Vũ Thần bủn rủn thức dậy, tuy đã không còn đau như đêm đầu nhưng phía sau lại căng trướng đến khó chịu, cứ như thể vẫn chưa rút ra vậy. Vũ Thần nhớ lại những hành động tối qua của Lục Hàm, trên mặt liền hiện lên nụ cười ngây ngô. Cho dù bây giờ vẫn chưa có kết quả, nhưng cậu biết anh không hề nói dối a. Chắc chắn anh chưa có bạn gái!!!

- Lục Hàm!

Vũ Thần vừa nhìn thấy anh bước vào thì liền kêu lên.

- Thần Thần dậy rồi à? Em thấy trong người thế nào rồi? Thắt lưng còn đau không?

Lục Hàm đặt bát cháo lên đầu giường, ngồi ở mép giường, như một thói quen đưa tay xoa xoa thắt lưng cho cậu.

- Ân, phía sau hơi trướng.

Vũ Thần trề môi mếu máo. Nếu không phải tối qua Lục Hàm không tiếc chế, cậu cũng không đến nỗi này đâu.

- Xin lỗi, lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn.

Lục Hàm cúi đầu hôn nhẹ lên vầng trán của cậu, mỉm cười.

Người người cũng biết đây là câu nói không đáng tin nhất của bọn công, nhưng mà ai biểu Vũ Thần cậu đang đắm chìm vào tình yêu làm chi. Bây giờ cậu chỉ cảm thấy ngọt ngào vì sự cưng chiều của Lục Hàm mà thôi.

Mấy ngày tiếp theo, phạm vi hoạt động của Vũ Thần thu hẹp còn, trên giường và phòng tắm. Đến khi được một tuần, cậu cũng quen được sinh hoạt vợ chồng cường độ cao, cuối cùng cũng sáng đã có thể dậy đúng giờ.

Nhưng mà rất nhanh, cậu lại vui không nổi nữa. Nhìn đống mỡ tích tụ ở bụng, Vũ Thần quyết định, phải ăn kiêng a! Không thể để bản thân béo lên được.

Kì lạ là rõ ràng Lục Hàm cũng ăn như cậu, sinh hoạt cũng không khác cậu bao nhiêu, thế mà cơ bụng của anh vẫn còn, vẫn chẳng có chút mỡ nào hết. Hừ, không phải cậu đang ghen tị đâu.

Vừa định thực hiện ngày đầu tiên, Lục Hàm lại nghiêm túc nói.

- Em phải ăn nhiều vào, như thế mới có sức giảm cân được.

Sau đó gắp cho Vũ Thần một chén đầy ú ụ.

Ngày tiếp theo, lại nghe anh nói.

- Món này không béo, em ăn nhiều vào.

Này này, thịt kho tàu mà không béo á? Nhưng mà nó ngon, tạm thời tha cho anh vậy.

- Hôm nay có món em thích, ăn nhiều vào.

- Hôm nay anh nấu rất nhạt, sẽ không tăng cân đâu.

- Hôm nay...

- Hôm nay...

Vũ Thần đứng trên chiếc cân, không ngoài dự đoán cậu lại tăng thêm ba cân, hai má cũng phồng ra như bánh bao luôn rồi. Cậu tức giận, thở phì phò chạy vào phòng sách tìm anh.

- Rốt cuộc anh muốn gì hả???

Nếu bây giờ cậu còn không nhận ra anh cố ý, cậu sẽ viết ngược hai chữ Vũ Thần a.

- Tại sao em lại muốn giảm cân?

Lục Hàm từ từ khép cuốn sách lại, nhìn thấy hai má bánh bao của cậu, trông có vẻ rất hài lòng.

- Em muốn có cơ bụng!

Vũ Thần hét lên.

Lục Hàm phụt cười, nhìn thấy khuôn mặt biến đen của cậu, liền vòng tay ôm lấy thắt lưng của cậu.

- Ngoan, anh thích em có da có thịt một chút. Mềm mềm, ôm rất thích.

Lục Hàm cúi đầu hôn lên vầng trán của cậu, ngả vào tai cậu thủ thỉ.

- Anh không chê em mập à?

Vũ Thần như bị rút hết sức lực, ngã vào lòng ngực anh, tủi thân nói.

- Sao lại che em mập chứ? Anh thích còn không kịp nữa là, chồng à...

Có thể khẳng định, vẫn là Lục Hàm thật sự có cách để dỗ Vũ Thần vui vẻ trở lại nha.

Ngày tháng vui vẻ ấy cứ tiếp tục, cho đến khi... Vũ Thần nhìn chiếc tủ lạnh trơn bóng không còn chút thức ăn nào, cậu cười không nổi nữa a. Cũng đúng, ngày nào Lục Hàm cũng nấu món ngon cho cậu, không nhanh hết mới lạ á? Chẳng lẽ giờ phải gọi thức ăn bên ngoài? Khẩu vị đã bị nuôi kém Vũ Thần tỏ vẻ, cậu không muốn ăn đồ ăn ngoài.

