Hai người họ đi chụp vài tấm ảnh đơn giản theo ý của ông Ân. Sau đó tổ chức một buổi lễ đổi cách xưng hô nho nhỏ nhưng trang trọng tại Ân gia. Như vậy, Ân Nhược Triệt đã chính thức gả cho hắn.

“Con trai à!” Bà Ân đi đến bên cạnh đứa con đang thu dọn đồ đạc. Bắt đầu từ ngày hôm nay, con trai của bà sẽ không còn thuộc về bà nữa, nghĩ đến đấy, bà không khỏi có chút đau lòng. “Con trai à, con nói xem, sao mẹ lại có cảm giác như gả con gái đi thế này?”

“Mẹ, con chỉ dọn sang nhà đối diện thôi, nhìn qua là thấy, mẹ có cần như vậy không?” Nhìn thấy mẹ mình chẳng khác nào đứa trẻ mau nước mắt, Ân Nhược Triệt khẽ lắc đầu.

“Cũng đúng ha.” Bà Ân gãi gãi đầu, rồi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã có thêm chút thịt của con trai, nhỏ giọng: “Con trai à, có thể cho mẹ hỏi một chuyện không?”

“Dạ?” Vì không hề ngẩng đầu lên, nên anh không phát hiện ra ánh mắt kì lạ của mẹ mình. “Mẹ hỏi đi!”

“Vậy mẹ hỏi nha.” Bà Ân hưng phấn tiến lại gần, áp sát vào tai con trai thỏ thẻ: “Con nói cho mẹ biết, Dĩ Mạt là con dâu… hay là con rể của mẹ?”

“… Ơ…” Hai tay khựng lại, anh quay đầu nhìn gương mặt đầy vẻ phấn khích của mẹ mình. Phải trả lời thế nào đây? Suy nghĩ một chút, anh quyết định thành thật khai báo: “Cứ… cứ coi như… là con rể đi…”

“Hả?” Bà Ân há hốc đờ ra một lúc, sau đó lấy khủy tay thúc thúc con trai cưng: “Mẹ nói này, sao con không thử lật ngược tình hình một lần xem?

Đây là điều mà một người mẹ có thể hỏi con mình ư?

“Phù…” Thở ra nhẹ nhàng một hơi, sau màn oanh tạc tàn nhẫn không biết mệt là gì của người mẹ yêu dấu, cuối cùng anh cũng có thể may mắn thoát thân.

“Rốt cục… chỉ còn hai chúng ta thôi.” Đóng cửa chính lại, Lạc Dĩ Mạt vội vã ngồi xuống ôm chặt lấy anh. “Bây giờ, Dĩ Mạt sẽ bế tân nương về phòng ngủ của chúng ta, lập tức động phòng.”

“Ai là tân nương của cậu?” Bao nhiêu ngượng ngùng đều bị hạnh phúc khỏa lấp, anh bây giờ vui sướng đến chết đi được.

Nhẹ nhàng đặt anh xuống giường, Lạc Dĩ Mạt cũng ngồi xuống bên cạnh.

Bốn mắt nhìn nhau, tuy im lặng nhưng đã chứa đựng trong đấy vô vàn câu chữ.

Lạc Dĩ Mạt nắm lấy tay người kia, kiên định nói: “Bất kể chuyện gì xảy ra, em cũng không bao giờ rời xa thầy nữa. Tuy rằng ba không hề nhắc đến, nhưng em vẫn chuẩn bị thứ này.”

Nói rồi hắn lấy trong túi áo ra một hộp nhung màu đỏ nhỏ nhắn tinh xảo, bên trong là hai chiếc nhẫn có kiểu dáng hệt như nhau. “Em sẽ dùng chúng giam cầm thầy suốt đời. Cũng từ lúc này toàn bộ thời gian còn lại của em sẽ trao cả cho thầy. Cho dù giàu sang hay nghèo khổ, cho dù khỏe mạnh hay bệnh tật, em xin thề, mãi mãi không thay lòng đổi dạ, làm bạn trăm năm. Triệt, em yêu thầy.”

Lấy một chiếc nhẫn từ trong hộp ra, Lạc Dĩ Mạt cẩn thận đeo vào tay anh, Ân Nhược Triệt cũng bắt chước theo, đeo chiếc nhẫn còn lại vào tay hắn. Sau đó hai bàn tay nắm chặt lấy nhau.

