Dục Tu Ký

Chương 39: Cừu Lạc Giữa Bầy Sói

Tiếng cười nói phát ra tứ phía.

Lý Quý khuôn mặt đầy đau khổ, nhìn Đan Hiểu tức giận không thôi.

Bất giác có mấy bàn tay đụng chạm, sờ soạng vào sau lưng hắn, làm hắn giật bắn mình.

Hắn quay lại phía sau, mắt nhìn các nàng đầy đề phòng.

Chỉ thấy các nàng ta không chút xấu hổ, ngọc thủ còn không rút lại, ai nấy đều cười đắc ý không thôi.

Bộ dạng đầy phóng túng.

Hắn nhất thời khuôn mặt nhăn nhúm.

Xong rồi, thế là xong rồi.

Cừu lạc vào bầy sói rồi.

Con mẹ nó !Hết đường chạy rồi a.

Bất giác, Lý Quý chẳng còn kháng cự.

Hắn buông tay che hạ thân ra, sau đó hai tay khẽ dang ra, khuôn mặt ngước lên trời có chút u oán.

Bộ dạng hệt như sẵn sàng hi sinh chốn sa trường.

Nếu lúc này có vài giọt nước mắt lăn dài, chắc chắn sẽ cực kì bi tráng.

Cả Liễu Thanh đang ngưng thần thấy bộ dạng kia cũng không thể nhịn cười.

- Thú vị ! Thú vị a !Cũng lúc này, miệng bà khẽ động.

Lý Quý đang nhắm mắt bỗng nghe giọng nói của Liễu Thanh trong đầu.

- Ngươi tên tiểu tử này, nhìn bộ dạng của ngươi xem, ta thật nhục nhã a, thiếu chủ Hợp Hoan Tông gặp nữ tử mà có bộ dạng thật khó coi.

Hắn nghe vậy bất giác mở mắt, ngó nghiêng xung quanh.

- Không cần tìm, ngươi… cái tên ngốc tử này.

Liễu Thanh thấy bộ dạng kia của hắn chỉ thở dài, nói tiếp.

- Không cần sợ hãi.

Thả lỏng một chút, các nữ đệ tử Hợp Hoan Tông cùng song tu với Tông chủ vốn là việc bình thường.

Ngươi nên làm quen dần đi.

Lý Quý nghe vậy chợt định thần.

- Cẩn thận…đừng quên hấp thu huyết linh lực của các nàng.

Tiếng Liễu Thanh vọng lại sau đó im bặt.

Hắn nhìn vào khoảng không khẽ gật đầu.

Nhưng lúc này, các ni cô thấy bộ dạng nhìn vào khoảng không gật đầu khó hiểu kia của hắn.

Vừa buồn cười, vừa bạo gan hơn.

Các nàng bàn tay nhanh chóng sờ soạng khắp cơ thể của Lý Quý.

Hắn có rùng mình mấy cái, nhưng chỉ cười trừ, cũng thôi giãy dụa.

Ni cô bên dưới hạ thân có long côn kia thậm chí còn bạo gan hơn.

Nàng ta ở phía sau hắn, ép chặt hai toà nhũ phong đẫy đà vào lưng hắn, khẽ đưa hai bầu sữa kia lên xuống.

Một ni cô thậm chí còn cho mấy ngón tay hắn vào miệng, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi đảo quanh từng ngón, làm hắn giật mình không thôi.

Nhất thời hắn đứng như trời trồng, không biết làm gì cho phải.

Trong lúc Lý Quý không để ý.

Đan Hiểu âm thầm nháy mắt với Tuyết Nhi.

Chỉ thấy Tuyết Nhi kia khẽ gật đầu.

Lúc này.

Lý Quý vô thức giật bắn mình.

Bên dưới hạ thân truyền đến cảm giác ấm nóng đầy ẩm ướt.

Nhanh chóng liếc xuống.

Đã thấy cô nương Tuyết Nhi kia không biết từ lúc nào, đã nhanh chóng cho tiểu huynh đệ đang sun lại của hắn vào miệng a.

Nàng ta đang dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng, điêu luyện vuốt ve hạ thân hắn.

Đã vậy còn khẽ cười, nháy mắt với hắn một cái.

Lý Quý ánh mắt khẽ động.

Nữ tử này cũng là tiểu hồ ly a.

Vô tình liếc sang Đan Hiểu.

Thấy nàng ta nhìn hắn chăm chăm, cười đầy thâm ý.

Hắn như chim sợ cành cong, mỗi khi thấy Đan Hiểu.

Lý Quý bất giác lại nhớ đến tràng cảnh mấy hôm trước, vô thức sợ hãi không thôi.

