Bối Nhĩ Đóa và Đường Lật biết nhau từ thời học cấp ba, tính ra đến nay đã gần được chín năm. Mặc dù bốn năm học đại học mỗi người một nơi nhưng hai người chưa bao giờ mất liên lạc với nhau. Người bạn đầu tiên và cũng là duy nhất mà Bối Nhĩ Đóa tìm mỗi năm về quê chính là Đường Lật, đến lúc nhìn thấy Đường Lật, cô mới có cảm giác đã thật sự về nhà.

Ngay cả mẹ của Bối Nhĩ Đóa cũng phải nói: “Trong đời một người, gặp được một người bạn không ghen ghét với con khi con thuận lợi, không ghét bỏ con khi con khó khăn là điều cực kỳ khó được, con phải cố hết sức nâng niu quý trọng”.

Lần nào Bối Nhĩ Đóa cũng trả lời: “Đương nhiên là phải quý trọng rồi, con vẫn luôn coi nó là bảo bối mà”.

Mẹ của Bối Nhĩ Đóa nói như vậy là có lý do rõ ràng. Người nào cũng có một thời gian xinh đẹp rạng ngời nhất, ba năm cấp ba xem như thời kỳ nhan sắc đỉnh cao của Bối Nhĩ Đóa. Khi đó mặc dù cô không cao nhưng được cái mảnh dẻ, dáng người cân đối, làn da mịn màng không nhìn thấy một lỗ chân lông nào dù là nhỏ nhất, mỗi khi cười là tít mắt lại, vừa đáng yêu vừa rực rỡ. Mỗi khi cô đi qua hành lang đều có vô số nam sinh quay lại theo quán tính, ánh mắt các nữ sinh cũng không nhịn được dừng lại trên người cô.

Đó là thanh xuân tươi đẹp của Bối Nhĩ Đóa. Trong ba năm cô có thể diễu võ dương oai đó, không ít nữ sinh đã coi cô như kẻ địch giả tưởng, chỉ có Đường Lật vẫn suốt ngày hi hi ha ha chơi cùng với cô.

Ngày vui ngắn chẳng tầy gang. Tốt nghiệp cấp ba, Bối Nhĩ Đóa thi vào khoa quản lí tài nguyên nhân lực của một trường đại học danh tiếng ở thành phố N. Không biết là vì lạ đất lạ nước hay vì phát hiện chuyên ngành học không thích hợp với mình, cô thường xuyên buồn bực không vui, nhan sắc cũng dần dần ảm đạm theo tâm tình. Trong đại học N mĩ nữ nhiều như lợn con, Bối Nhĩ Đóa càng ngày càng trở nên thông thường, kết quả học tập không tốt không kém. Sau khi kết thúc chương trình thực tập năm thứ ba đại học, cô nhận rõ sự thật bản thân mình không thích chuyên ngành đang theo học nên bắt đầu tìm đường khác. May mà bình thường cô có nhiều sở thích thú vui, tính tình cũng không đến nỗi bảo thủ, có can đảm mạo hiểm, được Đường Lật ủng hộ và giúp đỡ, cô bắt đầu tự mình lập nghiệp. Cô thuê một cửa hàng nhỏ trên phố gần khu trường học ở thành phố N, mở một quán lẩu nhỏ nhắm đến khách hàng học sinh sinh viên, cầm cự được một năm rưỡi thì đầu hàng.

Trong một năm rưỡi gian khổ từ khi mở quán đến khi dẹp tiệm, bởi vì bố mẹ không tán thành, Bối Nhĩ Đóa gặp phải phiền phức hay khó khăn gì đều không dám kể khổ với họ, đối tượng dốc bầu tâm sự duy nhất chính là Đường Lật, Đường Lật đã cùng cô vượt qua những tháng ngày đau khổ đó.

Hôm Bối Nhĩ Đóa từ thành phố N về, Đường Lật tự mình đến ga tàu đón cô, mang theo một chiếc cánh gà bọc giấy thiếc, cười hì hì nhìn cô.

