Dục Hoả Trùng Sinh

Chương 19: Đừng Lợi Dụng Ta

"Cả ba đều là Luyện Khí sáu tầng".

Tuyết Sinh âm thầm quan sát, thì thào nói nhỏ, một trong ba tên kia cũng đang nhìn chằm chằm Tuyết Sinh.

Đối phương quét mắt nhìn qua, thiếu nữ hồng y bị doạ cho kinh sợ, run run nép vào người thị nữ bên cạnh.

Lúc này bỗng nhiên có tiếng chuông leng keng vang lên, một tên trung niên mặt vuông râu rậm thân hình đồ sộ bên hông đeo một quả chuông nhỏ chậm rãi đi tới, theo bước chân của hắn tiếng chuông càng lúc càng gần.

Tuyết Sinh cúi đầu, không tiếp tục quan sát.

"Ngươi chạy rất nhanh, nhưng chưa chạy ra Thương Quốc không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay chúng ta!" Hắn nhếch môi cười lạnh, thanh âm khàn khàn, cách Tuyết Sinh ba bước chân, hai mắt híp lại khoá chặt thiếu nữ hồng y.

Thiếu nữ run rẩy càng thêm dữ dội, khuôn mặt trắng bệch không có thần sắc, ở dưới cơn hoảng loạn tột độ, nước mắt hai hàng chảy xuống, mà thị nữ của nàng lại vô cùng can trường, không hề tỏ ra sợ hãi, thậm chí trên tay lấp ló một cây trâm cài sắc nhọn, trực tiếp đứng dậy che chắn phía trước.

"Chư vị! Chủ tớ chúng ta thân nữ dặm trường phải bỏ xứ lang bạt tới đây cũng bởi đám lang sói này.

.

Lão gia nhà ta là Thiên Trưởng Doanh Binh vì thủ hộ Thương Quốc mà tử trận, Tần gia mất đi người chống đỡ, đám người này không những cướp đoạt, đốt giết Tần gia, còn ép bán tiểu thư vào lầu xanh.

.

Ta cùng tiểu thư phải trốn chạy, dọc đường bị bọn chúng truy giết không bỏ.

.

Cầu chư vị ở đây nể tình Tần gia hai mươi năm thủ hộ Thương Quốc thay chủ tớ chúng ta nói một lời công đạo!".

Nàng là thị nữ, là thiếu nữ nhưng cũng là một nữ nhân thông minh nhạy bén, nói xong hướng về bốn phía khách xá chân thành cúi đầu.

"Tần Thiên Trưởng có phải Tần Thu Nhiên của Thanh Dực Thành?" Một trung niên đang lặng lẽ uống rượu nghe thấy lời kia bỗng nhiên trầm mặt lại, đứng dậy hướng về phía thị nữ lên tiếng hỏi.

"Chính là gia chủ!" Thị nữ thành thật đáp.

Mà lúc này trung niên mặt vuông cảm thấy không ổn, vẻ mặt hắn lập tức lạnh băng, kéo trường đao bên hông, một đao hướng thị nữ hung hăng chém tới, một đao này quá mức ngoan độc, ra tay chính là đoạt mạng, chứng tỏ ngày thường hành sự không hề kiêng kỵ.

"Tần gia! Tần Thu Nhiên?" Tuyết Sinh lẩm bẩm nói thầm, hai mắt bỗng nhiên bắn ra từng đạo ánh sáng sắc lạnh, chuyện này không ảnh hưởng lợi ích của hắn, không đe doạ tính mạng hắn cho nên ngay từ đầu Tuyết Sinh không có ý định tham dự.

Nhưng mà thiếu nữ hồng y lại là hậu nhân của Tần Thu Nhiên.

Đao quang lướt qua không gian.

Một đao của tu sĩ Luyện Khí sáu tầng không phải tầm thường, trên lưỡi đao ẩn ẩn lôi điện chạy dọc, nếu như thuận lợi rơi xuống, thị nữ kia nhất định chết thảm.

Nàng chật vật lùi lại phía sau, lưng đụng vào bàn gỗ, biết không còn đường tránh thoát liền dứt khoát phó mặc nhắm chặt hai mắt, thời điểm hai hàng mi khép xuống mơ hồ nhìn thấy một cái bóng đen lướt qua, đứng trước người nàng, vung tay ngăn cản một đao kia.

Tay không bắt lấy đại đao, cách đỉnh đầu ba tấc không thể rơi thêm nửa phân, máu tươi theo lưỡi đao chảy xuống, đau nhức truyền lại khiến cho khuôn mặt Tuyết Sinh càng thêm âm trầm.