Nói thì có chút vô lý, theo lẽ thường tình, nam tử nào thấy nữ tử loã lồ mà lại không thích thú.

Lý Quý cũng không ngoại lệ.

Chính vì vậy trước đây hắn mới có cái tật lén lút nhìn nữ tử nhà người ta tắm a.

Nhưng lúc này Lý Quý hắn lại không có cảm giác như vậy.

Đầu tiên, hắn vốn có khoái cảm với nữ tử hiền lành, thuần lương hơn.

Nếu gặp một nữ tử yếu ớt bình thường không ở tu chân giới, không có tu vi.

Đoán không chừng hắn còn là tự tin là người chủ động làm sắc lang a.

Nhưng từ khi gặp Liễu Thanh lẫn các nữ đệ tử Hợp Hoan Tông, hắn bất giác có một cảm giác tự ti không nói thành lời.

Các nàng ta hoang dâm xem thường luân lý cũng không nói.

Nhưng nghĩ đến các nàng đều có tu vi cao hơn hẳn hắn.

Khẽ phất tay cũng không biết hắn chết đến mấy lần a.

Trước đây Lý Quý như nghé con không sợ cọp, không biết thì thôi a.

Nhưng sáng nay nghe Liễu Thanh nói sơ qua, hơn 80 nữ đệ tử Hợp Hoan Tông ở Vô Không Am này.

Đại đa số là tu vi Địa Ma sơ kì.

Nữ tử yếu nhất đi nữa cũng đã là Nhân Ma sơ kì tầng 7 a.

Nghe đến đoạn Đan Hiểu đã là tu vi Địa Ma sơ kì tầng 3, chuẩn bị đột phá tầng 4 bước vào trung kì.

Hắn nhất thời miệng lưỡi khô khốc không thôi.

Mỗi một môn phái đều có cơ cấu quản lý không giống nhau.

Tu vi Địa Ma sơ kì ở Hợp Hoan Tông mới chỉ là đệ tử tinh anh, tiến vào Hậu Kì mới chính thức bước vào cao tầng, có tư cách hội họp chuyện đại sự ở chính điện.

Như lần trước Liễu Thanh ra mắt Lý Quý với các ni cô trong chính điện, 18 ni cô này tu vi đều đã tiến vào Địa Ma hậu kì.

Đây là lực lượng nòng cốt trước đây được Sát Sanh tông chủ phân phó đi theo Liễu Thanh trước khi chết, bảo vệ truyền thừa.

Nhưng ở Thần Kiếm Tông, một trong những môn phái nhất lưu ở phương Bắc.

Chỉ cần đạt đến Địa Tiên cảnh liền được phân phó làm Hộ Pháp.

Chính là đội ngũ bảo vệ môn phái khỏi ngoại địch.

Một số Hộ Pháp còn là chưởng quản hình phạt và quản lý các việc quan trọng khác.

Các đệ tử nội ngoại môn khác thấy Hộ Pháp lúc nào cũng cung kính xưng hô “tiền bối”, sợ hãi lẫn tôn trọng không thôi.

Chính vì vậy có thể nói, thực lực tổng thể của môn phái phương Bắc thua kém phương Nam nhiều lắm.

Mặt khác.

Cho dù Lý Quý không sợ hãi, mỗi lần nổi lên hứng thú với các nàng.

Lại nghĩ đến vô số nam tử bị hút khô dương khí mà chết dưới tay các nàng.

Hắn tự hỏi 5, 10, 15 người ?Liễu Thanh chỉ nói, nữ đệ tử Hợp Hoan Tông tu vi Địa Ma sơ kì, cần tối thiểu 40 nam tử bình thường không có tu vi.

Tu vi càng cao thì số lượng càng ít lại.

Lúc đó.

Hắn cả kinh nhìn Liễu Thanh, thậm chí không dám đoán bao nhiêu nam tử đã vong mạng dưới tay bà.

Chả trách Hợp Hoan Tông bị cả chính tà thù địch.

Một tu sĩ Hợp Hoan Tông đánh đổi không biết bao nhiêu nhân mạng a.

Còn tà ác hơn cả Thi Tông.

Nghe đến đây.

Lý Quý không rét mà run.

Tiểu huynh đệ dù đang cương cứng đến mấy bất giác cũng thấy sợ hãi mà xìu xuống.

Nhưng lúc này thì khác hẳn.

Tuyết Nhi đang không ngừng kích thích hạ thân của hắn.

Có muốn xìu cũng không được a.

Bên cạnh, Đan Hiểu cơ thể loã lồ không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh.

Nàng ta choàng một tay lên vai hắn, bộ dạng hệt như một hảo bằng hữu lâu ngày không gặp.

Liễu Thanh có nói hắn thả lỏng.