“Quê hương vẫn là tốt nhất. Phong cảnh quen thuộc, ngay cả bạn cũ cũng vậy”. Đường Lật nhét chiếc cánh gà vào tay cô, hoan nghênh cô về nhà.

Khi đó Bối Nhĩ Đóa gật đầu trịnh trọng, cả hai mắt và trái tim đều nóng lên vì câu nói đó.

Trong đời có một người bạn như vậy là may mắn của mình.

Vẫn thường nghe may mắn là kết quả của cả quá trình tích lũy, thứ không dễ gì có được lại càng cần phải quý trọng.

Như vừa rồi, cho dù Đường Lật đã đưa ra một đề nghị rất không hợp lí, Bối Nhĩ Đóa cũng không cách nào từ chối được.

Bối Nhĩ Đóa trằn trọc cả đêm, sáng sớm hôm sau đã gọi điện thoại cho Đường Lật: “Này, cậu cần tớ phối hợp thế nào đấy?”

Đường Lật bên kia điện thoại sững sờ một lát, âm thanh nhanh chóng mang theo nét cười: “Cậu nhận lời rồi à?”

“Tớ nhận lời cũng vô dụng, đối phương cũng phải đồng ý mới được”. Bối Nhĩ Đóa nhớ tới bộ mặt không coi ai ra gì của Diệp Trữ Vi.

“Nếu sếp Úc đích thân nhờ vả thì bên phía anh ta chắc chắn không thành vấn đề”.

Bối Nhĩ Đóa vung tay xua cảm giác khó chịu vô cớ xuất hiện trong không khí: “Thế cậu cho tớ số điện thoại của anh ta đi!”

“Cậu không có số điện thoại của anh ta à? Hôm đó hai người không trao đổi sao?”

“Không”.

“Tớ dừng máy sẽ lập tức nhắn tin cho cậu. Đừng căng thẳng, chỉ là làm bộ làm tịch trên mạng thôi mà, chuyện nhỏ như con thỏ”. Đường Lật nói: “Giờ tớ phải xuống dưới lầu mua cà phê, lát nữa còn có hội nghị, công việc chất đống như núi, xong việc tớ sẽ nói với cậu nên làm thế nào”.

Đường Lật gác máy, nhanh chóng gửi một tin nhắn cho Bối Nhĩ Đóa, nội dung đương nhiên là số điện thoại của Diệp Trữ Vi.

Bối Nhĩ Đóa lưu số của Diệp Trữ Vi vào máy, chủ động gửi một tin nhắn hỏi thăm: “Diệp Trữ Vi à? Tôi là Bối Nhĩ Đóa, đây là số của tôi”.

Diệp Trữ Vi không trả lời, đây là chuyện trong dự liệu của Bối Nhĩ Đóa, cô không hề cảm thấy bất ngờ. Người như anh ta chỉ nhìn qua đã biết là người không thân thiện, cũng không bao giờ chú ý đến tin nhắn từ số điện thoại lạ.

Buổi tối Đường Lật lại gọi điện thoại tới nói chuyện với Bối Nhĩ Đóa một hồi lâu, đại khái là dạy cô làm thế nào, này nói gì không nên nói gì, làm thế nào khiến mọi người có cảm giác cô và Diệp Trữ Vi là người yêu thật sự. Bối Nhĩ Đóa nghe một hồi thì buồn ngủ, vừa nhắm mắt lại định đi vào cõi thần tiên, Đường Lật chợt nâng cao giọng, tâm tình rất tốt: “Đúng rồi, sếp Úc đã đích thân đến nhờ Diệp Trữ Vi, đương nhiên anh ta không thích chuyện này rồi nhưng cũng tỏ ý không ngại, yêu cầu duy nhất là tất cả những chuyện phiền phức đều giao cho cậu”.

“Sao?” Bối Nhĩ Đóa rùng mình, cơn buồn ngủ tan biến: “Nghĩa là sao?”

“Chính là cậu chủ động, anh ta bị động. Cậu cần sắp xếp tất cả, anh ta chỉ việc phối hợp”.

