Thứ 7, 6:54 a.m

Samantha thức dậy khi nghe giọng đàn ông thì thầm bên cạnh. Hé mở một mắt, cô nhìn thấy những tấm màn tối màu ngay trước mặt. “Màu xanh lá,” cô lầm bầm vào chiếc gối mềm mại, cố nhớ xem mình đang ở nơi quái quỉ nào.

Tiếng bước chân từ phía bên kia tấm màn. “Chào buổi sáng,” một giọng trầm đặc chất Anh cất lên, và cô nhớ ra.

“Ôi, cứt thật,” cô thở ra, đẩy tay ngồi dậy.

“Samantha, ổn rồi. Em bị ngất xỉu.”

Khi cô quay người, toàn bộ căn phòng hiện ra phía sau tấm rèm giường. Một mình Addison đã tệ lắm rồi, nhưng còn có người khác nữa: một người đàn ông gầy, hơi hói, với cặp kính kiểu Drew Carey[9] và chòm râu dê. “Ông là kẻ quái quỉ nào?”

“Ông ấy là bác sĩ của anh.” Addison nói.”Bác sĩ Klemm”

Cô ngồi thẳng lên, tấm chăn lụa trượt từ trên vai xuống bắp chân. Anh cũng đã mặc một bộ pajama chết tiệt bằng lụa cho cô. Màu hồng nữa chứ. Để giúp cô không nhất thiết anh phải mặc quần áo ngủ thích hợp cho cô. Một quí ngài người Anh có vẻ thích người phụ nữ của hắn mặc đồ hồng xinh xắn. Ngăn lại một tiếng càu nhàu hơi thích thú, cô vật lộn đi qua đống đồ xa xỉ nặng nề tới ngồi bên thành giường. “Tôi đã bảo anh là không mời bác sĩ.”

“Và anh đã bảo em là ông ấy sẽ giữ bí mật. Em không phải lo gì cả, em yêu.”

Cô có vài lý do để phản lại câu nói đó, nhưng khi cô vừa mở miệng định nói, cô nhận ra vết thương trên đùi thực sự đã đỡ hơn. Vai cô cũng vậy, và cô thử xoay xoay cánh tay. Khi cô đã khá chắc là mình biết ơn anh ta, cô ngước lên nhìn người chủ nhà.

Hôm nay anh vẫn mặc đồ thường ngày, lại một chiếc quần jeans và áo T-shirt đen với chiếc áo sơmi trắng phủ ngoài, và một đôi giày thể thao hàng hiệu. “Trông anh không giống tỉ phú chút nào,” cô bình luận, vờ như là cô không thấy phiền gì là mình đã hoàn toàn bất động trong 8 tiếng đồng hồ. Chết tiệt. Ngất xỉu không nằm trong kế hoạch của cô, và cô cần phải lấy lại bình tĩnh.

“Không à? Vậy trông anh giống ai?”

“Một cầu thủ bóng đá hoặc vận động viên trượt tuyết chuyên nghiệp hay gì đó,” cô miễn cưỡng đáp lại, thừa nhận với bản thân đó là sự thật. “Mấy tên vẫn hay chụp ảnh cho mấy tờ lịch đua ngựa.”

Addison mỉm cười, biểu cảm thắp sáng đôi mắt xám của anh. “Anh giỏi trượt tuyết lắm đấy.”

Vị bác sĩ hắng giọng. “Ahem. Chà, nếu có ai để ý thì chân của cô phải khâu 15 mũi, cô gái ạ, và 7 mũi trên vai. Dùng keo siêu dính khá là thông minh, nhưng tôi không khuyên cô dùng thường xuyên đâu. Rick nói có thể tôi sẽ không bao giờ gặp lại cô trừ khi cô bất tỉnh, nên tôi dùng chỉ tự tiêu. Đừng cắt bỏ chúng nhé.”

Hừm. Bí mật và có tài. Không tội gì mà không làm quen một người như thế - và lại còn đồng ý tới nhà thăm bệnh nữa chứ. Sam mỉm cười với ông. “Tôi không hiểu sao ngài Addison lại nghĩ tôi kém thân thiện thế,” cô nói, lờ đi tiếng động từ phía Addison “Vì vết cắt của tôi đã đỡ rất nhiều, chắc tôi nợ ông một bữa trưa, bác sĩ Klemm. Bao gồm cả tráng miệng.”

“Bánh táo chiên?”

Nụ cười của cô nở rộng hơn. “Món ưa thích của tôi. Và tôi biết một nơi có bánh táo ngon nhất vùng này.”

