“Cả lớp chú ý! Sau khi đã thống nhất thì Đông Dương chính là lớp trưởng của lớp chúng ta. Các em cho một tràng vỗ tay nào!” Nguyên Phong vừa trở lại lớp liền thông báo ngay.

Cả lớp nghe tin có chút hoang mang, ngập ngừng vỗ tay, không hẹn mà cùng nhau xì xầm bàn tán, ánh mắt không ngừng tò mò nhìn Đông Dương bộ dáng thong thả trở về chỗ ngồi.

Nhưng suy cho cùng, không khí vẫn là rất vui mừng với thông tin này. Có người chịu đỡ đạn làm lớp trưởng, người đó còn là Đông Dương thì họ có gì để phản đối. Tiếng vỗ tay vì thế mà cũng to hơn.

“Tốt lắm! Bây giờ thì chúng ta sẽ bầu lớp phó lao động, kỉ luật và văn nghệ nhé!”

“Thầy ơi, không bầu lớp phó học tập sao thầy?” Triệu Khải ngồi bàn đầu nhanh nhảu phát hiện vấn đề.

“À, không cần. Thầy đã chọn được người cho vị trí lớp phó học tập rồi”

Nguyên Phong vừa dứt lời, cả lớp lại tiếp tục nhao nhao. Trong đó có Tâm Lan một phút trước còn vui mừng sẵn sàng ứng cử chức lớp phó học tập, với kế hoạch có thể ngày ngày bên cạnh Đông Dương rồi từ từ chiếm lấy tình cảm của cậu, thì một phút sau tâm trạng bị dập tắt ngay bởi tuyên bố của thầy Nguyên Phong.

Tâm Lan bất bình hỏi “Em muốn phản đối thưa thầy, thầy làm vậy là không có tính dân chủ chút nào. Người thầy chọn là ai kia chứ? Nếu không đáp ứng được yêu cầu của một lớp phó học tập thì chúng em không phục đâu”

Dường như một số người trong lớp cảm thấy lời Tâm Lan nói rất có lí nên thể hiện thái độ đồng tình rất nhiều. Đến cả Nguyên Phong sau khi nghe xong cũng đặt một nghi vấn lớn nhìn Đông Dương.

Thằng nhãi đó kêu anh chọn Linh Đan làm lớp phó học tập nhưng liệu con bé có đủ tố chất không? Quan trọng nhất là muốn làm được lớp phó học tập thì phải giỏi đều toàn môn, nếu không làm sao nắm tình hình và hướng dẫn cả lớp học tập được.

Lúc nãy nhận lời quá vội vàng cũng chưa hỏi tường tận Đông Dương, thêm nữa Linh Đan là học sinh lớp mình thế nhưng Nguyên Phong một chút ấn tượng đều không có. Ngang nhiên đưa ra quyết định liệu có quá trớn với tụi nhỏ? Còn nếu bây giờ thay đổi thì thằng nhãi Đông Dương sẽ trở mặt ngay. Thật biết làm khó anh mà!

“Linh Đan...... chính là người thầy chọn làm lớp phó học tập”

Chết sống gì Nguyên Phong cũng là thầy chủ nhiệm của chúng, quyết định vẫn là ở chỗ anh. Mong sao cô nhóc này không làm anh thất vọng.

“Thầy là vừa nói Linh Đan?” Tâm Lan không tin vào cái tên vừa nghe được nên quyết xác định lại lần nữa.

“Đúng, là Linh Đan”

Cả lớp quan sát thấy sự không tự nhiên của thầy Nguyên Phong. Rõ ràng là nhắc tên Linh Đan nhưng ánh mắt thầy cứ dáo dác nhìn đâu đâu, trông cứ như thầy không biết Linh Đan ngồi ở đâu vậy.

Nhưng sự thật đúng là Nguyên Phong không biết Linh Đan ngồi ở đâu thật.

Gác lại tình hình hỗn loạn ở phía trên, ở dưới này trong một góc nhỏ của phòng học có một cô học sinh cũng đang hỗn loạn không kém. Ngón trỏ và ngón cái của cô liên tục chạm vào nhau thể hiện sự lo lắng. Không ai khác, đó chính là nhân vật chính đang được nhắc đến của chúng ta, Linh Đan.

Linh Đan tự hỏi đang yên đang lành tại sao lại lôi cô vào chuyện bầu chọn chức vụ này chứ? Cô đã cố gắng làm bản thân mình trở nên mờ nhạt nhất có thể chính là để tránh những chuyện phiền phức thế này đây. Cô chỉ muốn có một cuộc sống học sinh an ổn, bình thường mà vượt qua những năm tháng cấp ba ở nơi xa lạ này thôi.

