Bối Nhĩ Đóa cất điện thoại, hỏi thẳng Diệp Trữ Vi: “Anh không ngại à? Chuyện của chúng ta bây giờ hơi lớn rồi, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của anh”.

“Tôi nghĩ không ai có thể ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của tôi”. Diệp Trữ Vi nói.

“Thế anh cũng không ngại càng ngày càng nhiều người sẽ tưởng tôi là bạn gái anh à? Giống như vừa rồi tự nhiên có người qua đường chạy tới hỏi chúng ta, anh không cảm thấy rất phiền phức sao?” Bối Nhĩ Đóa rất nghi hoặc. Phản ứng của Diệp Trữ Vi khi biết chuyện này bình thản hơn những gì cô đoán quá nhiều.

“Vừa rồi rất phiền phức sao?” Diệp Trữ Vi trả lời: “Chỉ là ký tên và nói mấy câu thôi mà”.

Bối Nhĩ Đóa vẫn nghi hoặc hỏi lại: “Anh thật sự không ngại?”

“Chuyện đã rồi, tôi có ngại cũng vô dụng”. Diệp Trữ Vi có vẻ như thích ứng rất tốt với hiện trạng.

Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Bối Nhĩ Đóa. Cô nhìn Diệp Trữ Vi rất lâu, trong lòng nghĩ không biết hôm nay anh ta làm sao?

“Thế cô rất khó chịu với tình hình bây giờ à?” Diệp Trữ Vi chuyển giọng hỏi ngược lại Bối Nhĩ Đóa.

“Tôi ấy à?” Bối Nhĩ Đóa sờ sờ mũi: “Với tính cách của tôi thì việc này mặc dù hơi phiền phức nhưng tôi sẽ không để trong lòng, dù sao cũng chỉ là công việc, sếp Úc cứ thanh toán cho tôi không thiếu một xu là được”.

“Không để trong lòng thật à?” Trong mắt Diệp Trữ Vi bắt đầu có sóng gió, thấp giọng hỏi: “Cô hoàn toàn chỉ coi đây là công việc, chỉ vì kiếm tiền?”

“Còn vì Đường Lật nữa. Ai bảo cô ấy là bạn thân nhất của tôi chứ? Khi cô ấy nhờ tôi việc gì, tôi không thể nào từ chối được”. Bối Nhĩ Đóa ngồi dịch về phía lưng ghế, lựa chọn một tư thế ngồi thoải mái hơn rồi quay sang nhìn anh ta: “Còn anh? Rốt cuộc thì nguyên nhân anh không từ chối sếp Úc là gì?”

Anh ta rõ ràng không phải người dễ xiêu lòng nghe theo sự thao túng của người ta.

“À, hôm đó Úc Thăng đến đánh cờ với tôi, thừa dịp tôi đứng dậy lấy trộm mất hai quân cờ. Cuối cùng tôi thua, chỉ có thể đáp ứng một yêu cầu của anh ta”.

“Có thế thôi à?” Bối Nhĩ Đóa sửng sốt.

“Mỗi lần chúng tôi đánh cờ, người thua đều phải đáp ứng một yêu cầu, bất kể là yêu cầu gì cũng không thể từ chối”.

“Ngoài lần đó thì anh còn đáp ứng yêu cầu không hợp lý nào của sếp Úc nữa?”

“Không có”. Diệp Trữ Vi nhớ lại: “Đó là lần đầu tiên tôi thua Úc Thăng”.

Bối Nhĩ Đóa suy nghĩ một lát rồi nhoẻn miệng cười trêu đùa: “Thế thì anh đúng là xui xẻo”.

Diệp Trữ Vi yên lặng, hai tay nhẹ nhàng đặt lên vô lăng. Anh ta đã che giấu ban đầu anh ta không hề đáp ứng Úc Thăng sẽ làm bất cứ việc gì. Vốn anh ta định đến hiện trường ghi hình rồi sẽ lấy cớ chuồn về, đào hố cho Úc Thăng nhảy xuống để lại hậu quả việc Úc Thăng lấy trộm quân cờ. Chỉ có điều sau khi nhìn thấy Bối Nhĩ Đóa, anh ta lại đột nhiên thay đổi ý định, cùng cô diễn một màn kịch.