“Tại sao tớ cứ có cảm giác tớ phải làm bảo mẫu cho anh ta vậy?”

“Không phải thế, chủ yếu là anh ta rất bận, phải làm thí nghiệm, phải dạy thay, còn có rất nhiều việc khác nữa”. Đường Lật giải thích: “Người ta làm việc cho nhà nước, không giống cậu có thể tự do sắp xếp thời gian, làm phiền cậu thông cảm một chút, chủ động san sẻ công việc. Còn chuyện thù lao tớ đã nói với sếp Úc rồi, sếp Úc nói chỉ cần làm tốt thì đây căn bản không phải vấn đề”.

“Vậy được”. Mặc dù có chút buồn bực nhưng cứ coi như đây là một công việc đi, có việc thì làm, vậy thôi.

“Chốt thế nhé!”

Trước lúc đi ngủ, Bối Nhĩ Đóa gấp sách lại, nghe thấy âm báo tin nhắn liền quay sang cầm điện thoại lên xem, trên màn hình hiện lên ba chữ Diệp Trữ Vi.

Cô cảm thấy tự hào vì không bị người khác phớt lờ, lập tức mở ra xem.

“Ờ”.

“...”

Đây là tin nhắn trả lời đến chậm mười lăm tiếng.

***

Sáng sớm thứ bảy, công viên Thần Lộc.

Hẹn nhau đúng bảy giờ, Bối Nhĩ Đóa tới sớm mười phút, không ngờ đối phương còn tới sớm hơn.

Người trong công viên không nhiều, đặc điểm nhận dạng của Diệp Trữ Vi lại cực kỳ rõ ràng, Bối Nhĩ Đóa nhìn thấy anh ta từ xa. Anh ta mặc một bộ đồ thể thao màu xám đậm ngồi trên ghế băng bên cạnh giả sơn, dáng ngồi rất thẳng, đùi và bắp chân tạo thành góc vuông chín mươi độ chuẩn mực, đầu hơi cúi xuống, một tay để trên đùi, một tay cầm điện thoại di động, dường như lại đang chơi game.

Bối Nhĩ Đóa đi tới trước mặt anh ta, hắng giọng một tiếng.

Anh ta không ngẩng đầu lên.

“Diệp Trữ Vi!”

Vẫn giống như lần đầu tiên gặp mặt, anh ta ngẩng đầu lên rất không quan tâm, ánh mắt nhìn cô không khác gì nhìn một chậu bonsai.

“Không nghĩ là anh còn đến sớm hơn tôi”. Bối Nhĩ Đóa cười cười, cố ý tỏ ra thân thiện và tích cực: “Chỗ làm của anh ở đối diện đúng không? Không khí ở khu này rất trong lành, lúc mệt còn có thể đi lại một chút”.

Diệp Trữ Vi đứng dậy khiến ánh mắt Bối Nhĩ Đóa cấp tốc chạy lên, đến tận lúc cô phải ngửa cả cổ lên.

“Cô định chụp ảnh ở đâu?” Anh ta hỏi thẳng.

Bối Nhĩ Đóa hạ đầu xuống nhìn quanh một vòng. Giờ đang là cuối xuân đầu hạ, ánh nắng vàng rực, hai con chim bách thanh vằn nhàn nhã đậu trên cành cây. Dưới gốc cây có một ông lão ngoài chín mươi cầm bút lông chấm nước viết chữ trên nền đá xanh, xa hơn một chút có một đôi hoa tỷ muội sáu bảy mươi tuổi đang tươi cười xoay người múa quạt theo tiếng nhạc từ đài phát thanh, xa hơn một chút nữa là một người lang thang áo quần rách rưới ngồi yên lặng trên ghế đá hết sức bí hiểm.

Trong công viên lão niên này... hình như một chốc một lát không tìm được nơi nào phù hợp để chụp ảnh.

“Đằng kia hình như có một hồ sen, chúng ta qua bên đó xem”. Bối Nhĩ Đóa đột nhiên nhìn thấy một mặt hồ sóng bạc lấp lánh, hai mắt sáng lên.