Từ năm lớp 10, Linh Đan phải theo ba chuyển đến đây với tâm trạng bắt buộc, cô ở đây là vì cuộc ly hôn của ba mẹ. Họ phân nhau ra sống và mẹ giao cô cho ba. Chán nhìn cảnh nhớ chuyện buồn và cũng do thuyên chuyển công việc, ba quyết định đem cô sang thành phố A để sinh sống.

Cuối cùng, Linh Đan đành phải từ bỏ nơi cô lớn lên, từ bỏ bạn bè và thầy cô cũ để đến một nơi xa lạ, không quen biết ai.

Linh Đan chọn cách sống thu mình, không kết giao với bất cứ ai để bảo vệ bản thân tránh bị tổn thương. Cô cố gắng giảm chế sự tồn tại của mình với mọi người xung quanh, lặng lẽ sống trong cái thế giới nhỏ của riêng mình. Bởi cô biết thành phố A có cuộc sống không dành cho cô, nó rực rỡ và nhộn nhịp nhưng lại đầy xa cách, không giống nơi vùng quê nhỏ của cô, yên bình mà gần gũi.

Ba mang cô đến đây rồi bận công tác liên miên cũng chẳng quan tâm cảm xúc của cô như thế nào. Mỗi đêm, Linh Đan đều đối mặt với cô đơn, nước mắt lặng lẽ rơi nhớ về nơi cô bắt đầu chào đời, nhớ bạn bè cùng thầy cô cũ và những ngày tháng cả gia đình quây quần bên nhau ngập tràn tiếng cười. Linh Đan luôn ước rằng phải chi đừng có cuộc chia ly nào trong cuộc đời cô.

Ngày Linh Đan chuyển đến THPT B, cô nhận đủ loại ánh mắt đánh giá, từ tò mò cho đến ghét bỏ. Trường học và bạn bè mới khiến Linh Đan cảm thấy vô cùng lạc lõng. Cô biết mình không được chào đón nên thay vì lựa chọn tiếp xúc làm thân cùng mọi người, cô quyết định chọn cách tách biệt họ.

Trong một năm qua, Linh Đan chưa từng có lấy một người bạn, không bao giờ thấy được tên cô trong hoạt động của lớp và dù cho cô học khá tốt, thầy cô cũng không có chút ấn tượng nào về cô. Cứ thế, Linh Đan tồn tại mà chẳng ai chú ý. Thỉnh thoảng tên cô cũng được nhắc đến nhưng mọi người chỉ ngờ ngợ nhớ đến rồi đâu lại vào đấy, chã ai buồn để ý xem cô là ai. Với họ, sự tồn tại của Linh Đan có cũng được mà không có thì cũng chẳng sao.

Cho đến ngày hôm nay, thầy Nguyên Phong đột nhiên gọi to tên Linh Đan trước cả lớp khiến suy nghĩ của cô lặng lẽ nổi bão. Cô đã gây sự chú ý gì cho thầy sao? Thành tích học tập của cô cũng không phải là thuộc loại quá xuất sắc. Thầy Nguyên Phong thật sự đã chấm cô ở điểm nào?

“Này, thầy gọi cậu kìa”

Một cây bút chì không biết từ đâu chọc chọc vào tay Linh Đan, lôi suy nghĩ của cô trở về. Linh Đan thoáng giật mình, ngạc nhiên nhìn sang phải, nơi cây bút chì xuất hiện. Và chủ nhân của nó là Đông Dương.

Cậu ấy đang vòng tay để trên bàn, xoay nửa người nhìn cô cười thích thú. Sau đó, khi Linh Đan còn trong trạng thái ngạc nhiên thì Đông Dương lại càng nghiên người hơn về phía cô, tay che miệng thủ thỉ “Lớp phó học tập tương lai, cậu tính không đáp lời thầy sao?”

Linh Đan lúc này mới hoàn hồn, chợt nhớ ra là thầy đang gọi tên mình. Không thèm đôi co với danh xưng “lớp phó học tập tương lai” của Đông Dương, Linh Đan vội lên tiếng trả lời thầy Nguyên Phong “Có em, thưa thầy!”

Nguyên Phong thầm cảm ơn cuối cùng Linh Đan cũng đáp lời, nếu không thật sự anh sẽ bị tụi nhỏ chê cười một phen.

Anh chăm chú quan sát cô học trò nhỏ vừa đứng lên ở bàn cuối dãy bốn. Hình như ấn tượng duy nhất của anh là cô học rất khá, ngoài ra không có thêm thông tin gì. Cô bé có vẻ khá mờ nhạt trong lớp, thế thì làm sao chọc được đến thằng nhãi Đông Dương nhỉ?