Khi đó anh ta lấy lý do cho chính mình là: Dù Úc Thăng không làm quân tử, anh ta cũng không muốn vì thế mà làm tiểu nhân một lần.

Bây giờ nghĩ lại, lý do đó có vẻ hơi gượng ép.

Xe dừng lại dưới nhà Bối Nhĩ Đóa, Bối Nhĩ Đóa xuống xe tạm biệt anh ta rồi đưa mắt nhìn xe anh ta đi xa. Cô quay lại và giật bắn mính. Từ Trinh Phân ăn mặc tao nhã lại ung dung đứng dựa vào một thân cây, vẻ mặt khó lường nhìn con gái mình chằm chằm.

Bối Nhĩ Đóa đánh liều đi tới trước mặt Từ Trinh Phân: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”

“Đến nói chuyện với con”. Giọng Từ Trinh Phân như nước lã: “Lên nhà thôi”.

Hai mẹ con một trước một sau lên lầu, mở cửa vào nhà. Từ Trinh Phân ngồi xuống sofa, bình tĩnh hỏi Bối Nhĩ Đóa dạo này thế nào.

“Rất tốt ạ. Ăn tốt uống tốt, cũng nhận mấy công việc”.

“Thật sự không muốn đến làm ở công ty của Vương Hách Xuyên à?”

“Con không hợp với công ty đó”.

“Thế con định tự mình tìm việc à?” Từ Trinh Phân cầm ấm nước trên bàn lên lắc lắc và phát hiện ấm nước trống không.

Bối Nhĩ Đóa lấy nước ngọt trong tủ lạnh ra: “Mẹ uống không?”

“Mẹ không uống đồ có ga”.

“Sữa chua thì sao ạ?”

“Thôi cũng tạm”.

Bối Nhĩ Đóa đưa sữa chua cho Từ Trinh Phân và trả lời câu hỏi của bà: “Vâng, con sẽ tự mình tìm việc”.

“Làm gì?” Từ Trinh Phân vừa mở nắp hộp sữa chua vừa hỏi.

“Con vẫn thích chụp ảnh, muốn làm việc có liên quan đến việc này. Nếu con không tự làm được thì sẽ đi làm cho người ta”.

“Con cho rằng làm nghề này có tiền đồ sao?”

“Nếu muốn phát triển lâu dài thì cơ bản nhất là mình phải thích công việc đó”. Bối Nhĩ Đóa nói: “Thích một công việc mới có thể nhiệt tình và chuyên tâm, có những điều này mới có thể nói đến tiền đồ”.

Từ Trinh Phân khẽ cười, không tiếp tục chủ đề này mà chuyển sang chuyện khác: “Con có bạn trai rồi à?”

Bối Nhĩ Đóa thầm nghĩ quả nhiên mẹ đã nhìn thấy rồi, do dự không biết nên nói như thế nào.

“Không phải chối, Vương Hách Xuyên đã nói với mẹ rồi”.

“Vương Hách Xuyên? Tại sao anh ta lại lắm miệng như vậy?” Rõ ràng Bối Nhĩ Đóa đã nói với anh ta đừng kể với Từ Trinh Phân.

“Con còn định giấu mẹ à? Sao lại ấu trĩ thế? Đã yêu thì phải quang minh chính đại, sao phải giấu giếm?” Từ Trinh Phân nói giọng bất thiện, liếc con gái một cái: “Vừa rồi nó đưa con về à? Xe cũng không tồi, không biết bản thân nó thế nào”.

Bối Nhĩ Đóa biết Từ Trinh Phân sắp bắt đầu cạnh khóe nên rào trước: “Mẹ có thể đừng can thiệp vào việc này không?”

“Tại sao lại không cho mẹ can thiệp? Nó có vấn đề gì không tốt à?”

“Không phải, anh ấy rất bình thường”. Bối Nhĩ Đóa nhíu mày: “Chỉ là bây giờ quan hệ của bọn con còn chưa ổn định lắm, mới nằm ở giai đoạn đầu, con không thể trả lời mẹ quá nhiều”.