“Vậy thì được rồi đấy, cô Jellicoe.”

Addison có vẻ sốt ruột, bước chen vào giữa họ. “Còn chỉ dẫn nào nữa không, George?”

“Không hẳn. Tôi khuyên cô nên tránh xa hồ bơi và bồn tắm khoảng 1 tuần tới 10 ngày, nhưng tắm vòi sen thì được.” Vị bác sĩ nhìn cô một lúc nữa, có vẻ thấy hơi thú vị. “Tôi cũng đã thay băng trên lưng cô và bôi thuốc kháng khuẩn. Còn một ít thuốc trên bàn đấy.” Ông chỉ vào tuýp thuốc màu trắng ở cạnh giường.

“Cảm ơn, tôi sẽ gọi ông hẹn ăn trưa.”

“Tôi sẽ chờ.”

Addison dẫn ông ra khu tiếp khách của căn phòng. “Tôi sẽ tiễn ông, George.” Khi họ rời đi, Addison liếc qua vai nhìn cô. “Ở đấy nhé. Vài phút nữa anh sẽ quay lại.”

Cô đợi ở trên giường cho tới khi cánh cửa dẫn ra hành làng khép lại. Không thấy chiếc áo và quần short cô mượn được đâu, nhưng chiếc áo ngực màu hồng của cô nằm trên chiếc ghế ở chân giường. Tuyệt. Vậy là anh đã thấy cô không mặc gì. Cô tự hỏi không biết anh có thích cỡ B không. Hầu hết những người mẫu từng tuyên bố hẹn hò với anh có vòng ngực khá lớn. Ít nhất thì anh cũng không cởi quần lót của cô.

Cố tự thuyết phục là cô không quan tâm anh nghĩ gì cũng vô dụng như là giả vờ cô không thích sự chú ý anh dành cho cô. Sam đứng lên và ngóc đầu vào trong chiếc tủ quần áo khổng lồ mà có vẻ như đã tự sinh thêm rất nhiều quần áo chỉ trong một đêm. Thêm nhiều quần jean và T-shirt và áo cánh và quần short, tất cả đều đúng cỡ cô một cách kì lạ. Ai đó có người mua đồ riêng đây. Chọn một chiếc áo cánh ngắn tay màu xanh pha trắng, cô với chiếc áo ngực của mình và đi về phía phòng khách.

Chà, anh ta có thể thấy ngực cô khi cô ngất xỉu, nhưng sáng nay anh ta sẽ không thấy nó nữa. Trêu đùa và tán tỉnh là một việc; nhưng trao cho anh giải đặc biệt đồng nghĩa với việc đánh mất lợi thế tốt nhất của cô - và xét đến cách mà anh làm da cô râm ran; nó cũng đồng nghĩa với việc đánh mất quan điểm của mình. Cô khóa cửa chính và đi vào phòng tắm khổng lồ, khóa cả cửa phòng tắm, đề phòng mà.

Vòi hoa sen cho cảm giác tuyệt như thiên đường, chỉ hơi châm vào vết cắt của cô. Cô tìm thấy một chai nước súc miệng, một bàn chải đánh răng, và kem đánh răng đang đợi trong tủ y tế, và khi đã sấy khô và chải tóc xong, cô cảm thấy như bình thường. Nếu không có một vấn đề nhỏ là có một lệnh bắt giữ lơ lửng trên đầu và một tên người Anh đẹp trai đang chơi trò chết tiệt gì đó với dục vọng trong cô, cô có thể coi đây là một buổi sáng tốt lành.

Cô thoáng nghĩ Addison sẽ ở trong phòng đợi cô khi cô đi ra, dù cửa có khóa hay không, nhưng không có anh ở đây. Rồi ai đó gõ lên cửa sổ ban công, và cô suýt làm đứt cả chỉ khâu. “Chúa ơi,” cô lầm bầm, bước lên kéo tấm rèm sang bên.

“Đói chưa?” Addison hỏi từ bên kia cửa kính, mìm cười khi thấy cô nhăn nhó.

Cô mở cửa. “Anh không phải làm việc à?” cô hỏi, để ý thấy chiếc bàn, 2 chiếc ghế, 2 bộ đồ ăn, 2 gói bánh kếp và mấy cốc nước cam cùng với thứ gì đó có vẻ như là một bát đầy ụ dâu tây ở giữa. Reinaldo đứng ngay dưới phía hồ bơi, rõ ràng là đang chờ lệnh.

“Anh đoán là em muốn uống cà phê phải không?”

“Diet Coke, nếu anh có.”

