Cái giọng nói ấy lại vang lên, nhưng lần này nó lại chứa ý châm chọc tột độ.

Tôi đứng chôn chân mất 5 giây, không biết giải thích sao cho cậu ta hiểu nữa.

Miệng thì ú ơ, tay quơ lăng quăng không thành lời.

- Múa may cái gì, mẹ biết hai đứa từ lâu rồi!

- Hả? Biết gì hả mẹ? Con với cậu ta đâu.

Chưa để tôi nói hết câu mẹ tôi đã chặt ngang một tràng chất lừ.

- Con rể tao đấy chứ ai.

Thằng bé con nhà bác Phúc mới chuyển về ở bên kia kìa, bố thằng bé là bạn nối khố của ba mày đó.

Từ nhỏ đính ước hai đứa rồi, khổ lắm!

- Mà tao nghe bác Phúc nói mày với thằng An nhắn tin qua lại lâu lắm rồi mà, giờ còn ngơ ngác như quạ luộc ấy.

Con ơi là con mày ế tới già mất.

- Ơ, nhưng mà mẹ, con đâu nhắn tin gì với cậu ta?

Thực sự là tôi ứ biết cái gì hết, tự dưng hắn trở thành hôn phu của tôi, như vậy có đột ngột lắm không? Cảm giác y như mấy tình tiết ngôn tình ấy.

- Mày ngu lắm con ơi, cái nick facebook mày đặt biệt danh " Tiểu Ka Siêu Yêu Quý" là thằng bé đó.

Chẳng phải hai đứa nhắn tin cũng hơn hai năm nay chứ là gì!

Hai mắt tôi bỗng trở nên mờ mịt, coi như tôi mù đi, tôi không thấy hắn, không biết.

không biết.

không.

không thể nào.

Cái người tôi thường xuyên nhắn tin, trêu chọc, sủng nịnh, gọi thân mật ấy lại là hắn? Nội tâm tôi gào thét điên cuồng, ngay tại đây tôi chỉ muốn đào lỗ để chui xuống.

Chết tôi mất thôi, đoạn chat tối qua tôi nhắn cho hắn kiểu.

" Tiểu cưa cưa~~"

" Sao?"

" Người ta nhớ anhhh"

" Thiệt không đó? Mà đang làm gì vậy?"

" Coi H nè.

Mà.

tiểu cưa cưa muốn thực hành cùng ta không aa~~"

".

"

" Đến lúc anh làm thật thì đừng hối hận nhé"

" Ưm.

hối hận làm chó"

Tất cả các dòng tin nhắn trước đó đều ùa về.

Thế giới quan trước mắt tôi dường như đang sụp đổ, cảm giác xấu hổ lẫn tức giận đan xen.

- Ngơ ra đó làm gì, đi vô dọn cơm, tý nữa hai bác cũng xuống đây đấy, lo mà lấy lòng nhà chồng nha con.

Mẹ tôi vơ lấy giổ rau đi vào, tôi khóc không thành tiếng cười cũng chẳng ra khẩu hình, len lén đưa mắt nhìn hắn.

Hai ánh mắt chạm nhau, tôi giật mình cụp mắt lại đi vào, ai mà biết hắn chăm chú nhìn tôi nãy giờ.

- Muội muội à, chúng ta nên thực hành không?

- Thực.

thu.

thực hành cái gì chứ, tôi không biết.

- A ra a ra, muốn thế nào đây, làm cẩu hử?

- .

- Gâu gâu.

Tôi nhắm mắt nhắm mũi sủa đại hai tiếng lớn rồi hất tay cậu ta ra chạy vụt vào trong.

Đáng chết, cuối cùng tôi là kẻ đi săn hay tôi là con mồi trong tầm ngắm của cậu ta từ lâu rồi?

Hơn mười một giờ trưa thì bàn ăn đã dọn dẹp xong xuôi, ba tôi ngồi gác chân ở ghế sô pha, mẹ ngồi pha trà đợi hai bác nhà bên sang ăn cơm.

- Cái Linh, mày sang gọi bố chồng mày qua đây đi!

