Anh cả tôi cũng đâu vừa, thấy thằng em cạnh khóe mình liền ung dung ẩn dụ:

- Ít ra tao chuối tiêu còn mày chuối lá, hơn nữa quan trọng là mày chín nhanh hơn tao.

Cụt đường không thể cãi lại anh hai liền quay ra quát nạt tôi:

- Nhìn cái gì mà nhìn, lo uống canh gừng đi!

Tôi tặc lưỡi một cái, không phải ảnh nhắc đến làm đầu tôi tắt điện sao, lý lẽ thua anh cả lại còn quay ra mắng tôi nữa.

- Mà Linh, tao nghĩ mày đi coi bói luôn đi, Hạ Phương Uyên gắn định vị trên người mày hay gì mà lúc nào cũng xuất hiện trước mặt mày như vậy!

Anh cả tôi vừa nhâm nhi bát canh vừa thong thả nói.

Tôi trưng ra vẻ mặt bất cần, kiểu ứ biết chuyện gì, túm lại coi như thể nghiệt duyên đi!

- Mà hôm nay được đó, pha đổ trà sữa hơi bị đi vào lòng hồ!

Anh hai tôi nhắc đến khiến bốn chúng tôi lại được một phen bật cười rôm rả, được một lát anh cả tôi giơ tay ý kêu ngưng lại:

- Nhưng mà lần sau rút kinh nghiệm, tìm chỗ nào không có người mới tẩn nó một trận cho nó chết không ai cứu!

Ảnh cười lên gian xảo độc mồm độc miệng nói, tôi liền ghé vào tai ảnh nhe nhởn thì thầm:

- Má tao nói còn nhỏ mà độc mồm là không có người yêu đâu đó!

- Haha, thế cũng đỡ, hơn người yêu cũ thằng Nguyên!

Nói rồi chúng tôi lại cười lên hả dạ, duy chỉ có anh hai là mặt mũi tối sầm lại, ảnh nghiêng chén canh gừng chép miệng tẻ nhạt:

- Vẫn đâu bằng hôn phu của ai kia, đẹp trai lại còn dịu dàng với em nữa, nhưng mà...!bao nhiêu em thì không biết!

- Kệ nó đi!

Tôi vẫy vẫy tay húp vội chén canh gừng còn đang nóng, canh đi vào trong tôi lại bị anh cả chặn lại nghẹn ứ!

- Anh Vũ anh xem thế nào mà thu xếp về làm em rể của "anh" đi!

Hạ Vũ nghe tiếng liền cười lên gượng gạo trả lời:

- Anh lúc nào cũng được! Chỉ là em có em gái không thôi!

- Em gái thì không có nhưng của nó thì có một!

Tôi hít một hơi nuốt nốt chỗ canh vào trong bụng.

Vị đắng đắng của gừng còn dư lại làm đầu lưỡi tê dại đi, ba ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi, tôi cười hì hì né tránh nhưng lại bị hai anh công kích không còn đường mà lui.

Tôi đưa mắt nhìn ánh sao lấp loáng trên bầu trời, tay run lên nắm chặt gấu áo, toàn thân hít một hơi thở thật sâu bình tĩnh lại, đã đến nước này, tôi cũng nên nói rõ tất cả:

- Em xin lỗi, em chưa bỏ được tình cảm với An!

- Vậy nếu em bỏ được em sẽ chấp nhận anh?

Vũ do dự hỏi tôi, tôi cúi gằm mặt xuống không muốn trả lời, tâm trí tôi điên cuồng rối bời, đúng lúc này một loạt tiếng nổ lớn vang lên!

" Đùng...!đùng...!đoàng...."

Ngàn tia pháo lóe sáng, rực cháy trên nền trời lấp lánh, tiếng nhạc ngân vang, hoà cùng tiếng đồng hồ, tiếng đài chúc Tết:

"Happy new year

Happy new year

May we all have a vision now and then

Of a world where every neighbour is a friend

...!"

Lạc trong những âm thanh, hình ảnh đầy mộng mị, chúng tôi cùng đưa mắt nhìn lên bầu trời ngắm vẻ đẹp kinh diễm, nồng nàn của từng làn pháo hoa chúc Tết.

Giữa biết bao âm thanh nhảy nhót trên từng mái ngói đỏ tôi bỗng cảm giác có chút gì đó gọi là cô đơn.

Ánh mắt khép lại, tôi nhìn pháo hoa bằng tâm trạng của chính mình, chúng bừng sáng trên bầu trời thật đẹp nhưng cũng thật ngắn ngủi rồi lại lụi tàn, chúng giống như một kiếp phù du, tỏa sáng một khắc rồi thành tro bụi chôn vùi vĩnh viễn.

Một mớ tâm trạng hỗn độn hoà cùng không khí Tết, tôi mơ hồ nghe gió hát bên tai, nghe giọng nói của một ai dịu nhẹ:

- Anh chờ em...

- Một năm, năm năm, mười năm, hay cả cuộc đời, em vẫn có anh chờ đợi!

Nói rồi tôi vô thức quay lại nhìn khoảng không trống vắng.

Hạ Vũ đã đi mất từ bao giờ, chỗ ảnh ngồi chỉ còn gió lạnh lướt qua.

Tôi cười lên đầy mất mát, khóe môi khẽ mấp máy một chút, âm lượng vừa đủ tôi nghe thấy mà không...!còn có trời đất nghe thấy, gió nghe thấy và cả lòng tôi thấu hiểu chính con tim tôi:

- Em xin lỗi...!kiếp này, em chỉ có thể nợ anh mà thôi!

***

Sau giao thừa tôi vùi mình vào trong chăn ấm.

Cảm giác lạnh giá được xua đi, tôi dần dần lãng quên mọi thứ mà chìm vào trong giấc ngủ.

Sáng hôm sau, lúc tôi vươn vai tỉnh dậy thì cũng là lúc trời đã ngập tràn những tia nắng chói lóa.

Tiếng chim hót líu lo ngoài ban công, hương hoa nhài, hoa mộc đưa lên thoang thoảng.

Tôi nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi chạy thẳng xuống dưới nhà, để làm gì chắc mấy bác cũng biết rồi đó, thả con sin sít bắt con cá rô phi chứ làm sao, xuống mừng tuổi ba má tôi rồi đợi ba má mừng tuổi lại ấy mà!

Vừa đặt chân xuống dưới tầng, không khí vắng lặng đã ập vào trong tôi, tôi ngơ ngác đi xung quanh lớn tiếng gọi nhưng không có đáp lại cả.

Chắc ba má đã đi chúc Tết hết rồi, tôi thở dài chán nản bước từng bước lên tầng.

Lề mề đi pha một chút sữa, tiện tay cầm luôn quyển truyện ra ngoài ban công ngồi!