Anh nhấc một bên lông mày nhưng không nói gì. Thay vào đó, Addison vẫy tay với người quản gia. “Một Diet Coke và trà cho tôi.” Anh kéo ghế ra cho cô. “Em ngồi đi.”

“Sáng nay có tin gì từ Havard hay Castillo không?” cô hỏi, với lấy một quả dâu và cắn đôi.

“Mới 7 rưỡi mà,” anh đáp lại. “Cho họ một chút thời gian chứ. Em thấy đỡ hơn chưa?”

“Rồi.” Cô nhăn mặt. “Thường thường tôi không như thế. Tôi đã nói sẽ giúp anh giải quyết vụ này và tôi sẽ làm được. Tôi đoán là tôi hơi mệt hơn-”

“Samantha,” anh cắt ngang một cách nghiêm túc, “xét đến trường hợp em bị thương, em không cần giải thích gì cả.”

Phía sau đùi cô ran lên trước ánh nhìn của anh. Sức nóng. Cô đã từng hẹn hò với đàn ông, nhưng cô không thể nhớ được ai tỏa ra hơi nóng nam tính và dòng điện như vậy, như cách mà Addison đang làm. Có thể anh nghĩ cỡ B là một sự thay đổi thú vị. “Được thôi.”

“Vậy em ăn bánh đi.”

Reinaldo mang trà và coca tới, Sam ra vẻ bận rộn với việc mở nắp lon và rót nước vào những chiếc cốc thủy tinh rất đẹp mà anh đưa cho, kết thúc bằng việc thêm vào những viên đá hình lá cọ. Ngày hôm qua, cô đã nhận ra là mình muốn tin Addison, dù rất lâu về trước cô đã học được là không thể tin ai ngoài bản thân.

“Không cần phải tỏ ra hào hiệp như vậy,” cô bình luận khi miệng đang nhét đầy bánh kếp và sy-rô đường cây phong. “Anh cởi quần áo của tôi.”

“Ừ, nhưng anh không nhìn gì cả.”

“Đồ dối trá.”

Addison cười lớn. Âm thanh trầm thấp và thật lòng, và nó làm cô cười lại. Mắt họ gặp nhau, và tiếng cười của cô nhạt dần. Ai có thể nghĩ - Samantha Jellicoe lại thích sự có mặt của một người như Richard Addison. Không, không phải là ai đó như anh. Chính anh. Vượt lên trách nhiệm của họ với nhau, vượt lên sự cuốn hút bất ngờ, cô bắt đầu thấy thích sự có mặt của anh - và đó mới là rắc rối.

“Thôi được, anh có nhìn một chút, nhưng chỉ lúc cần thôi.” Anh nhấm nháp ly nước cam của mình. “Anh không thể tin được em đã biểu diễn màn nhào lộn đó trong văn phòng anh và ném Tom xuống hồ bơi khi em bị thương như vậy.”

Nhẹ nhõm vì sự thay đổi chủ đề, cô nhún vai. “Tôi cá là anh cũng diễn trò bị thương mà.”

“Ừ, nhưng anh tới bệnh viện.”

“Tôi có thấy trên thời sự.” Cô với tay lên và gạt đám tóc đen của anh sang, để lộ một vết băng cánh bướm nhỏ ngang qua thái dương bên trái.

Addison nắm cổ tay cô. “Em quan sát anh trên thời sự?” anh hỏi, nụ cười còn đọng lại làm cô ấm áp ở một vài bộ phận bên trong. Giữ khoảng cách, Sam.

“Tôi... Muốn biết mình gặp rắc rối mức nào.”

“Em đã từng gặp rắc rối thế này trước đây chưa?”

Anh vẫn giữ tay cô, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên mạch máu dọc cổ tay cô. Một luồng gió lao xao trong đám cọ xung quanh, xoa nhẹ lên da cô và thổi một lọn tóc ngang mắt cô. “Chưa, theo như tôi nhớ.”

Richard muốn hôn cô. Anh muốn nghiêng người qua bàn và chạm miệng anh vào miệng cô, nếm vị sy-rô và dâu tây trên môi cô. Nếu cô là bất cứ người đàn bà nào khác trên thế giới, anh đã làm thế rồi. Nhưng người phụ nữ này cần sự quan tâm và cẩn thận, và với sự miễn cưỡng đáng ngạc nhiên, anh thả tay cô, chỉ cúi xuống để vén lọn tóc khỏi mắt cô. “Chúng ta sẽ giải quyết nó giúp em.”