Ma Thiên Thể Quyết bị máu tươi k1ch thích, bị tâm tình Tuyết Sinh chi phối tự động hiện ra, huyết khí cuồn cuộn bao trùm bốn phía hoá thành vòng xoáy, không gian ba trượng xung quanh cơ thể Tuyết Sinh đều bị huyết khí xâm thực, một tôn Huyết Quỷ dữ tợn không biết từ đâu xuất hiện, hướng trung niên mặt vuông im ắng gào thét.

Đối phương xuất đao quá nhanh, ở trong tình thế cứu người, hoàn toàn bị động Tuyết Sinh chỉ có thể dùng tay trần cản lại một đao, bởi tu sĩ Luyện Thể như hắn không quá ngại vết thương da thịt.

Trung niên mặt vuông bị hư ảnh Huyết Quỷ chấn nhiếp, hơn nữa hắn không dám tin thiếu niên kia lại dùng tay không bắt lấy một đao toàn lực của hắn, đang khi hoảng hốt chỉ cảm thấy vùng ngực đau nhức khó nhịn, không kiềm chế được phun ra một ngụm máu tươi, chật vật đạp đất bay ngược phía sau.

Tuyết Sinh xuất quyền đẩy lùi trung niên mặt vuông lập tức rút lấy dao găm bên hông, đao mang loé hiện, lựa thế mà đứng, chằm chằm nhìn đối phương.

"Nếu như ngươi bước tới một lần nữa, kết cục không phải chỉ thổ huyết đơn giản như vậy!" Thanh âm lạnh lùng rơi xuống, huyết khí càng trở nên táo bạo, Huyết Quỷ sau lưng xông về phía trước há miệng lộ ra răng nanh um tùm, rít lên một tiếng cảnh cáo.

Một tên Luyện Khí sáu tầng, Tuyết Sinh dám chắc mười phần có thể chém giết, nhưng mà đối phương có đến ba người, nếu đồng loạt xuất thủ hắn không thể chống đỡ.

"Khốn kiếp.

.

Tần gia vì Thương Quốc bỏ ra nhiều như vậy, Tần Thu Nhiên chết đi các ngươi cướp đoạt cũng thôi lại còn dám cưỡng ép hậu nhân Tần gia!".

Một người lên tiếng lập tức mười người hò hét đáp ứng.

"Súc vật!! Đánh chết bọn hắn!!".

"Giết!".

Trong những người đang phát ti3t có lẽ không thiếu hạng ác ôn, thường ngày cũng làm ra rất nhiều chuyện xấu, nhưng cái xấu của bọn hắn bị lòng tự tôn che đậy người ngoài sờ không tới.

Hôm nay tận mắt nhìn thấy cái xấu hiển hiện trước mặt liền đem bản thân trở thành chính nghĩa.

Bảy tên Dong Binh vốn dĩ âm thầm ăn uống lúc này đập bàn đứng dậy vung đao rút kiếm hướng ba tên trung niên đạo bào xám tro, gào thét bất bình, hung hăng giết tới.

Một tên hoa công tử không biết từ đâu cũng vội vàng gia nhập chiến trường, hắn xưa nay gian dâm, cư0~ng bức vô số thiếu nữ nhà lành, chỉ có người khác chửi hắn là đồi bại, chưa bao giờ hắn tự nhận mình đồi bại, bởi hắn có tiền, có quyền, cho rằng người như hắn nên được như vậy.

Thế gian này chỉ có người khiến hắn nhìn lên mới đáng giá tôn kính, còn lại đều là sâu kiến, mà hạng sâu kiến như ba tên đang ở trước mặt, hắn nhất định không buông tha.

Chém giết phát sinh, thuật pháp ba động càn quét khách xá, có máu tươi phun ra, tiếng hét thảm quanh quẩn, rất nhiều người ngoài cuộc đứng xem nhìn thấy chém giết dữ dội vội vàng bỏ chạy.

Lúc này Tuyết Sinh mơ hồ cảm nhận, tại tầng hai khách xá có một cỗ khí tức khủng b0', cỗ khí tức kia hướng đám người đang chém giết say máu bỗng nhiên bao trùm.

Oanh minh nổ vang.

Giống như lôi đình giáng lâm, toàn bộ khách xá bị một cỗ áp bách đè ép.

Hư vô trực tiếp bị bóp méo, bát phương vang lên từng tiếng gầm gừ phẫn nộ, có một đạo ánh mắt kinh khủng đang chòng chọc nhìn xuống.

Đám người đồng loạt phun ra máu tươi, bị một cỗ lực lượng vô hình nhấc bổng lần lượt bay lên không khung.

"Các ngươi làm phiền ta uống rượu.

.

" Một giọng nói lạnh băng mang theo uy nghiêm cao độ, giống như thần chỉ quanh quẩn khách xá.