Đến chỗ đó mới phát hiện cảnh hồ điêu tàn, nước hồ màu vàng nâu vẩn đục, trên mặt hồ toàn là lá khô, cành khô và một vài túi rác không kịp thu dọn, bởi vì còn chưa tới giữa hè nên hoa sen chưa nở, chỉ có lá sen lẻ loi ủ rũ buông trên mặt hồ.

Nhìn mà mất hết cả hứng.

“Hình như không có cảnh nào tốt lắm”. Bối Nhĩ Đóa quay lại trưng cầu ý kiến Diệp Trữ Vi: “Anh thấy thế nào?”

Diệp Trữ Vi cúi đầu nhìn điện thoại, nói thờ ơ: “Bản thân nơi cô chọn đã rất vô vị”.

Bối Nhĩ Đóa nghẹn lời, thầm nghĩ đây chẳng phải vì nhân nhượng anh hay sao? Nếu chọn địa điểm là núi Vân Trà phong cảnh tuyệt đẹp, anh có bằng lòng đến một nơi xa như vậy hay không? Tôi đã cố ý chọn một nơi gần chỗ anh làm việc, tại sao anh vẫn có vẻ không hề cảm kích như vậy?

Cô kéo dây đeo túi xách, không nói gì nhìn Diệp Trữ Vi. Đúng lúc này ánh mặt trời chiếu thẳng xuống, bóng dáng cao to của anh ta kéo dài trên nền gạch, đường nét rõ ràng, có thể so với những hình ảnh chăm chút tinh tế trong phim.

“Hay là chúng ta chụp bóng nắng đi” Bối Nhĩ Đóa đột nhiên nghĩ đến điều này: “Kiểu dựa vào nhau ấy”.

Diệp Trữ Vi không có cảm giác gì: “Cô xác định chứ?”

Bối Nhĩ Đóa gật đầu, nhanh chóng hạ túi xách xuống đất, lấy máy ảnh ra đứng sát vào bên người anh ta.

“Anh dịch vào gần một chút nữa được không?” Cô đang điều chỉnh góc chụp.

Diệp Trữ Vi không động.

Bối Nhĩ Đóa không làm sao được, đành phải chủ động tới gần anh ta, đến tận khi thấy hai chiếc bóng của hai người bắt đầu đè lên nhau thân mật, cô mới nhanh chóng bấm phím.

“Được rồi”. Bối Nhĩ Đóa thở phào một hơi, mỉm cười đưa máy ảnh cho Diệp Trữ Vi: “Anh nhìn xem, hiệu quả như vậy có phải rất tốt không?”

Diệp Trữ Vi liếc một cái, hỏi ngược lại: “Có đôi tình nhân nào rỗi hơi đến mức đi chụp bóng nắng của chính mình hay sao?”

“Sao lại không chứ? Trên mạng có rất nhiều mà, chẳng lẽ anh không bao giờ để ý à?”

“Không”. Diệp Trữ Vi lại hỏi thẳng vào trọng điểm: “Bây giờ đã hoàn thành nhiệm vụ chưa?”

Bối Nhĩ Đóa vốn muốn chụp với anh ta mấy bức nữa, nhưng thái độ hợp tác của anh ta quá kém, tâm tình cũng lờ mờ lộ ra sự không vui và bài xích, thậm chí còn đưa ra nghi vấn đối với những sự sắp xếp của cô. Những việc này nhanh chóng nhấn chìm một chút ít hăng hái còn sót lại, cô suy nghĩ một lát rồi cầm túi lên đeo vào người: “Thế thôi, có cái để báo cáo kết quả là được rồi”.

Diệp Trữ Vi xoay người đi.

“Chờ đã”. Trong nháy mắt, Bối Nhĩ Đóa thay đổi chủ ý, lại đưa tay giữ lấy tay áo anh ta.

Diệp Trữ Vi dừng lại, cúi đầu nhìn hai ngón tay trắng trên tay áo mình như nhìn vi khuẩn gây bệnh dưới kính hiển vi.

