Trái ngược lại với những lời trêu đùa ác ý đó An im lặng không nói gì.

Cậu ta chẳng đuổi theo Phương Uyên mà cũng chẳng tranh chấp với mọi người.

An chỉ đứng đó, thi thoảng ánh mắt liếc qua nhìn tôi một hồi khiến tôi có cảm giác chưa bao giờ có mà có lẽ là không tồn tại loại cảm giác này trên đời: vừa thành công, vừa thất bại!

Cứ như thế tôi thuận lợi ngồi vào vị trí đó.

Ba ngày liền Uyên không đi học, An cũng không đi thăm hay lên tiếng trách mắng tôi gì cả.

Mọi thứ nhàn nhạt trôi qua không có một chút dư vị nào đọng lại.

Buổi sáng tôi học chính trên lớp, còn buổi chiều vì để giết thời gian cũng vì để quên hết mọi thứ tôi bắt đầu vùi đầu vào học, đăng ký liền mấy khóa ôn thi, kiến thức của tôi cũng nhanh chóng được cải thiện rõ rệt!

Và hôm nay là sáng thứ tư Uyên không đi học.

Thiếu cô ta như kiểu thiếu đi gì đó khiến cho tôi chán nản, ủ rũ nằm trườn ra bàn.

Cơ mà, có gì đó sai sai...!người ta nói yêu là nhớ mà mong chờ...!chẳng lẽ...!tôi yêu Hạ Phương Uyên? Không được! Điều này ứ phải sự thật, có lẽ là do mỗi khi tôi thầm mong cô ta tránh xa ra thì cô ta lại xuất hiện mà lúc muốn cô ta xuất hiện thì cô ta mất tăm làm cho tôi bực bội!

Nghĩ rồi tôi thở dài một hơi rồi nằm bẹp xuống.

Tôi đưa mắt nhìn từng tia nắng sớm tinh nghịch trên từng cánh lá, có một chút gì đó...!gọi là hoài niệm!

- Bảo bối...!nay lại làm sao vậy?

Thu Nhi từ đâu chạy đến nhào vào ôm trầm lấy tôi.

Tôi hút hút cái mũi rồi dụi dụi đầu vô ngực bả y như là con nít.

Mấy bà biết tại sao tôi làm vậy không? Má nó, mềm mềm còn thơm thơm nữa, làm như vậy thì đứa nào chả thích chết mê luôn!

- Sao đấy?

- Chán!

- Dị ó hỏ, thôi nè, thương thương nhiều nè!

Vừa nói Nhi vừa xoa đầu tôi, vừa lôi từ trong cặp ra một đống đồ ăn vặt.

Bả đánh mắt nhìn tôi mấy cái lận rồi cục súc nhét luôn cái bánh vô miệng tôi:

- Ăn đi, ăn đi, bé mà gầy chị xót lắm!

Tôi đưa đôi mắt đầy ấm ức lên nhìn bả, miệng thì nhồm nhoàm miếng bánh, đúng kiểu ăn trong sợ hãi.

Bạn nhà người ta thì tranh nhau từng miếng một còn bả thì lôi một đống ra bắt tôi ăn hết.

Tôi cảm giác tôi thực sự đáng thương, Thu Nhi như muốn vỗ béo tôi, nuôi tôi xong rồi thịt tôi luôn vậy! Bên ngoài là can tâm nhưng bên trong là bầu trời đầy nước mắt, bé buồn bé ấm ức nhưng bé không thể nói ra!

- Bảo bối, biết tin gì chưa?

Tui lắc lắc đầu, miệng vẫn chăm chú thực hiện công việc nhìn Thu Nhi.

Bả thở dài một hồi, lôi từ trong cặp ra một tờ giấy in sẵn bảng thống kê.

Nhi nhìn tôi một lát như con hổ nhìn mồi khiến tôi rén cả người, một lát sau, bả thong thả cầm bút lên rồi trầm ngâm nói:

- Trao đổi học sinh năm nay, chị ghi tên bảo bối vô nhá!

Trao đổi học sinh? Trao đổi học sinh? Cụm từ này lặp đi lặp lại trong đầu tôi vài lần, như chợt kịp nhận ra điều gì đó, tôi vứt cả bánh trong tay đi bất ngờ giật lấy tờ giấy rồi hét lên:

- Không được! Không được ghi!!!

Thu Nhi giật mình buông tay ra, tờ giấy lọt vào trong tay tôi.

Tôi gấp gáp đưa lên xem rồi thở phào một hơi nhẹ nhõm.

May quá, bả mới đặt bút chứ chưa kịp ghi.

- Sao lại không đi? Cơ hội tốt như vậy mà?

- Em không thích, chị muốn xa em hay gì mà đuổi em đi như vậy?

- Đâu, đâu có đâu, thương bảo bối không hết ấy chứ!

Thu Nhi ôm tôi vào trong lòng sủng nịnh nói.

Tôi phồng phỉu giận dỗi ném tờ giấy đi đẩy bả ra rồi ngồi xuống.

Nhi biết tôi đã dỗi liền ngồi sát vô tôi, dụi dụi vào tay tôi, giọng nói nỉ non mất một hồi tôi mới chịu tha thứ.

- Mà, sao bé không đi? Học sinh nào cũng muốn đi nhưng không có cơ hội.

- Thế sao chị chọn em?

- Hmm...!chị nói là chị nhìn ra tố chất của em được không?

- Xì...!em thì có gì chứ, học thì dốt chắc qua nổi vòng loại!

- Không! Em có thể rất giỏi, do em lười thôi!

Nhi nghiêm túc nhìn tôi, ánh mắt ngưng trọng của bả làm tôi đứng hình mất một lúc.

Ừ thì cứ cho là tôi giỏi đi nhưng tôi không muốn đi.

Đi...! để làm gì cơ chứ? Tôi ghét chờ đợi, ghét cách xa ghét luôn cả lý do Hạ Vũ rời xa tôi hai năm trước: Anh ý cũng từng là sinh viên trao đổi đó thôi!

Tôi cười xòa lên nhạt nhòa, gạt bỏ vấn đề nãy giờ chúng tôi đang nói đến.

Tôi cầm tờ giấy lên trước mặt Nhi rồi trêu đùa nói:

- Hay chị thử đăng ký đi!

Nhi hờ hững nhìn tờ giẩy rồi nhún nhún vai ngả người ra đằng sau, giọng nói trêu đùa, bỡn cợt:

- Chị mày đi rồi thì ai giúp ông bà gì thừa kế cái đống gia sản đó đây! Khó khăn lắm em ạ, nhà chị thì chẳng có gì ngoài tiền!

Tôi bật cười lên khúc khích, vỗ vỗ vào vai Nhi thong thả nói:

- Rồi, rồi...!chị là nhất, bữa nào vất vả quá thì em gánh vác thay cho!

- Thật?

- Thật mà!

- Oke, chốt đơn, chiều qua nấu cơm san sẻ gánh nặng cho chị nhé!