“Không phải chứ?” Từ Trinh Phân cũng nhíu mày: “Vương Hách Xuyên nói hôm đó gặp hai đứa ở quán hát, con với nó kề vai sát cánh, có vẻ rất thân mật. Quan trọng nhất là lần đầu tiên gặp mặt con đã ngưỡng mộ nó rồi”.

Hiển nhiên Vương Hách Xuyên đã ghi nhớ trong lòng mỗi một câu Diệp Trữ Vi nói hôm đó, kể lại cho Từ Trinh Phân không sai một chữ. Bối Nhĩ Đóa lập tức cảm thấy đau đầu. Cô và Diệp Trữ Vi vốn chỉ là diễn kịch, bây giờ biết giải thích thế nào? Bất kể giải thích thế nào Từ Trinh Phân cũng sẽ không chấp nhận. Còn nữa, nếu Từ Trinh Phân biết Diệp Trữ Vi không phải bạn trai của cô thì sẽ lại tìm mọi cách tác hợp cô với gã Vương Hách Xuyên mách lẻo.

“Nghe nói ngoài chiều cao thì những mặt khác đều rất tầm thường”.

“Tầm thường? Vương Hách Xuyên nói với mẹ như vậy à?” Bối Nhĩ Đóa hỏi.

“Chẳng lẽ không đúng à? Vậy thật ra thì thế nào?”

“Thật ra thì anh ấy tốt hơn Vương Hách Xuyên quá nhiều, căn bản không cùng một cấp bậc”. Bối Nhĩ Đóa nghiêm mặt: “Bất kể là ngoại hình, khí chất, tài năng hay là tính cách”.

Từ Trinh Phân nhân cơ hội vặn hỏi: “Nó làm việc ở đâu? Tình hình gia đình thế nào? Con đã tìm hiểu chưa?”

“Con xin phép không trả lời”.

“Vì sao không thể trả lời?”

“Mẹ, mẹ đừng hỏi nhiều như vậy được không? Con đã lớn rồi, có quyền tự quyết định chuyện tình cảm. Đợi đến lúc thời cơ chín muồi cần cho mẹ biết thì con chắc chắn sẽ nói với mẹ”. Bối Nhĩ Đóa sốt ruột: “Mẹ đừng can thiệp vào tất cả những việc con làm được không?”

Từ Trinh Phân đứng lên, giận dữ trách mắng: “Con không có kinh nghiệm yêu đương gì, vạn nhất bị lừa thì sao? Mẹ hảo tâm nhắc nhở con phải tìm hiểu gia cảnh của nó cũng là sai à?”

“Vâng, mẹ không sai, vĩnh viễn không sai, là con sai, thế được chưa?”

“Đừng hòng lừa được mẹ, hôm nay con phải nói rõ nó cụ thể làm gì, lương một năm bao nhiêu, nhà có mấy người, trình độ văn hóa của bố mẹ nó, bằng cấp học hành của nó, báo cáo toàn bộ với mẹ không sai một chữ”.

Bối Nhĩ Đóa nín thở bình tĩnh lại, sau đó nhìn Từ Trinh Phân, nói thành khẩn: “Con thật sự không biết những chuyện đó”.

Từ Trinh Phân trợn mắt nhìn: “Đầu óc con làm sao vậy? Cái gì cũng không biết mà đã dám lao vào?”

“Con chỉ có thể biết rõ về bản thân anh ấy thôi”. Hai mắt Bối Nhĩ Đóa như nước hồ trưa hè, trong suốt long lanh, có thể nhìn thấy đáy: “Như vậy không phải đã đủ rồi sao?”

Lần đầu tiên Từ Trinh Phân nhìn thấy con gái có thái độ như thế, sững sờ không nói nên lời.

***

Sau khi Từ Trinh Phân về, Bối Nhĩ Đóa sờ mặt mình. Nóng bỏng. Nói thật là chính cô cũng kinh ngạc khi thấy vừa rồi mình lại nói với mẹ như vậy. Cô thừa nhận mối quan hệ với Diệp Trữ Vi trước mặt mẹ, còn khẳng định tình cảm của mình đối với Diệp Trữ Vi. Phải biết từ bé đến giờ cô vẫn xa cách Từ Trinh Phân, rất ít khi nói với mẹ những lời trong lòng.

