Lam, Hàn Vô Kiệt nghĩ y rất mệt và bệnh của thuốc tác dụng mạnh dẫn đến y khó chịu trong mình. Bèn hô với đám thị vệ:

- Các ngươi nhanh chân cho trẫm, Lam nhi cần thái y gấp, Lam nhi có mệnh hệ gì trẫm chém đầu các ngươi!

Hắn nói với giọng nói uy nghiêm và đầy vẻ lo lắng cho Nguyệt Minh Lam.

------------------------------------------------------

Hoàng cung

Hàn Vô Kiệt sốt ruột vì thấy Nguyệt Minh Lam cậu trở nên thở dốc khó chịu, hắn sợ y sẽ bị phản hệ của thuốc mà sinh bệnh khác. Đi tới đi lui, khuôn mặt hàn khí cùng lửa giận trong mắt mà mở miệng quát thị vệ, thái giám:

- Thái y đến chưa, sao lâu vậy? Lam nhi đang...

Hắn định nói thì tay được Nguyệt Minh Lam nắm, và tiếng của Nguyệt Minh Lam ngăn lại:

- Kiệt! Đừng gọi thái y, ngươi ngươi ở bên ta là được!

- Được! Các ngươi lui hết ra cách xa ngoài phòng! Ta mà biết ai dám bén mảng đến, thì chuẩn bị chu di cửu tộc là vừa.

Thấy các tỳ nữ, thái giám lui ra ngoài hết hắn buông lõng khuôn mặt mình, vẻ mặt âu lo cùng với sốt ruột mà nhìn y. Hàn Vô Kiệt ngồi xuống giường nằm, tay nắm lấy tay của y. Thì nghe Nguyệt Minh Lâm " Ân" một tiếng nhỏ nhẹ. Nguyệt Minh Lam xấu hổ vì bị xuân dược mà ra, nhưng cậu không thể chối rằng khi được hắn đụng chạm. Cảm giác rất kì lạ, thỏa mái có, nóng trong người, còn dòng điện chạy trong cơ thể nữa. Cậu đành quay mặt tránh nhìn mặt Hàn Vô Kiệt nói:

- Ừm! Ngươi thấy đó, là do tác dụng của thứ thuốc kia, nên ta khó chịu như thế. Nếu ngủ một giấc chắc sẽ khỏi!

- Được! Vậy trẫm ngủ cùng Lam nhi

Nói xong hắn nằm xuống giường như mọi khi, tay bắt qua vòng eo nhỏ mà ôm ngủ. Bỗng hắn mở miệng nói nhỏ vô lỗ tai y:

- Lam nhi...

- Ân

Nghe tiếng "Ân" ngọt mềm đó, hắn bất giác toàn thân nóng lên, vì cơ thể của Nguyệt Minh Lam nóng đến lợi hại, còn bị Hàn Vô Kiệt ôm. Nên cả hai im lặng và ngượng ngùng, bất giác Nguyệt Minh Lam cậu chịu không nổi nữa. Mở miệng thở dốc cùng với khó khăn mà gọi hắn:

- Kiệt! Ta...ta ưm rất khó chịu, rất nóng, còn có...

Vừa nói cậu vừa cọ cọ người Hàn Vô Kiệt, toàn thân nóng đến bức cậu đổ một tầng mồ hôi ra. Hơi thở nóng ấm mà phả vào lòng ngực Hàn Vô Kiệt, ôm chặt hắn hơn không bao giờ hết. Bất giác cậu bị Hàn Vô Kiệt trấn trụ, cúi xuống hôn và đôi môi hai người dán chặt nhau. Lưỡi quấn lấy nhau và hôn kịch liệt và sâu vào nhau, làm khuôn mặt cậu có vài giọt lệ rưng rưng cùng với khuôn mặt hồng đỏ thở dốc bên đôi môi hồng nhợt bây giờ trở nên ướt át lợi hại hơn. Khẽ nhỏ xuống một dòng thủy đồng loạt cùng với tiếng thở của cậu mà đầy sự quyến rũ mê người không thôi!. Tay của Hàn Vô Kiệt nắm lấy y phục của Nguyệt Minh Lam mà cởi bỏ nhẹ nhàng xuống, hắn chạm nhẹ vào hai điểm ti hạt đậu nhỏ đỏ hồng đẹp kia của cậu. Hắn sau khi sờ điểm mẫn cảm đó của y thì thấy y càng thở dốc lại hại hơn ánh mắt mê người mà nhìn hắn bằng sự mông lung khó tả. Hạ thân hắn lúc này rất nóng cơ thể cùng với đôi môi hắn rất khát rất muốn y! Hắn khẽ cúi người xuống hôn lên đôi môi quyến rũ đó của y lấy lưỡi của hắn mà quấn lấy chiếc lưỡi non mềm của y. Lúc này cơ thể của Nguyệt Minh Lam cực kì mẫn cảm, bị hắn hôn và bị quấn lấy lưỡi với nhau làm cơ thể cậu tê dại không thôi:

-"Ưm..ha...đừng...ha..."

Vừa hôn môi xong hắn lấy lưỡi mình ra khỏi đôi môi y tay hắn vừa luồng xuống bờ ngực mềm mại kia và nắm lấy điểm nhỏ kia khẽ xoa nhẹ làm cậu la lên:

-" Ngô! Đau quá! Buông...ra...không thích"

Hắn vừa xoa vừa dùng miệng mút lấy hai đầu nhỏ kia mà bạo loạn, làm cậu giật nảy một cái cảm giác dòng điện chạy lên xuống cơ thể cậu không ngừng. Lúc này cậu mơ hồ không thôi, cậu không hề hay biết rằng hắn đã cưỡi y phục của mình ra từ lâu và còn nhẹ nhàng khẽ tuột quần của cậu. Làm cậu lộ ra toàn thân trước mắt hắn, một cơ thể hoàn hảo trắng nõn nà không tỳ vết cùng với bờ mông căng tròn mềm mại mà hắn đã sờ qua. Hắn lấy tay mình sờ lên mông cậu và nắn bóp khiến cậu phát ra âm thanh mê người:

-"Ưmmm...không... đừng... không được sờ mó!"

Lấy thời cơ cậu không để ý, hắn khẽ tách đôi chân cậu ra để lộ điểm tiểu huyệt đỏ nhỏ của mình và hạ thân xinh đẹp. Cảm nhận điểm không đúng cậu lấy tay mình che hạ thân mình:

- Không được nhìn! Không được nhìn! Ta ta... sẽ chết vì nhục cho ngươi coi!

- Ngoan! Lam nhi của ta, ta sẽ yêu thương ngươi nên không cần phải lo.

- Nhưng ta... hộc hộc... ta...

Chợt thấy động tác của Hàn Vô Kiệt nắm lấy hạ thân nhỏ của cậu mà khẽ di chuyển, làm cậu đầu óc mụ mị không thôi. Còn phát ra những âm thanh mê người, làm hạ thân của Hàn Vô Kiệt trướng lên lại hại hơn. Khẽ lật người Nguyệt Minh Lam lại, dáng cậu bây giờ là nửa quỳ xuống, đôi chân bị tách ra khuôn mặt bị ép xuống mệm giường khuôn mặt bỡ ngỡ không biết là Hàn Vô Kiệt đang tính làm gì, thì bỗng tiểu huyệt bị hắn lấy một ngón tay xâm nhập vào cùng vớt thứ nhớt dinh dính của hạ thân cậu mà đi vào trong tiểu huyệt:

- Ngô! Không... không đau quá! Rút ra, mau rút ra! Hức đau quá, ta không thích"

- Lam nhi! Chỉ là lần đầu nên nó sẽ như vậy về sau sẽ không!

Nói xong hắn di chuyển ngón tay mình:

- A! Ngô.... không không đừng động! Đau lắm Kiệt, mau rút ra đi hức hức.

Thấy y nước mắt lưng tròng mà năn nỉ hắn làm hạ thân hắn trướng lên rất khó chịu, nóng lòng muốn tiến nhập y hơn nên hắn đâm thêm một ngón nữa:

-"Aaaa không không rút ra... khó chịu...ưm. Ngô! Kiệt, Kiệt rất thô, đau lắm hức hức..