Lạc Dĩ Mạt cứ thế mà đi, vừa đi đã biệt tăm biệt tích.

Ân Nhược Triệt mỗi ngày đều khổ sở chờ đợi.

Không tin nhắn, không điện thoại, chỉ đọng lại duy nhất nụ hôn trước lúc ra đi cùng một câu nói đầy tự tin quen thuộc: “Đợi em!”

“Thầy, buổi tối qua chỗ em uống rượu nha.” Từ ngày Lạc Dĩ Mạt đi, không hôm nào Khước Diệc Phiền không đến tìm anh trò chuyện.

“Tôi không biết uống rượu. Tuy nhiên… có người nói chuyện phiếm cũng tốt.” Cảm giác đè nén trong lòng tưởng chừng không thở được. Tìm một chỗ để giải bày ít nhất cũng thả lỏng được mấy phần.

Tối hôm ấy, Ân Nhược Triệt đúng hẹn đi đến phòng của Khước Diệc Phiền.

“Ơ? Tôi nghĩ cậu ở một mình.”

Khước Diệc Phiền bị chủ nhân thứ hai của gian phòng liếc cho một cú xoẹt điện.

“Thầy tưởng là ai cũng xa xỉ như Dĩ Mạt sao? Một người lại ở phòng đôi.” Khước Diệc Phiền cười cười nắm lấy vai của người bên cạnh.”Cậu ta tên là Chỉ Hi, Tống Chỉ Hi.”

Dù là loại người đần độn cũng nhìn ra mối quan hệ của họ. Ân Nhược Triệt tất nhiên cũng không ngu ngốc đến mức ấy.

Đưa tay về phía người con trai xinh đẹp đang đứng im lặng trước mặt mình, anh lên tiếng chào.

“Xin chào, tôi là Ân Nhược Triệt.”

“Thầy Ân, đã ngưỡng mộ thầy từ lâu.” Tống Chỉ Hi mỉm cười bắt lấy tay anh.

Ân Nhược Triệt lúc này mới phát hiện cách giới thiệu của mình có vấn đề, ai lại đứng trước mặt học sinh trong trường giới thiệu kiểu ấy.

“Được rồi, vào nhà thôi, rượu cũng chuẩn bị xong cả rồi.” Khước Diệc Phiền thương hại giải vây cho Ân Nhược Triệt ngốc nghếch, kéo hai kẻ đang đứng ở cửa vào trong phòng.

“Ừm… Diệc Phiền à.” Vừa ngồi xuống, Ân Nhược Triệt rốt cục nhịn không được cất tiếng hỏi trước. “Dĩ Mạt… cậu ấy… có tin tức gì không?”

Khước Diệc Phiền cười khổ lắc đầu.

“Tuy nhiên thầy cứ yên tâm, Dĩ Mạt không xảy ra chuyện gì đâu. Nếu Lạc gia có nhất cử nhất động gì thì đã không yên bình thế này.”

“Thế nhưng, chẳng lẽ lại không có chút tin tức gì......”

“Thầy nên tin Dĩ Mạt, cậu ấy nhất định vô sự. Mà dù có gặp chuyện gì không hay, cậu ấy cũng đã nghĩ cách liên lạc với em rồi.” Khước Diệc Phiền khẳng định. “Được rồi, hai người cứ trò chuyện thoải mái đi. Em đi lấy món rau đây.”

“Thầy yêu Lạc Dĩ Mạt sao?” Sau khi Khước Diệc Phiền rời đi, giọng nói mềm mại củaTống Chỉ Hi vang lên.

“Vâng.” Ân Nhược Triệt trả lời. Không hiểu sao trong ánh mắt người con trai đối diện chợt ánh lên chút chua xót.

“Chỉ tự chuốc lấy đau khổ thôi!” Tống Chỉ Hi thở dài. “Thầy biết không? Thân phận cách biệt, dù có yêu sâu đậm đến nhường nào, cũng chẳng thể làm được gì? Không lẽ ngồi cầu trời phù hộ cho hai người mãi mãi bên nhau sao?”

Cậu ta quay đầu, mỉm cười nhẹ nhàng với Ân Nhược Triệt. Nhưng trên nét mặt tươi cười kia lại ẩn chứa sự đau khổ không nói thành lời.

“Thầy  biết không? Diệc Phiền là con trai độc nhất của Khước gia. Cho nên cha mẹ cậu ấy tuyệt đối không bao giờ chấp nhận tình yêu đồng giới. Huống chi là một Lạc gia hiển hách như vậy. Khi bắt đầu yêu hắn, lẽ nào thầy không đoán trước là sẽ rất đau khổ ư?”

......

Mặt khác, Lạc Dĩ Mạt thật ra đang làm gì?