Nhưng khi thấy Đan Hiểu, cơ thể lại không tự chủ rùng mình.

Hắn liếc sang đầy cảnh giác.

Đan Hiểu một tay choàng vai, tay còn lại khẽ vuốt má hắn, giọng nói đầy yêu mị.

- Không cần sợ hãi, nếu bọn ta ăn thịt ngươi rồi kiếm đâu ra thiếu chủ mới a.

Mấy ni cô xung quanh ai nấy đều bật cười.

Lý Quý hít sâu một hơi, khẽ ngưng thần.

Bỗng ngọc thủ Đan Hiểu đang vuốt má từ từ tiến xuống dưới.

Ngọc thủ có chút nghịch ngợm, nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngực hắn.

Cảm giác có chút kì quái, vô thức rùng mình nổi da gà.

Nhưng hắn cũng không gạt tay ra, vẫn để mặc nàng ta làm gì thì làm.

Hắn lúc này chỉ chăm chút liếc nhìn Tuyết Nhi bên dưới hạ thân.

Để ý mới thấy.

Lúc này nhìn gần, khuôn mặt nàng ta cũng xinh xắn vô cùng.

Cho dù đầu có cạo trọc đi nữa cũng không thể che đi nét đẹp kia.

Tuyết Nhi khuôn mặt trắng tinh, dù miệng nàng đang ngậm lấy tiểu huynh đệ hắn nhưng vẫn thấy hai lúm đồng tiền ở hai bên.

Thấy hắn nhìn xuống, Tuyết Nhi bất giác nhãn thần long lanh cười lại, bờ mi cong vút.

Bất chợt Lý Quý nhìn si mê gần như quên bẫng chính sự.

Cắn nhẹ đầu lưỡi để định thần.

Nhất thời, hắn nhìn Tuyết Nhi có chút ngượng ngùng.

- Tuyết Nhi cô nương, ngươi có còn Bổ Dương Đan không, ta muốn mượn một viên a.

Tuyết Nhi bên dưới hạ thân hắn nghe vậy bất giác ngạc nhiên.

Dường như lúc này cơ thể tên thiếu chủ này có chút không tốt a.

Dù sao Bổ Dương Đan nàng rãnh rỗi luyện ra không ít.

Mỗi khi bắt được nam nhân nào mới cưỡng ép hắn ta phục dụng a.

Thậm chí nàng còn dư thừa cho các tỷ muội xung quanh.

Nhất thời Tuyết Nhi đình chỉ, rút miệng ra khỏi hạ thân hắn.

Miệng nhỏ cười sảng khoái.

- Không cần mượn, cho ngươi !.

Nàng ta bất giác ngưng thần, một lọ sứ từ trong nhẫn trữ vật bay ra.

Ngọc thủ cầm lấy đưa lên Lý Quý phía trên.

Khuôn mặt đầy sảng khoái.

- Nếu ngươi cần, cứ đến đan phòng gặp ta, vẫn còn thừa nhiều lắm a.

Dứt lời, Tuyết Nhi nhanh như chớp cầm lấy tiểu huynh đệ cho vào miệng.

Lý Quý cười khổ.

Tuyết Nhi nàng ta cũng thật "tập trung” a.

Nhưng có thể thấy Tuyết Nhi là một nữ tử sảng khoái.

Bất chợt Lý Quý dâng lên thiện cảm với nàng.

Mặt khác, nghe nàng ta còn rất nhiều Bổ Dương Đan, hắn vui mừng không thôi.

Chắc chắn phải đến lấy nhiều một chút a.

Dù nghĩ vậy.

Ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhìn nàng ta bên dưới.

- Đa tạ cô nương.

Hắn cũng không chần chừ, hai tay bóp Bổ Dương Đan ra thành mấy mảnh, cho vào miệng nút xuống.

Từng dòng khí nóng ồ ạt truyền khắp các kinh mạch, cảm giác thoải mái truyền đến toàn thân.

Chỉ thấy Tuyết Nhi khẽ nheo mắt cười, miệng vẫn đang chăm chú mút chặt, cũng không có trả lời.

Lúc này, Lý Quý đầu óc thả lỏng, hạ thân bên dưới dần dần cương cứng hơn nữa.

Tuyết Nhi cảm thấy vật trong miệng lớn dần lên.

Ánh mắt chợt loé, đầu lưỡi tiến đến đảo quanh đầu dương cụ của hắn nhanh hơn nữa.

Lý Quý cảm thán.

Đúng là các nữ đệ tử Hợp Hoan Tông a.

Ai nấy khẩu công cũng đều có môn đạo.

Không riêng gì Đan Hiểu.

Bất ngờ, có hai bàn tay lành lạnh từ phía sau đẩy hai bờ mông của hắn ra.

.