“Xin lỗi”. Bối Nhĩ Đóa kịp thời buông ra, trên gương mặt lộ ra một nụ cười rất chân thành: “Tôi đột nhiên nhớ ra gần đây có một quán ăn rất nổi tiếng, bánh bao canh và phở bò ở đó rất ngon, chúng ta cùng đi ăn đi”. (Losedow: Bánh bao canh là bánh bao nhân canh nóng, uống hết canh mới ăn được bánh)

Trước ánh mắt yên tĩnh không có sóng gió của Diệp Trữ Vi, cô chậm rãi, nhỏ giọng bổ sung: “Tôi mời anh được chứ?”

Cô có hai lý do để mời khách. Một là cô thật sự đói, hai là sau này còn cần giữ quan hệ với anh ta. Để bảo đảm hợp tác thuận lợi, không phải suốt ngày nhìn bộ mặt lạnh của anh ta, việc lôi kéo là cần thiết. Cô nghĩ hôm nay ra ngoài sớm, có lẽ anh ta cũng chưa ăn sáng, bây giờ chắc cũng đói rồi.

“Không cần, tôi ăn rồi”. Diệp Trữ Vi nói.

Nói xong đi về phía trước.

Bối Nhĩ Đóa vội vã theo sau, bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Anh ăn rồi à? Mấy giờ ăn? Ăn cái gì? Bây giờ đói chưa? Cần ăn một chút nữa bổ sung năng lượng hay không? Bánh bao canh ở quán đó rất ngon, một tuần chỉ mở cửa bốn ngày, hôm nay không đi thì phải đến thứ ba tuần sau mới được ăn. Anh xác định là không muốn đi ăn thử chứ?”

Diệp Trữ Vi chân dài bước dài, Bối Nhĩ Đóa không theo kịp, dứt khoát chạy lên mấy bước, lại một lần nữa không sợ chết giữ chặt lấy tay áo anh ta.

Diệp Trữ Vi bị cô giữ lại, ánh mắt lúc quay đầu lại lạnh như một góc khuất ánh nắng vĩnh viễn không chiếu tới được.

Bối Nhĩ Đóa cảm nhận được thế nào là áp lực nặng nề, có điều lần này cô không buông tay ra, nói nghiêm túc: “Diệp Trữ Vi, sếp Úc đã dặn anh phối hợp với tôi cho tốt, vậy hôm nay anh nên nghe tôi. Bây giờ tôi đói không đi được nữa rồi, căn cứ phong độ của một quý ông, cùng tôi đi ăn sáng không quá đáng chứ?”

Thừa dịp Diệp Trữ Vi chưa mở miệng nói chuyện, Bối Nhĩ Đóa thu tay lại, chỉ bên phố đối diện: “Ngay bên kia, đi qua đường là đến ngay, chúng ta đi nhanh đi”.

Sau khi bỏ lại câu này, cô ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía mục tiêu, trong lòng lặng lẽ đánh cược xem anh ta có làm quý ông một hồi hay không.

Chỉ có điều cô đã đi một đoạn mà bên tai không có động tĩnh nào khác ngoài tiếng bước chân của chính mình. Cô thở dài một hơi, đang chuẩn bị quay lại nhìn, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân đàn ông phía sau.

Cô vui vẻ, xem ra anh ta cũng không khó nhai như trong tưởng tượng.

Diệp Trữ Vi nhanh chóng đi đến bên cạnh cô, hạ thấp giọng nói một câu đúng trọng tâm trọng điểm: “Đừng quên vừa rồi cô đã nói là cô mời khách”.

“Sao? Ơ ơ...”

Tâm tình vui vẻ thoáng cái đã trôi đi mất, bị một loại tâm tình khác là “hoang mang sâu sắc” thay thế. Người này có thật là người lương một năm trên hai trăm ngàn mà Đường Lật đã nói không? Tại sao nghe có vẻ không giống lắm...

Quán bánh bao canh “Ngon miệng”.