“Chào cha, cha tìm tôi vội vàng như vậy là có chuyện gì?” Vừa vào cửa, Lạc Dĩ Mạt đã ném mình xuống ghế, nửa nằm nửa ngồi cất lời chào hỏi Lạc Dịch.

“Cha gần đây nghe vài điều về con.” Lạc Dịch hiển nhiên không để ý đến thái độ xấc xược của hắn, ánh mắt dò xét quét về phía đứa con trai đang nằm bẹp trên ghế.

“Con làm loạn ở lễ kỷ niệm ngày thành lập trường?”

Lạc Dĩ Mạt nhún nhún vai, tỏ ý không quan tâm.

“Muốn phá thì phá. Ai bảo bọn họ dám to gan bảo cậu ấm nhà họ Lạc giả gái. Nhưng đây chỉ là thứ yếu. Quan trọng hơn là, nghe nói con dám uy hiếp hiệu trưởng? Còn xung đột với An Dương?”

Người ngồi trên ghế đột nhiên có chút căng thẳng, nhưng trong tích tắc đã thả lỏng. Tuy nhiên ánh mắt vẫn quan sát từng biến đổi trên gương mặt cha mình.

Đúng là cẩn thận thế nào vẫn có sơ sót. Hắn quên mất hù dọa lão hiệu trưởng kia không được khai báo với cha hắn.

“Và… tất cả đều vì một vị giáo viên họ Ân.”

Nếu những câu trước đều là những câu nghi vấn hờ hửng, thì bây giờ lại là một câu khẳng định sắc bén.

“Muốn gì thì nói thẳng ra đi.”

Lạc Dĩ Mạt đã bắt đầu dao động, nhưng biểu cảm tuyệt nhiên vẫn bình thản.

Học kì trước, sau khi được Khước Diệc Phiền nhắc nhở, Lạc Dĩ Mạt đã cố gắng kiềm chế lén lút qua lại. Thế nhưng sau khi trải qua kì nghỉ tàn ác kia, sự nhung nhớ đau khổ đã khiến hắn quên đi lời cảnh cáo. Cứ ngang nhiên mang thân phận cậu ấm Lạc gia đến gặp anh. Hắn hoàn toàn quên mất… Ngoài lão hiệu trưởng gian tế kia ra, trong Phong Dương còn có rất nhiều con chó trung thành cho cha hắn nuôi dưỡng.

“Mày cố tình chọc giận cha mày à?”

“Là ai đã tổng cổ tôi vào trường nam sinh!” Nghe qua cách nói chuyện của Lạc Dịch, hắn nhận ra cha mình vốn không phát giác toàn bộ sự việc. Ông ta chỉ nghĩ rằng hắn ngựa quen đường cũ mà thôi. Vì vậy hắn cũng thuận theo suy nghĩ của ông ta mà đối đáp.

“Thằng nhóc này, mày thật là, để chọc cha mày mà cả đàn ông cũng đùa giỡn được sao!” Lạc Dịch cười ha ha. “Không hổ là con trai của cha.”

“Hừ, có vậy mà cũng vội vã giục tôi trở về!” Lạc Dĩ Mạt đứng lên muốn rời khỏi.

“Lão già, nếu ông không để tôi thoát khỏi cái trường chết tiệt đó. Tôi sẽ còn chơi nhiều thằng hơn nữa, khiến gương mặt già nua của ông nhăn nhó đến chết.”

“Dĩ Mạt, con tuổi còn trẻ, cứ chơi thoải mái đi, cha coi như không biết, con có thể mặc sức vui vẻ.” Lạc Dịch đột nhiên nói như đang trò chuyện với chính mình, sau đó hướng mắt về phía Lạc Dĩ Mạt, gương mặt bình tĩnh lên tiếng: “Con nên nhớ, tiêu chuẩn của con dâu nhà họ Lạc là như thế nào.”

Lạc Dĩ Mạt nắm chặt tay, càng lúc càng mạnh, tưởng chừng như từng móng tay đang đâm xuyên qua da thịt.

“Được rồi, thoải mái nghỉ ngơi đi, con nên qua Châu Âu du lịch một chuyến.” Lạc Dịch bỗng nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ, như thể từ nãy đến giờ chưa có chuyện gì xảy ra.

“Không đi, kì nghỉ năm nay tôi không muốn quay lại đó.” Lạc Dĩ Mạt nhìn ngoài cửa sổ, để lộ một nụ cười nhạt. “Tôi chỉ muốn đến chỗ ấy, trang viên Hoa Lài.”

“Được rồi, tùy ý con.” Lạc Dịch gật đầu đồng ý. “Nhưng mà con trai à, ở nhà với cha con vài ngày đi nhá, không hiểu sao cha đột nhiên thấy nhớ con quá. Nếu con ngoan ngoãn cha sẽ tìm vài con bé xinh xắn cho con vui vẻ.”

“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy?!” Lạc Dĩ Mạt khinh thường hừ nhẹ một tiếng.