“Mẹ, mẹ đừng khóc.

” Nước mắt của mẹ làm cho lòng Thẩm Thiên Bách đặc biệt khó chịuH.

ắn nhịn xuống chua xót nơi chóp mũi, nghiêm túc lên tiếng bảo đảm với mẹ mình: “Mẹ yên tâm, lựa chọn của con trai sẽ không sai, về sau con nhất định sẽ cưới cho mẹ cô con dâu tốt nhất.

”Đời trước Triệu Miêu Miêu dịu dàng thiện lương, hắn đối với hôn nhân của mình tràn ngập tin tưởng.

Vương Tiểu Vân xoa xoa khóe mắt, cũng nghe ra ý trong lời nói của con trai, nhưng quả thật đến lúc này rồi ba không muốn có cái gì liên lụy cùng với nhà họ Triệu kia.

Vì thế liền trực tiếp sảng khoái nói : “Con muốn cưới ai mẹ đều không phản đối, nhưng người họ Triệu thì không được, sự việc lần này quá sốt ruột rồi, con cũng không thể lại làm mẹ thương tâm đi.

”“……” Thẩm Thiên Bách vốn định nhấc lên quan hệ yêu đương của hắn cùng Triệu Miêu Miêu, nhưng ai ngờ thái độ của mẹ hắn lại ra ngoài dự kiến của hắn, hắn giật giật môi, chỉ có thể đánh mất kế hoạch ban đầu, tiếp tục tính toán cách khác.

*Hai ngày sau, Đồn điền Đông Sơn Truân lại ra một chuyện lớn!Sáng sớm trời còn chưa sáng hẳn, Thẩm Thiên Bách đã bị mấy Hồng tụ tiêu mang đi.

Hồng tụ tiêu là người Ngô Quảng Ninh phái tới, lý do Thẩm Thiên Bách bị bắt là gì thì không cần nói ai cũng biết.

Làm cho Vương Tiểu Vân trăm triệu không nghĩ tới chính là, Ngô Quảng Ninh thế nhưng một chút đều không cho Vương Dũng Cường mặt mũi, hắn nói bắt người liền bắt người, bà ta trơ mắt nhìn đứa con trai yêu quý của bà ta bị mang đi lại một chút biện pháp đều không có.

Thẩm Viễn Chinh cũng bất lực như vợ, hắn chỉ có thể đem lửa giận một lần nữa rơi xuống trên người Vương Tiểu Vân : “Đều tại người nhà họ Vương nhà bà không làm được việc gì lên hồn, lúc này Thiên Bách bị các người hố thảm.

”Đối mặt với tức giận của nam nhân, Vương Tiểu Vân trừ bỏ khóc vẫn là khóc, bà ta chỉ có thể chạy về nhà mẹ đẻ tìm Vương Dũng Cường thương lượng tìm ra biện pháp.

.