Hàng năm Từ Trinh Phân dẫn cô đến nhà họ hàng chơi đều nói đùa với mọi người: “Tính tình con gái tôi lạ lắm, không biết trong đầu nó nghĩ gì, có gặp chuyện gì cũng không chịu tâm sự với tôi, tôi đúng là một người mẹ thất bại”.

Tình cảm mẹ con mà đến nước này thì cũng thật hiếm thấy. Nếu lần lại lịch sử thì có thể là vì một cái bạt tai mà Bối Nhĩ Đóa phải nhận từ năm sáu tuổi.

Hôm đó đồng nghiệp của Từ Trinh Phân dẫn con gái đến nhà chơi. Con gái của bà đồng nghiệp đó thích một con thỏ bằng sứ trong phòng Bối Nhĩ Đóa, trước khi về cứ nhất quyết đòi mang về theo. Bối Nhĩ Đóa không chịu, hai đứa trẻ giằng co rất lâu. Từ Trinh Phân luôn luôn độc đoán và thích thể diện đi thẳng tới giật con thỏ khỏi tay Bối Nhĩ Đóa, nói: “Cái này cho em đi, ngày mai mẹ mua con khác cho”.

Bối Nhĩ Đóa vẫn không chịu, kiên quyết giữ con thỏ của mình. Từ Trinh Phân quay sang cười tủm tỉm đưa con thỏ cho con gái đồng nghiệp. Con gái đồng nghiệp cảm ơn, Từ Trinh Phân xoa đầu khen ngoan.

Cảnh này khiến Bối Nhĩ Đóa vừa tức giận vừa tủi thân. Mẹ chưa bao giờ dịu dàng với mình như vậy. Thế là cô định cướp lại con thỏ của mình. Từ Trinh Phân ngăn cản, cô gào lên rằng đó là con thỏ của cô. Người đồng nghiệp tỏ vẻ rất khó xử, bảo con gái thôi không được lấy nữa. Giằng co năm phút, Từ Trinh Phân ngày càng giận, cuối cùng không nhịn được vung tay cho Bối Nhĩ Đóa một cái bạt tai: “Mẹ đã nói rồi, mẹ sẽ mua cho con một con khác, nghe không hiểu à?”

Sau đó Từ Trinh Phân cũng cảm thấy mình quá kích động, tát con gái thật sự là không đúng. Vì áy náy nên bà nhanh chóng đi chợ mua cho Bối Nhĩ Đóa một con thỏ sứ giống hệt mang về đặt trên bàn cô, nhưng bởi vì không thể hạ mình nên vẫn không xin lỗi cô.

Bối Nhĩ Đóa tự thấy mình không phải người lòng dạ hẹp hòi, nhưng bao nhiêu năm đã qua mà chuyện đó vẫn canh cánh trong lòng cô.

Cô ngồi vào bàn máy tính, mở hộp thư đọc thư của Bối Hành An theo thường lệ.

Bối Hành An đang chu du thế giới, thường xuyên gửi ảnh cho con gái và báo bình an.

Bây giờ Bối Hành An đang ở Vatican, gửi cho cô một bức ảnh chụp đêm, bên dưới viết gửi con gái yêu của bố.

Bối Nhĩ Đóa lưu bức ảnh lại, trả lời Bối Hành An: “Bố chú ý an toàn, ăn uống đúng giờ”.

Khi đăng xuất hòm thư, cô không khỏi nghĩ nếu có bố bên cạnh chắc chắn cô sẽ thì thầm với bố rằng hình như cô đã cảm thấy động lòng với một người. Chỉ có điều cô không xác định được đó có phải tình yêu không.

Nghĩ đến Diệp Trữ Vi, cô đồng thời cũng nghĩ đến phiền phức sắp gặp phải.