“À hem.....” Nguyên Phong chỉnh đốn lại tâm trạng rồi mới nói tiếp “Linh Đan, thầy muốn em làm lớp phó học tập”

Không phải là một câu hỏi thăm dò ý kiến, Nguyên Phong dùng một câu cầu khiến để tránh cho Linh Đan từ chối. Vì anh nhìn thấy được trong ánh mắt cô bé ngập tràn sự phản đối.

“Thưa thầy..... em...... có thể không làm được không?”

“Cho thầy một lí do tại sao không” Nguyên Phong vờ đanh mặt lại, với những cô học trò nhút nhát cần phải thể hiện thái độ nghiêm túc mới ép được họ đồng ý. Nhưng Nguyên Phong đâu biết, Linh Đan chỉ cảm thấy phiền phức chứ cũng không sợ vẻ mặt nghiêm túc không đến nơi của anh là mấy.

Linh Đan cố đưa ra một lí do “Vì..... em có khả năng ạ”

“Thành tích học tập của em rất khá có gì mà không có khả năng” Nguyên Phong cảm thấy rất may vì mình đã nhớ được điều này.

“Em chưa từng có kinh nghiệm quản lí lớp ạ”

“Không sao, thầy có thể từ từ hướng dẫn cho em”

“Lớp phó học tập cần phải giỏi đều tất cả các môn nhưng có một số môn em thật sự không giỏi lắm..... điển hình như toán”

Nguyên Phong bắt đầu cảm thấy đau đầu với mớ lí do thoái thác của Linh Đan. Con bé cứ dễ dàng gật đầu đồng ý không được sao?

Đang tính quét mắt cầu cứu về đứa cháu thân yêu của anh thì Đông Dương thức thời đi trước anh một bước.

Cậu bỗng nhiên lên tiếng khiến cả lớp bất ngờ “Không ai là hoàn hảo cả, mỗi bạn trong lớp tức nhiên sẽ có vài môn bị khiếm khuyết, như thế chuyện này đối với Linh Đan là bình thường thôi. Nếu cậu ấy cảm thấy khó khăn một môn nào đó, cậu ấy có thể tìm kiếm một bạn trong lớp giỏi về môn đó để trao đổi. Và nếu là toán thì rất may em khá giỏi môn này, em có thể giúp đỡ Linh Đan. Là lớp trưởng tớ tức nhiên sẽ cố gắng hỗ trợ lớp phó rồi, cậu cứ yên tâm đi nhé, Linh Đan!”

Linh Đan hoàn toàn câm nín như không thể tin điều mình vừa nghe, quay sang nhìn Đông Dương không chớp mắt. Đáp lại cái nhìn của cô, Đông Dương cười một nụ cười rạng rỡ, trông rất thiện cảm nhưng ngập tràn đâu đó đầy ẩn ý. Cô không ngờ Đông Dương sẽ nói những lời này, cậu ấy là đang muốn cô làm lớp phó học tập thật sao?

“Đông Dương nói rất có lí nên chuyện này chúng ta cứ quyết như vậy đi. Linh Đan sẽ làm lớp phó học tập” Nguyên Phong chỉ chờ có thế, nhanh chóng kết thúc ngay vấn đề phiền toái này.

“Thưa thầy, nhưng......” cả Linh Đan và Tâm Lan đồng loạt lên tiếng.

“Không nhưng nhị gì nữa, chuyện này kết thúc ở đây. Chúng ta bắt đầu bầu lớp phó lao động.”

Tâm Lan nhìn thầy Nguyên Phong ghi tên Linh Đan vào vị trí lớp phó học tập mà lòng đầy căm tức, không ngại quay xuống quăng cho Linh Đan ánh mắt khó chịu. Tiếc thay, Linh Đan nào có tâm trạng mà để ý, cô cảm thấy mình không xong rồi. Thời gian cô muốn được sống yên ổn sẽ kết thúc từ lúc thầy Nguyên Phong đặt phấn ghi tên cô lên bảng. Tại sao cứ phải là cô, tại sao?

“Chúc mừng cậu trở thành lớp phó học tập!”

Linh Đan không nhìn sang nhưng biết rõ giọng nói đáng ghét này của ai. Chính giọng nói này ngày hôm nay đã phá tan mọi rào chắn mà cô cố gắng dựng lên. Bây giờ trong lớp không dưới một lần các bạn học lén đưa mắt tò mò nhìn cô. Tất cả cũng là do phúc của tên này ban cho.

Linh Đan cố nặn ra một nụ cười thân thiện nhưng trong suy nghĩ thì thật muốn đá bay gương mặt tươi cười của Đông Dương “Sau này mong lớp trưởng giúp đỡ nhiều hơn”

Đáp lại câu nói khách sáo của Linh Đan, Đông Dương chỉ cười cười như đồng ý. Cậu biết rằng nụ cười cô cho cậu hoàn toàn là gượng ép nhưng không sao, đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Trò vui vẫn còn ở phía trước.