“Tôi cũng xin thề. Bất kể sau này xảy ra chuyện gì, tôi cũng không bao giờ rời khỏi cậu. Tôi muốn vĩnh viễn ở bên cạnh cậu. Khi cậu vui, tôi sẽ cười cùng cậu. Khi cậu đau khổ, tôi sẽ khóc cùng cậu. Khi cậu ốm đau, tôi sẽ chăm sóc cậu. Mọi hạnh phúc của cậu cũng là hạnh phúc của tôi. Dĩ Mạt, tôi cũng yêu cậu, yêu cậu nhiều như tình cảm cậu dành cho tôi.”

Hai đôi môi cuối cùng cũng chạm vào nhau.

Hai người họ điên cuồng quấn lấy nhau. Những khao khát tưởng chừng đã ngủ say giờ lại vô thức bùng cháy. Lạc Dĩ Mạt nhẹ nhàng đặt anh nằm xuống giường. Cách thức, tư thế bây giờ không còn quan trọng nữa, hắn chỉ muốn hết lòng “yêu” anh ngay lúc này thôi.

“Dĩ… Dĩ Mạt…” Đang bị áp đảo, Ân Nhược Triệt đột nhiên đẩy người đàn ông đang vùi mặt vào cổ anh ra. “Nhường tôi được không?”

“Thầy muốn nằm trên à?” Hắn vốn không để ý chuyện ấy, chỉ cần thầy thích là hắn OK hết.

“Không phải vậy.” Nhớ đến những lời của mẹ mình, hai má Ân Nhược Triệt đột ngột ửng hồng. “Tôi… tôi muốn… muốn giúp cậu… có thể nhường tôi chủ động một lần không?”

Lạc Dĩ Mạt nuốt nước bọt. Tuy đó là một đề nghị rất tuyệt vời, nhưng…

Lạc Dĩ Mạt đang định từ chối thì liền nhìn thấy nét mặt mong chờ của anh. Hắn đành chịu thua ném mình xuống giường. “Được rồi, thầy cứ làm đi, nhưng tắt đèn trước đã.”

Kẻ vừa nhận được đặc ân kia lập tức ngoan ngoãn chạy xuống giường tắt đèn. Tuy không phải hoàn toàn đen kịt, nhưng khó mà trông thấy được nét mặt của người kia. Thật ra như vậy cũng tốt, đỡ khiến anh đang làm nửa chừng thì xấu hổ không dám tiếp tục.

Bắt chước Lạc Dĩ Mạt, Ân Nhược Triệt cởi bỏ quần áo của hắn. Chẳng mấy chốc, thân thể cứng cáp không chút che đậy đã hiện ra trước mặt anh. Thật thận trọng, anh vươn tay chậm rãi vuốt ve.

“Triệt, thầy nhanh lên một chút.” Giọng nói của Lạc Dĩ Mạt đã khản đặc dục vọng. Anh như con mèo nhỏ đang ve vãn khắp nơi khiến lồng ngực hắn ngứa ngáy đến khó chịu. Nếu không vì lời đồng ý để anh chủ động ban nãy, hắn đã sớm đè anh ra ăn sạch sẽ từ lâu rồi.

“Ừm.” Mỗi khi động tình, giọng nói của Lạc Dĩ Mạt đều đặc biệt chứa nhiều từ tính. Bị âm thanh kia cuốn hút, Ân Nhược Triệt cởi bỏ quần trong của hắn. Vừa cởi xong, anh đã há miệng ngậm lấy thứ nóng rực thẳng đứng kia vào sâu trong miệng mình.

Phía trên đầu anh, vang lên nhịp thở khó khăn của ai đấy. Bàn tay Ân Nhược Triệt mơn trớn thứ đang căng cứng của hắn, tay còn lại trượt xuống phần đùi rắn chắc, nhưng chỉ vừa vuốt ve vài cái, Ân Nhược Triệt lập tức như người bị điện giật, đột ngột ngồi thẳng dậy. Anh nhanh chóng lao đến mở chiếc đèn ở đầu giường, con ngươi xinh đẹp tràn ngập vẻ khiếp sợ.

“Đây là… Sao lại thế này?”

Thân dưới của người kia hiện ra rõ ràng từng chút một dưới ánh đèn. Đùi trong đầy những vết sẹo đáng sợ, hình dạng của chúng khiến người ta phải rợn cả sống lưng.

“Ai? Là ai…. đã làm…?” Dịu dàng chạm vào những vết cắt dài ngắn, nông sâu khác nhau, giọng nói của anh dần run lên: “Là… cha của cậu làm sao?”

Lạc Dĩ Mạt lắc đầu. Hắn cứ tưởng chỉ cần tắt đèn là sẽ không bị phát hiện, nhưng, cuối cùng cũng không thể che giấu được nữa.

“Là do em cắt.”