Đã rất nhiều ngày cô không lên weibo, bây giờ sau khi biết video của cô và Diệp Trữ Vi đã được đưa lên cả souyu, cô càng không dám đối mặt với dư luận. Hít sâu một hơi, đăng nhập weibo. Quả nhiên sức mạnh của souyu thật là kinh khủng.

Tài khoản “Đã tên là Nhĩ Đóa còn có tâm tình gì lấy nickname nữa” của cô tăng lên ba mươi ngàn người theo dõi, có thêm hai ngàn bình luận và không đếm xuể bao nhiêu tin nhắn riêng tư.

Tất cả đều tò mò về chuyện của cô và Diệp Trữ Vi.

“Bạn làm thế nào tìm được bạn trai cao như vậy? Mong được giải đáp, xung quanh tôi toàn là các bạn nhỏ một mét sáu lăm...”

“Không chọn được nickname đúng không? Vì sao không đổi thành tiểu Nhĩ Đóa của Trữ Vi?”

“Nhìn anh ấy cõng bạn thật đáng yêu. Đây là khắc họa cuộc sống hàng ngày của hai bạn sao?”

“Anh ấy cao thế, kabe don sẽ rất thuận tiện, còn có thể chơi rất nhiều trò khác. Gãi cằm”. (kabe don: tiếng Nhật, chỉ động tác dồn bạn gái dựa vào tường).

“Định bao giờ kết hôn? Rất muốn xem bạn và anh ấy sẽ sinh ra một cục cưng thế nào. Có cảm giác rất thú vị”.

“Nói thật là bạn thấp quá, mặt lại to, căn bản không xứng với anh ấy... Tôi chỉ nói ra sự thật thay cho đông đảo các nữ đồng bào thôi”.

“Tôi cao hơn bạn mười xen ti, bạn trai tôi lại thấp hơn Diệp Trữ Vi trọn hai mươi xan ti. Trên đời còn có công bằng nữa hay không?”

“Mặt bạn phải to bằng ba bàn tay. Nói thật đi, có phải bình thường bạn ăn hết phần cơm của anh ấy không?”

“Làm ơn nhanh chóng đăng một bức ảnh một mình, ảnh tự sướng độ nét cao của Diệp Trữ Vi ấy. Cảm ơn”.

...

Đủ loại bình luận làm cho Bối Nhĩ Đóa hoa cả mắt. Cô lật rất nhiều trang, sau đó đọc được một bình luận.

“Kỳ thực tôi muốn hỏi bạn và Diệp Trữ Vi có thật sự là người yêu không? Có hai chi tiết làm tôi thấy rất lạ. Một là đôi giày thể thao bạn đi hôm đó là giày tình nhân, vì sao anh ấy không đi đôi giống của bạn? Còn một chi tiết nữa là sau khi chơi bóng xong hai cặp còn lại đều lau mặt một khăn, uống nước một chai, chỉ có hai bạn dùng riêng, có cảm giác rất xa lạ”.

Bởi vì có quá nhiều bình luận nên câu hỏi này đã bị nhấn chìm.

Bối Nhĩ Đóa rất bình tĩnh lật trang tiếp. Sau khi xem hết, cô xem đến phần tin tức. Có người tag cô vào một bức ảnh chụp sau lưng.

Nền của bức ảnh là vườn trường mùa thu, Diệp Trữ Vi mặc một bộ đồ thể thao, đeo ba lô, tai đeo tai nghe, hơi cúi đầu đi đến một tòa nhà.

Người tag cô viết một câu: “Diệp Trữ Vi học cùng trường trên tôi một khóa. Tòa nhà đó là nhà thí nghiệm của chúng tôi, bức ảnh này là tôi dùng điện thoại di động chụp trộm. Nói ra có lẽ bạn không tin, tôi là con trai, luôn rất sùng bái anh ấy, chụp trộm đơn giản là tôi thích thế, không có ý gì khác”.

Bối Nhĩ Đóa chăm chú nhìn bức ảnh đó, mặc dù chỉ chụp sau lưng nhưng đặc điểm nhận dạng của Diệp Trữ Vi rất rõ ràng nên chỉ thoáng nhìn qua đã có thể thấy được chính là bản thân anh ta.