Tồn tại kia khiến cho Tuyết Sinh cảm thấy áp lực khủng khiếp, mồ hôi chảy dài, cơ nhục toàn thân căng cứng.

Linh khí chấn động, một cái kinh thiên đại thủ trống rỗng xuất hiện, không có gì cản trở, nhấn một cái, đem toàn bộ đám người đập bay, ném khỏi khách xá.

Thế giới trở nên im ắng, ánh mắt kia vẫn chưa rời đi, lướt qua từng người, rơi trên cơ thể Tuyết Sinh.

Một ánh mắt lại sắc bén không khác gì ngàn vạn mũi kim cùng lúc đâm vào cơ thể, nhưng mà cỗ đau đớn kia đến nhanh đi cũng rất nhanh, Tuyết Sinh bị ép đến góc tường lúc này mới có cơ hội thở d0'c.

Thị nữ đỡ lấy thiếu nữ hồng y, lẳng lặng hướng về tầng hai khách xá cung kính cúi đầu, lại quay người hướng Tuyết Sinh thi lễ.

"Tần Thanh Trúc đa tạ công tử tương trợ!" Thanh âm rất nhỏ, tựa hồ gió thu phảng phất, một thân hồng y tiều tụy khiến cho người khác vừa nhìn liền dâng lên thương cảm.

Nàng rất xinh đẹp, mày liễu mắt ngọc, dáng người cao gầy, lưng nhỏ eo thon giống như Cúc Trúc.

Tuyết Sinh liếc mắt nhìn, im lặng gật đầu, đợi cho tồn tại trên kia thu hồi ánh mắt mới thở sâu, quay người rời đi.

"Công tử! Ngươi cứu mạng Tần Phượng khiến cho đám người kia ghi hận, bọn hắn rất hung tàn nhất định sẽ tìm ngươi phiền phức.

.

Hay là theo chúng ta vào thành đi!" Thị nữ Tần Phượng đưa tay ngăn cản Tuyết Sinh, thanh âm rất nhạt, trong con ngươi đen nhánh loé lên ánh sáng sắc bén, mang theo một cỗ ý vị khác.

Tuyết Sinh liếc mắt nhìn nàng, khuôn mặt trầm xuống hiện ra một mạt băng lãnh.

"Ta cứu ngươi vì tiểu thư nhà ngươi họ Tần.

.

Hôm nay đã làm hết sức, ngày mai mặc kệ các ngươi sống chết ra sao cũng sẽ không liên quan đến ta, cho nên đừng lợi dụng ta, mà ta cũng không có nhu cầu phải bảo vệ bất kỳ ai.

.

!" Thanh âm này lạnh như tuyết, sắc như dao, mang theo uy hiếp.

Cản một đao là cùng Tần Thu Nhiên trả duyên tri ngộ, lòng hắn không thẹn, nhưng mà thị nữ Tần Phượng kia lại đem Tuyết Sinh nhìn thành công cụ để lợi dụng.

Tuyết Sinh gạt tay nàng, trước khi đi liếc mắt một cái giống như cảnh cáo.

Một ánh mắt để cho nàng nhìn thấy Mã Nhạc Sơn xác người chất đống, máu tươi nhiễm trời, một ánh mắt tạo thành sát thương khiến cho tâm linh nàng sụp đổ

Ngồi bệt trên mặt đất, khuôn mặt trắng bệch, mồ hôi chảy xuống thành dòng.

Tần Thanh Trúc không hiểu chuyện gì hoảng hốt lôi kéo nàng.

"Phượng nhi! Ngươi làm sao vậy?".

"Ta không sao.

.

Thiếu niên kia.

.

Hắn!!!" Tần Phượng cúi đầu, thì thào nói nhỏ.

Tần Thanh Trúc lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Tuyết Sinh, nàng không hiểu vì lý do gì thiếu niên kia bỗng nhiên đứng ra cứu Tần Phượng một mạng cũng bỗng nhiên trở nên hung ác, giống như muốn giết người vậy.

Tuyết Sinh vào phòng khoá chặt cửa, bỏ hết tạp niệm ra khỏi đầu, ngồi trên giường xếp bằng tĩnh toạ, Lão Y Sư nói, trước khi ăn Thanh Trần Đan không được Tẩy Tủy, mà cách đây không lâu hắn đã Phục Cân một lần, đề phòng bất trắc, cho nên không dám tiếp tục.

Tâm ý hoàn toàn đặt vào Pháp Tu.

"Mạo Nhi Thành là điểm tổ chức khảo hạch, nếu như vậy ta không nhất thiết tốn công, mạo hiểm đi La Sát Môn, hiện tại phải nhanh chóng gia tăng thực lực.

.

".

Tuyết Sinh thì thào nói nhỏ, lặng yên đi vào nhập định.