Lông mày tôi chau lại, chẳng biết nên khóc hay cười nữa.

Con gái nuôi 17 năm trời mà ba tôi lại cùng ruộc với mẹ đá tôi sang cho hắn.

Thật là tan nát trái tim nhỏ bé này quá đi!

- Baba à, sao ba lại nỡ gả con gái yêu quý đi sớm thế!

- Gớm cô, gả được cô tôi vui chẳng hết chứ nói gì không nỡ.

Tôi buông hai tay thất thần, thế là hết, thế là toang, chẳng cần một ai nữa.

bất kể ai cũng dư thừa.

- Đi đi nhanh lên, vớ được trai đẹp sướng ra mặt còn gì.

Mẹ tôi giục tôi, tôi ngước mắt lên nhìn hắn.

Ừ thì đẹp trai thật, da trắng, mắt đen, lông mi dài khiến tôi phải ghen tị.

Đặc biệt là đôi môi kia, chết mê người ta mất, hai cái má lúm cũng cute thấy ông vải luôn.

Ơ nhưng mà không được, hắn không phải con mồi tôi săn được nên không yêu! Nghĩ rồi tôi vỗ vỗ vào má, đứng lên lấy lại tinh thần hạ quyết tâm.

" Hoàng Khánh Linh, nữ tử hán, đầu đội trời, chân tông lào, chạy qua mời hàng xóm dùng bữa thôi mà.

Fighting"

***

Vừa hạ quyết tâm xong tôi chạy một mạch qua nhà bên kia.

Hít một hơi thật sâu tôi hét lớn.

- Ba mẹ cháu mời hai bác qua nhà ăn cơm ạ!!!

Tôi hét lên hai ba lần như vậy nhưng chẳng thấy ai trả lời lại cả, bù vào là.

- Gâu gâu gâu gâu gâu gâu ( Dịch: Cô là ai? Muốn làm gì?)

- Chó chó chó!

Tôi hô lên rồi cắm đầu cắm cổ chạy, con chó lông trắng như tuyết xù lên, bổ nhào đuổi theo tôi.

- Má ơi cíu con, chó nó đuổi con!

Nước mắt nước mũi tôi tèm lem, có lẽ vì bị chó rượt nhiều quá nên tôi chạy nhanh thành quen, một mạch lao vào trong sân thì thấy hắn.

Như vớ được phao cứu sinh tôi nhảy lên ôm chầm lấy hắn, hai mắt nhắm tịt lại, mồm miệng, câu chữ nhảy linh tinh.

- Chó, chó, chó.

chó mày ơi, chó mày đuổi tao.

Hắn cười phì lên.

- Bà tính ôm tôi đến bao giờ?

Tôi giật mình nhận ra liền nhảy xuống.

Con chó trắng vẫn đang le lưỡi, ngồi thụp nhăm nhe trước cổng nhà tôi.

- Mun, mama đó, con gọi đi!

- Gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu ( Dịch: Yee, con cuối cùng cũng có mama rồi!)

- Này, đồng loại của bà đó, nó muốn làm quen thôi mà mần chi gắt thế!

- Đồng loại con khỉ, ông đi mà chơi với nó!

Nói rồi tôi giận giữ bỏ vào trong nhà.

Cậu ta với con Mun ngồi ngoài sân nói dăm ba câu linh tinh gì đó tôi cũng chẳng nghe rõ.

P/s: Ngoại truyên

- Giỏi lắm con trai của ta, làm mama con ôm ta.

- Gâu gâu gâu gâu gâu ( Dịch: Hai cục xương, ba cân thịt, bốn lọ sữa tươi ít đường)

- Là sao?

- Gâu gâu gâu gâu( Dịch: Thì con đang giảm béo nên ăn thế thôi)

- Ý tao hỏi là mày làm vì thức ăn à?

- Gâu gâu ( Dịch: Đúng rồi)

- Cút!

- Gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu( Dịch: Đừng mà baba, Mun biết lỗi rồi, ahuhu, lần nữa, con giúp ba lần nữa)

- Thế còn được, yêu Mun nhất, à mà quên vợ của ba nhất.

Con Mun kiểu: -.