Lạc Dĩ Mạt kinh ngạc “Xọat” một tiếng đứng thẳng dậy, chiếc ghế phía sau vì chịu một lực quá lớn mà ngả ra đất, tạo thành âm thanh khô khốc.

Sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về phía hắn, bao gồm cả vị giáo viên đang đứng lặng trên giảng đường.

Tốt, anh vẫn còn nhớ hắn.

Rất nhanh, Lạc Dĩ Mạt trấn tĩnh trở lại, hắn đi ra khỏi chỗ ngồi, bước từng hướng về phía Ân Nhược Triệt, ánh mắt kia chẳng khác nào ánh mắt thõa mãn của người thợ săn khi nhìn thấy con mồi của mình, khiến anh vô thức không ngừng lùi lại phía sau, cho tới khi thân thể dính chặt vào tấm bảng đen trên bục giảng.

Đứng trước bàn giáo viên, Lạc Dĩ Mạt đưa tay vuốt lại tóc, cười nhẹ nhìn người con trai hơi run rẩy kia.

Sau đó, đi đến trước bảng, cầm lấy một viên phấn trắng viết ba chữ lên bảng ——

“Lạc — Dĩ — Mạt —”

Rồi liền ném viên phấn trong tay đi, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.

Trong khoảnh khắc, giữa phòng học im lặng như tờ, một chất giọng trong trẻo vang lên đầy kiêu hãnh: “Thầy Ân Nhược Triệt, em tên là Lạc Dĩ Mạt. Mong rằng thầy sẽ không quên!”

Tiếp sau đó, bỏ lại nguyên một lớp học đang ngồi ngẩn ra, và vị giáo viên không ngừng run rẩy, hắn cười lớn rồi ung dung rời khỏi.

Tiếng cười đó… vang vọng rất lâu.

Ân Nhược Triệt ngơ ngác sợ sệt nhìn ra cánh cửa còn ngân tiếng cười của hắn… Trong thoáng chốc, những mảnh kí ức khủng khiếp một lần nữa tái hiện ngay trước mắt......

Sáng sớm hôm ấy, toàn thân đau nhức, anh thừa lúc tên hung thần kia vẫn còn say ngủ, vội vàng thu nhặt quần áo rồi cố gắng kéo lê cái thân thể mệt lả ấy ra khỏi phòng.

Lần này, hỏi được địa điểm xong là anh liền tự mình đến ký túc xá, dùng chùm chìa khóa mà nhà trưởng đã gửi qua đường bưu điện từ trước để mở cửa. Vừa vào phòng xong là lập tức  buông mọi đồ đạc, chạy ào vào phòng tắm cọ rửa thân thể.

Trên đùi là vết máu khô của anh cùng thứ dịch thể của tên hung thần kia. Trong im lặng, nước mắt ứa ra lúc nào không biết. Vì sao ngay ngày đầu tiên đã gặp phải tình cảnh này?

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh thay y phục chỉnh tề đế gặp hiệu trưởng. Nhìn thấy gương mặt tái nhợt mệt mỏi của anh, hiệu trưởng nghĩ ngay là giáo viên mới có bệnh trong người. Cho nên cũng không trách cứ chuyện anh đến trễ cả ngày trời, mà chỉ nói vài câu nhắc nhở anh nên quan tâm đến sức khỏe của mình hơn.

Cơn ác mộng này… Vốn dĩ, anh tưởng đã có thể quên đi.

Vì sao hôm nay lại đột nhiên xuất hiện?