Bối Nhĩ Đóa xếp hàng mua được hai suất ăn sáng. Lúc cô về chỗ ngồi thì điện thoại di động của Diệp Trữ Vi đổ chuông, anh ta thoáng nhìn số gọi đến rồi đứng dậy đi ra cửa nghe điện thoại.

Bối Nhĩ Đóa không ngạc nhiên gì, cầm lấy đũa nhẹ nhàng xé rách lớp vỏ bánh bao bên trên, đợi cho nước súp nóng bỏng bên trong nguội đi.

“Đây chẳng phải là Bối Nhĩ Đóa sao?”

Cùng với tiếng giày cao gót bước trên nền gạch men giả đá cẩm thạch, một giọng nói quen thuộc truyền tới tai cô, âm thanh điệu đà nhưng lại vẫn sắc bén hùng hổ như thường lệ.

Bối Nhĩ Đóa không cần quay lại nhìn cũng biết là ai. Bốn chữ oan gia ngõ hẹp quả thật là quá kinh điển, vào buổi sáng sớm ánh nắng ấm áp, gió mát hiu hiu, đồ ăn đầy đủ, trong thành phố không lớn không nhỏ, dân số tổng cộng mười lăm triệu người này lại tình cờ gặp người làm cô chán ngán nhất.

Trương Dật Lộ, tử địch của Bối Nhĩ Đóa, lúc này chậm rãi đi tới bên cạnh cô với tâm tình rất tốt, từ cao nhìn xuống Bối Nhĩ Đóa. Ánh mắt này lập tức kéo theo oán cũ của hai người trước kia, tới tấp thoáng hiện lên trước mắt.

Bối Nhĩ Đóa và Trương Dật Lộ cùng học một trường cấp hai, lại thi đỗ cùng trường cấp ba, nghiệt duyên kéo dài tổng cộng sáu năm. (Losedow: Trung Quốc 6 năm tiểu học, cấp 2 và cấp 3 đều 3 năm).

Mâu thuẫn giữa hai người trở nên gay gắt trong ba năm cấp ba. Ba năm đó là khoảng thời gian Bối Nhĩ Đóa nở mày nở mặt nhất, Trương Dật Lộ không khống chế được sự ghen tị của mình nên hết lần này tới lần khác tung tin đồn nhảm với các nữ sinh về chuyện riêng của Bối Nhĩ Đóa, cố gắng mang thù hận đến cho Bối Nhĩ Đóa, thậm chí còn phỉ báng danh dự của Bối Nhĩ Đóa trước mặt các bạn học nam. Một lần đang thì thầm to nhỏ, cô ta bị Bối Nhĩ Đóa bắt quả tang, hai người lập tức động khẩu tại chỗ, còn động thủ giật tóc nhau, cuối cùng kết thúc bằng việc chủ nhiệm lớp gọi phụ huynh đến, hai người làm bộ làm tịch xin lỗi nhau.

“Vừa vào cửa đã cảm thấy có gì đó không ổn, mí mắt cứ giật giật không ngừng, thì ra là cô ở chỗ này”. Trương Dật Lộ nói: “Rất nhiều năm không gặp mà tôi chỉ nhìn thoáng qua từ phía sau đã nhận ra cô, đúng là chuyện lạ”.

“Ha ha”. Bối Nhĩ Đóa không buồn để ý đến Trương Dật Lộ.

“Thực ra mấy năm nay cũng nhiều lần nghe nói về không ít chuyện của cô, bố mẹ cô đã ly hôn, quán lẩu con con của cô phá sản, cuối cùng cô không bám trụ được ở đó nữa nên đành phải ảo não quay về”. Đôi môi hồng của Trương Dật Lộ mở ra khép lại liên tục, không cho Bối Nhĩ Đóa cơ hội thở dốc: “Nói thật là tôi cũng không ngờ cô lại kém cỏi như vậy, chỉ có thể nói là vận may của cô đã dùng hết trong ba năm cấp ba rồi. Ngay cả nhan sắc nữa, nói một câu thật lòng, vừa rồi lúc đi tới tôi cảm thấy rất kinh hãi, mặt cô tại sao lại tròn như cái đĩa vậy?”