Hay là gọi cho Chung Kỳ nhỉ? Thôi quên đi, không bị cậu ta nguyền rủa chết là may rồi đó. Nhưng mà... Cậu không muốn ăn đồ ăn ngoài, không muốn không muốn! A! Cậu có thể tự đi ra ngoài mua mà? Ăn mặc kín chút là được rồi, tiện thể đi tái khám lại cho Lục Hàm luôn a, cũng đến lúc phải kiểm tra lại rồi.

Vũ Thần nhanh chóng chạy lên phòng tìm kiếm quần áo, cũng may là trước đó cậu mua nhầm size mấy bộ đồ. Nhưng mà, cũng không thể để anh mặc mấy bộ đó hoài được, cần phải mua thêm quần áo mới cho anh nha.

- Lục Hàm, anh vào phòng thay đồ đi rồi chúng ta đi ra ngoài mua chút đồ.

- Mua thức ăn à?

Lục Hàm nhanh chóng bước lên, đứng trước mặt cậu hỏi.

- Ừ, sẵn tiện đi tái khám lại cho anh luôn.

Lúc đầu cậu định sẽ đưa anh đến nhà bác sĩ Mộc để khám, nhưng mà nơi đó lại hơi xa nhà cậu, vậy nên chỉ có thể đem anh đến chỗ bác sĩ tư nhân vậy.

Trước tiên, Vũ Thần đưa Lục Hàm đến bệnh viện tư nhân trước.

- Xin hỏi, ngài muốn kiểm tra gì?

Nhân viên ngoài quầy lịch sự hỏi.

- Kiểm tra toàn thân cho anh ấy, chú ý phần đầu.

Vũ Thần kéo kéo tay.

- Ngài muốn kiểm tra ẩn danh hay đăng kí trực tiếp?

- Kiểm tra ẩn danh.

Dù sao thì Lục Hàm cũng không có giấy tờ tùy thân, chưa kể kiểm tra ẩn danh tuy hơi mắc một chút nhưng được cái an toàn. Chưa kể, cậu không thiếu chút tiền đó.

- Vâng, mời hai vị đi bên bên này, sẽ có người dẫn hai vị đến phòng kiểm tra.

- Cảm ơn.

Vũ Thần cầm lấy thẻ nhân viên đưa, kéo anh đi theo hướng nhân viên đã chỉ.

Cuối cùng sau một tiếng đồng hồ bị quay đi quay lại, Lục Hàm cũng kiểm tra xong. Vũ Thần đưa cho anh một lon nước ngọt, vỗ vỗ đầu an ủi anh.

- Ừm, trong não của cậu ấy có một cục máu bầm. Chỉ cần chờ nó tan ra thì cậu ấy sẽ trở lại bình thường thôi.

Bác sĩ nhìn tờ giấy xét nghiệm, ôn tồn nói.

- Những nơi khác đều không có vấn đề gì?

Vũ Thần liếc sơ kết quả một chút, hỏi.

- Không có, những nơi khác cũng không có vấn đề gì. Chỉ cần sinh hoạt như thường là được, không dùng quá chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ trong thời gian này là được. Nếu sau khi trở về có hiện tượng đau đầu hay chóng mặt, buồn nôn thì cần đến khám lại ngay lập tức.

- Được, cảm ơn bác sĩ.

Suốt chặn đường xuống tầng hầm, Vũ Thần vẫn đọc chăm chú bản xét nghiệm kia. Thật sự là không sao à? Tuy cậu không nhớ rõ đêm đó, nhưng có lẽ anh bị cậu tông phải khá nặng đi? Sao ngoại trừ đầu ra thì những nơi khác đều không sao?

- Em sao thế, Thần Thần?

Nghe câu hỏi của Lục Hàm, cậu buộc miệng nói ra nghi vấn của mình. Còn chưa kịp hối hận, liền nghe anh giải thích.

- Lúc đó có lẽ hơi bất ngờ, nên anh không kịp bảo vệ đầu. Còn về cơ thể anh, không phải em đã được trải nghiệm trực tiếp mấy bữa nay à? Hửm?

Vũ Thần trừng anh, ở ngoài đừng có nói mấy chuyện đó chứ, người ta mắc cỡ biết không hả???

Vũ Thần quăng chuyện này ra sau đầu, không nghĩ đến nữa. Dù sao thì Lục Hàm nói cũng có lí, với cái sức mạnh cùng độ bền của anh... Khụ, chắc chắn không có chuyện gì đâu.

- Vậy trưa nay anh muốn ăn gì?

Bây giờ không kịp để ăn sáng nữa rồi.

- Theo em là được.

Lục Hàm không ý kiến đáp.

- Vậy chúng ta đi ăn mì nha! Sau đó đi mua thức ăn với mấy bộ đồ cho anh luôn, không thể cứ để anh mặc đi mặc lại mấy bộ đồ đó được.

- Ừm.

Lục Hàm nắm lấy tay cậu, cúi đầu hôn nhẹ lên tóc của Vũ Thần đầy cưng chiều.

Vũ Thần giật mình, vành tai bắt đầu đỏ lên, định giật tay ra thì nhìn thấy ý cười của anh. Thôi đành vậy, dù sao, cậu cũng thích a.