Mặc áo thể thao màu xám có mũ, quần thể thao cùng bộ, đeo một chiếc ba lô to màu đen, tóc cắt ngắn gọn gàng, dáng người cao ráo, chân dài đặc trưng, nhìn có vẻ rất trẻ.

Bối Nhĩ Đóa để lại bình luận: “Rất đẹp. Đây là ảnh chụp bao giờ?”

Người đó nhanh chóng trả lời: “Chụp khi anh ấy học năm thứ hai đại học, hôm đó tôi vừa kết thúc chương trình tập quân sự, gặp anh ấy lần thứ ba”.

Bối Nhĩ Đóa nói đùa: “Bạn thật sự không thích anh ấy chứ?”

Một lát sau người đó gửi tin nhắn cho Bối Nhĩ Đóa:

“Yên tâm, tôi kết hôn lâu rồi, con cũng đã được ba tháng. Năm đó lúc tôi mới nhập trường thì anh ấy đã rất có tiếng tăm rồi, khóa dưới cả nam lẫn nữ đều rất sùng bái anh ấy, tôi cũng không phải ngoại lệ. Hôm đó đi qua nhà thí nghiệm nhìn thấy anh ấy nên tiện tay chụp một bức ảnh, để trong máy đến bây giờ vẫn không xóa. Hôm qua tình cờ xem video của hai bạn, tôi thật sự rất kinh ngạc, không ngờ anh ấy lại tham gia một chương trình như vậy. Đúng rồi, anh ấy nhìn không khác gì trước kia, còn tôi thì béo hơn nhiều rồi. Ha ha, có lẽ là vì tôi đã làm bố rồi”.

“Sau khi xem chương trình tôi đã rất cảm khái, cũng nhớ lại năm tháng thanh xuân của mình. Mấy năm học đại học thật sự khó có thể quên được. Trường chúng tôi rất văn minh, tự do học thuật, tình cảm giữa giảng viên và sinh viên cũng rất tốt, học tập và sinh hoạt đều rất vui vẻ”.

“Diệp Trữ Vi là sinh viên xuất sắc nhất trường tôi. Ấn tượng sâu nhất của tôi đối với anh ấy là anh ấy chịu đựng cô độc rất giỏi. Khi đó anh ấy gần như không đi đâu khác ngoài giảng đường, nhà thí nghiệm và kí túc xá, một số hoạt động ngoại khóa cũng rất ít tham gia, kiên trì mấy năm như một ngày. Bây giờ nghĩ lại, cũng chỉ có người tính cách như anh ấy mới có thể làm được nghề này”.

“À, tôi còn nhớ một việc, lần duy nhất anh ấy bị phê bình công khai thời đại học là bởi vì anh ấy lén nuôi một con mèo ở kí túc xá. Sau khi bị quản lí kí túc phát hiện, anh ấy và con mèo cùng biến mất mấy ngày, khi anh ấy xuất hiện thì con mèo đã không còn ở bên người. Thực ra chúng tôi đều biết chuyện anh ấy nuôi mèo nhưng mọi người đều không nói. Đó là một con mèo tam thể bình thường, rất ngoan, thường nằm ngủ dưới chân anh ấy. Anh ấy rất chiều nó, thường xuyên tắm và xoa bóp cho nó, đi rất xa mua đồ ăn nhập khẩu dành cho mèo, còn tự mình trộn cơm cho nó ăn. Có một lần mùa đông đi ra ngoài, anh ấy giấu con mèo trong áo khoác của mình”.

“Khi đó chúng tôi đều cảm thấy khó tin, vốn vẫn cho rằng anh ấy rất lạnh lùng, không ngờ lại yêu động vật như vậy”.

Bối Nhĩ Đóa không trả lời nhưng đọc kĩ từng chữ từng câu, từ những thông tin này có thể hiểu Diệp Trữ Vi cụ thể và sâu sắc hơn.

Lại nhìn bức ảnh chụp sau lưng Diệp Trữ Vi, Bối Nhĩ Đóa không nhịn được rung động.

Diệp Trữ Vi, hơn hai mươi tuổi, ít giao du, ít nói, yêu mèo, thật sự đáng yêu.

Đáng yêu...