“Có tròn đến mấy cũng đâu bằng cô không còn mặt mũi như trước”.

Trương Dật Lộ không giận mà còn bật cười: “Tôi thừa nhận mình đã phẫu thuật thẩm mĩ. Nhưng bác sĩ phẫu thuật đã nói tôi là khuôn mẫu tốt trăm năm khó gặp, người bình thường muốn đạt được hiệu quả như tôi là mơ tưởng hão huyền, việc động dao động kéo cũng cần phải có nền tảng”.

Bối Nhĩ Đóa quan sát mặt mũi Trương Dật Lộ hiện nay, đích xác đẹp đến kinh người, khuôn mặt vừa phải, ngũ quan tinh tế, đường nét mềm mại, mỗi một chi tiết đều được chăm sóc kĩ càng, gần như không tìm được bất cứ một khuyết điểm nào mà lại hết sức tự nhiên, không có dấu vết nhân tạo.

Hoàn toàn khác Trương Dật Lộ vừa đen vừa gầy, mắt nhỏ mũi tẹt cằm rộng, dáng người khô quắt thời học cấp ba.

Điểm thành công nhất trong việc phẫu thuật thẩm mĩ của Trương Dật Lộ nằm ở chỗ khuôn mặt dịu dàng sinh động này đã che giấu được tính cách bên trong, hoàn toàn che khuất những âm u, cay nghiệt, hẹp hòi, ngả ngớn, ác ý và tự ti nội tại. Bây giờ cô ta cười rất giống những người đẹp trên áp phích, có công năng chữa trị đau đớn, làm cho đàn ông phụ nữ người già trẻ nhỏ đều không nhịn được muốn đến gần.

“Cô hâm mộ tôi không?” Trương Dật Lộ khẽ cúi người lộ ra đường cong đẹp đẽ, ánh mắt mang theo ác ý ranh mãnh: “Đúng rồi, Bối Nhĩ Đóa, cô đừng tưởng tôi đang khoe khoang với cô bởi vì tôi đã vượt qua cô trên mọi mặt. Thực ra hoàn toàn không phải, như cô bây giờ không thể khơi lên một chút ham muốn so đo thắng bại nào của tôi mà tôi chỉ còn cảm thấy nghi hoặc với cô. Trước kia rốt cuộc là đầu óc tôi làm sao mà không ngờ lại coi cô như đối thủ cạnh tranh, còn phí thời gian đối nghịch với cô nữa, đúng là trẻ con ấu trĩ...”

“Nhường đường một chút”. Một âm thanh kịp thời can dự.

Trương Dật Lộ đang đắm chìm trong tâm tình sung sướng bị cắt ngang, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt Diệp Trữ Vi, tỏ ra cực kỳ kinh ngạc.

Không ngờ lại là anh ấy? Người đàn ông cao không với được này tại sao lại xuất hiện ở đây?

Diệp Trữ Vi bình thản ngồi xuống, hỏi Bối Nhĩ Đóa: “Cô ta là ai?”

Bối Nhĩ Đóa nhún vai: “Một người đã biết nhiều năm”.

“Ờ”. Anh ta lên tiếng, tỏ ý không hứng thú.

Trương Dật Lộ nhanh chóng đeo mặt nạ lịch sự vào, hai tay run run tìm hộp danh thiếp trong túi xách, lấy một tấm danh thiếp đưa cho Diệp Trữ Vi, giọng nói không nhanh không chậm, không kiêu không chảnh, tỏ ra rất có tu dưỡng: “Tôi là Trương Dật Lộ. Nếu anh có thói quen nghe radio thì chương trình Giai điệu âm nhạc từ tám giờ đến mười giờ tối là do tôi dẫn chương trình. Kể ra cũng khéo, tòa nhà của đài phát thanh chúng tôi cũng ở gần đây”.

Diệp Trữ Vi không để ý đến cô ta, bàn tay với những ngón thon dài cầm đũa lên gắp một chiếc bánh bao canh trước mặt mình, rất thành thạo bỏ vào đĩa của Bối Nhĩ Đóa.

