Hàn Nhất Nhất quay đầu không được mà chạy cũng không xong cộng thêm con chó dưới chân nữa càng khiến cô lâm vào tình cảnh khó xử.

Tư Kiêu nhỏ giọng giống như nức nở mà nói phía sau lưng cô: " Xin lỗi, chắc tôi nhận nhầm người." Nói xong buông tay ra.

Lúc Tư Kiêu buông tay ra, Hàn Nhất Nhất không ngoảnh đầu lại liền rời đi.

Đây không phải thời điểm thích hợp để cô có thể nói mọi chuyện này với Tư Kiêu.

" Gâu gâu gâu.."

Bánh Mỳ cảm giác được chủ nhân của mình đã dần dần đi xa thì tiếng sủa vang lên giống như đang xin cô ở lại, thấy cô đã đi xa nó muốn đi theo thì bị Tư Kiêu kéo lại, nói với nó.

" Đó không phải chủ nhân của mày."

" Gâu gâu"

Nó nói, đó là chủ nhân của Bánh Mỳ mà.

Tiếc thay Tư Kiêu không hiểu loài chó nên không biết.

Bánh Mỳ ấm ức nói mãi mà Tư Kiêu không hiểu nên thôi.

Cậu tự nghĩ, có lẽ mình bị hoa mắt nên mới thấy đó là Nhất Nhất.

Tiếc nuối cùng buồn rầu theo Tư Kiêu rời khỏi trung tâm thương mại.

Đã tránh thoát được Tư Kiêu, Hàn Nhất Nhất sợ rằng mình lại gặp được người thân kiếp trước nên bây giờ đã cẩn thận hơn.

Lúc cô nghe tiếng Bánh Mỳ sủa, kì thật cô rất muốn quay lại nhưng vì bây giờ đã khác nên điều đó là không thể.

Hàn Nhất Nhất sau đó không đi đâu nữa mà liền về nhà, cô sợ lại gặp người không nên gặp nữa.

Cứ thế trôi hết ngày hôm nay, Hàn Nhất Nhất cả buổi tối đã phải học cách trang điểm để đề phòng những lúc khẩn cấp giống như lúc chiều.

Đứng trong phòng phỏng vấn giành cho thí sinh, Hàn Nhất Nhất rất có tự tin trả lời hết những câu hỏi mà ban giám khảo hỏi ra.

Nhìn qua, ban giám khảo rất hài lòng đối với biểu hiện hôm nay của cô.

Rời khỏi phòng, cô cũng không hào hứng suy nghĩ về mình được chọn hay không, bởi vì cô tự tin rằng không có công ty này thì sẽ có công ty khác thôi nhưng trong lòng vẫn có một chút hồi hợp chờ mong.

Cùng một công ty đấy mà trên phòng cao nhất được gọi là phòng tổng giám đốc, anh thông qua màn hình xem tất cả thí sinh hôm nay đi phỏng vấn.

Lúc thấy Hàn Nhất Nhất, anh nảy sinh ra một chút hứng thú thế là gọi những ban giám khảo lên trên phòng mình thuyết trình về phỏng vấn hôm nay.

" Tổng giám đốc, qua màn hình anh đã thấy đấy, năm nay có vài thí sinh rất có tiềm lực."

Một người trong ban giám khảo nói xong thì đưa lên những danh sách thí sinh có biểu hiện tốt trong buổi phỏng vấn hôm nay cho anh xem xét.

Tổng giám đốc tên là Lãnh Binh nghiêm túc nhìn qua Hàn Nhất Nhất sau đó những thí sinh cũng xem qua một lượt rồi đặt trên bàn, nói với những người ban giám khảo.

" Được rồi, lui xuống đi."

" Dạ."

Những người ban giám khảo cúi đầu chào Lãnh Binh xong thì rời đi.

Lãnh Binh trầm ngâm ngồi trên ghế, suy nghĩ : " Hình như đã gặp cô ấy rồi?"

Tối đến, Hàn Nhất Nhất đang ăn tôm hùm đất và xem tivi thì máy điện thoại báo có tin nhắn đến.

Mở mục tin nhắn ra, Hàn Nhất Nhất nhìn hoá ra là mình trúng tuyển rồi!

Cô hưng phấn vui mừng đứng dậy nhảy trên ghế sô pha một hồi thì gọi điện thông báo với Hàn Bạch Quân.

Điện thoại tiếp nối, bên kia Hàn Bạch Quân nghe Hàn Nhất Nhất giọng vui vẻ kể mình đã trúng tuyển chuẩn bị đi làm, em gái vui vẻ như vậy làm anh cũng bị lây thay.

Hàn Bạch Quân cười khẽ qua loa điện thoại trả lời em gái: " Vậy là tốt rồi, cần anh giúp gì thì nói."

Hàn Nhất Nhất vâng lời anh trai: " Dạ." Sau đấy nói chuyện một hồi rồi cúp máy.

Vì vui mừng trúng tuyển, đêm khuya cô đặt thêm vài món đồ ăn để họ ship tận nhà chỉ cần thưởng thức, tự cho mình một bữa đồ ăn nhân dịp trúng tuyển.

Đồ ăn họ ship tới nhanh chóng, cô đang ăn thì được cuộc gọi đến từ ba mẹ Hàn.

Hình như Hàn Bạch Quân đã nói với ba mẹ Hàn việc này nên hai người gọi điện đến chúc mừng cô thêm thay vừa tắt điện thoại từ ba mẹ Hàn thì điện thoại cô báo lên có tài khoản lạ đã chuyển tiền vào tài khoản cô.

Hàn Nhất Nhất nhìn đếm số 0 nơi số tiền trong tài khoản thì đau đầu.

Đột nhiên cô cảm thấy tiền nhiều quá cũng mệt lắm chứ! Số tiền này cô không cần làm gì mà vẫn có thể sống đến đời con cháu rồi đấy.

Kim Dạ tỉnh dậy từ cơn say rượu sau đó rời đi khỏi quán bar.

Hắn nhận được một cuộc điện thoại từ ông nội Kim báo về nhà gấp.

Vừa về đến nhà, Kim Dạ thấy tình cảnh trước mặt thì có nét sững sỡ lướt qua.

Ông nội Kim đang chỉ trích ba Kim thấy Kim Dạ bước vào thì hỏi hắn.

" Con làm hoà với ba con rồi?"

Kim Dạ đáp lời ông: " Dạ."

Ông nội Kim nghe được câu trả lời từ Kim Dạ thì càng thêm tức giận, chỉ ba Kim rồi nói với hắn.

" Con quên ba con từng bỏ rơi con sao? Ta đã nói con đừng có mềm lòng, loại nhẫn tâm bỏ rơi con ruột mình không đáng để tha thứ!"