Bối Nhĩ Đóa hơi kinh ngạc.

“Chẳng phải lúc nào em cũng nhớ những món ăn ở đây sao?” Ánh mắt Diệp Trữ Vi dừng lại trên gương mặt Bối Nhĩ Đóa: “Chẳng mấy khi tới một chuyến, em ăn nhiều chút”.

Trương Dật Lộ cười: “Mạo muội hỏi một câu, anh và Bối Nhĩ Đóa có quan hệ gì?”

Diệp Trữ Vi đẩy đĩa dấm gần chỗ mình đến trước mặt Bối Nhĩ Đóa: “Em nói đi!”

Bối Nhĩ Đóa đã tiếp nhận tín hiệu thành công, bởi vì nhận được sự đồng ý của anh ta nên rất hào phóng giới thiệu: “Anh ấy là bạn trai tôi, Diệp Trữ Vi, hai mươi bảy tuổi, làm việc ở Viện nghiên cứu dự phòng bệnh động vật”.

“Bạn trai? Không nghe nói cậu đã có bạn trai, chuyện này đã lâu chưa?” Trái tim Trương Dật Lộ rơi xuống đáy vực, cô ta mạnh mẽ khống chế tâm tình, ung dung vặn hỏi.

“Thời gian chúng tôi qua lại không dài, khoảng chừng nửa năm, bởi vì tôi không thích khoe khoang nên không thông báo cho người khác”. Bối Nhĩ Đóa nói.

“Thật không?” Trương Dật Lộ cười khẽ, mắt nhìn chằm chằm vào Bối Nhĩ Đóa.

“Đương nhiên, như vậy cũng thuận tiện để chúng tôi hưởng thụ thế giới hai người”.

Trương Dật Lộ yên lặng, thong thả quay sang nhìn Diệp Trữ Vi. Diệp Trữ Vi hoàn toàn thừa nhận mỗi một câu Bối Nhĩ Đóa nói.

“Hơn nữa tính anh ấy tương đối kiệm lời, không thích giao tiếp, tôi cũng không ép anh ấy gặp gỡ bạn bè của tôi”. Bối Nhĩ Đóa cười với Diệp Trữ Vi: “Đúng không anh?”

Diệp Trữ Vi vẫn không nói gì, lại gắp một chiếc bánh bao cho vào đĩa của Bối Nhĩ Đóa, ý là Bối Nhĩ Đóa cần ăn nhiều một chút.

“Đừng gắp hết cho em thế, anh đói thì làm thế nào? Anh xem dạo này anh gầy đi đấy, nên ăn nhiều một chút, còn em thì đã có bụng dưới rồi”. Bối Nhĩ Đóa từ chối khéo: “Hơ nì, em thật sự không thể béo thêm được nữa”.

“Có bụng dưới rồi à? Tại sao anh vẫn không phát hiện?” Diệp Trữ Vi ngước mắt lên, nói rất thản nhiên: “Lúc nào có thời gian để anh kiểm tra xem sao”.

Trong lòng Trương Dật Lộ lạnh ngắt, thật sự không thể nghe hai người này nói chuyện nữa, hồn xiêu phách lạc chào một câu rồi xoay người bước nhanh đi.

Đợi kẻ đáng ghét biến mất trong tầm mắt, Bối Nhĩ Đóa thu ánh mắt lại, đột nhiên phát hiện Diệp Trữ Vi ngồi đối diện thò đũa tới ung dung gắp hết hai chiếc bánh bao mới gắp cho cô về đĩa của mình.

Ý là trình diễn đã xong, đạo cụ phải trả lại cho anh ta.

Chẳng những gắp lại hai chiếc bánh của mình, anh ta còn gắp thêm một chiếc của cô nữa.

“Anh ăn khỏe ghê nhỉ”. Bối Nhĩ Đóa cảm thấy hơi tức ngực.

“Chẳng phải cô vừa chê tôi dạo này gầy đi hay sao?” Diệp Trữ Vi cầm bánh bao chấm dấm, chậm rãi cắn một miếng.

“...”