Điện thoại ở thắt lưng anh kêu lên. Khi anh bật mở, Tom Donner bắt đầu hét vào loa trước khi anh kịp nói xin chào. “Chúa ơi,” anh càu nhàu, nhăn mặt với Samantha, “cậu có thể ngừng hét được không?”

Tom hạ thấp giọng, nhưng nó không làm tin tức dễ chịu hơn chút nào. Cắt ngang lời chỉ trích của Tom, Richard nói. “Cậu cứ mang giấy tờ bảo hiểm qua đây cho tớ,” anh gầm gừ, gập điện thoại lại.

“Tin xấu à?” Samantha hỏi. Cô đã quan sát anh suốt cuộc hội thoại, ly Diet Coke vẫn ở trong tay.

Với một hơi thở sau, anh đứng dậy khỏi bàn. “Em có biết Etienne DeVore không?”

Samantha nhíu mày, ngón tay nắm chặt ly thủy tinh. “Để làm gì?”

“Em biết.” Vòng qua bàn, anh nắm giữ lấy cánh tay cô và kéo cô đứng lên. Sự cảnh giác tràn ngập mắt cô, nhưng anh phớt lờ chúng, kéo cô quay lại phòng cô. Đột nhiên anh không nghĩ đến việc hôn cô nhiều như lo lắng cho sự sống còn của người đàn bà điên rồ này. “Em biết hắn ta nhiều tới mức nào?” anh yêu cầu.

“Không nhiều,” cô cắt ngang, kéo khỏi tay anh. “Để làm gì?”

“Hắn ta...” Richard đếm tới 5, đi đi lại lại từ cửa vào phòng. “Sáng nay cảnh sát tìm thấy hắn ta.”

Đôi lông mày thanh tú của cô nhíu lại. “Etienne? Anh đùa à? Người nhện cũng không bắt được DeVore. Cảnh Sát Palm Beach thì-”

“Hắn chết rồi, Samantha.”

Mặt cô xám lại. Richard sải bước tới để nắm lấy cô, nhưng cô vẫy tay xua đi, thay vào đó cô ngồi xuống chiếc ghế Georgian căng phồng. “Ôi. Ôi.”

Anh ngồi bên cạnh cô. “Bọn em rất thân nhau. Anh rất tiếc.” Dù cô có vẻ cứng rắn thế nào, anh cũng không cần phải choang cho cô một mẩu tin như búa tạ như vậy. Cùng lúc đó, anh cũng muốn biết cô có quan hệ gì với người mà cảnh sát Paris gọi là “le chat nuit” (con mèo đêm). Tất nhiên cô cũng là sinh vật về đêm - và đó là lý do có thể chính là xác cô bị kéo ra khỏi Đại Tây Dương và được Interpol nhận diện.

“Làm sao-” Cô dừng lại. “Ở đâu?”

“Phía Bắc Boca Raton. Họ tìm thấy xác anh ta dạt vào bờ.” Anh hít một hơi, đột nhiên ước là mình không phải là người báo tin này cho cô. “Donner nói họ vẫn chưa có biên bản khám nghiệm tử thi, nhưng hắn ta đã bị bắn.”

Samantha nắm chặt tay và ấn vào mắt. “Bắn,” cô lặp lại mơ hồ. “Etienne nói hắn ta luôn nghĩ mình sẽ chết già trong sự giàu có được vây quanh bởi rất nhiều phụ nữ nóng bỏng trên một hòn đảo nào đó mà hắn định mua.” Đột nhiên cô bật dậy, đi tới cửa hiên và vòng lại. “Anh biết không, chúng tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ bị bắn, hoặc nổ tung, hoặc thậm chí là bị bắt. Nếu anh nghĩ anh sẽ thất bại thì anh không nhận làm. Nhưng chúa ơi. Tôi thích Etienne. Hắn ta rất khó chịu, nhưng rất... sống động.”

“Anh rất tiếc,” anh lặp lại, cảm thấy giống như anh đã từng thấy trong một vài dịp đặc biệt là đây mới là Samantha thật sự - và vượt trên mọi dục vọng, anh thích cô.

“Không phải lỗi của anh. Etienne chọn cách sống như vậy, giống như tôi. Hắn ta-” Mặt cô lại tái nhợt. “Tôi phải gọi điện. Cứt thật.” Chạy về phía cửa hành lang, và lại quay lại chỗ anh, cô gần như quì xuống chân anh. “Tôi cần một chiếc điện thoại mà họ không dò được,” cô nói, mặt cô tái xanh và đầy lo lắng. “Tôi không thể-”

Richard đứng dậy, nắm lấy tay cô, dù cô không muốn anh an ủi. Và thậm chí anh không biết phải an ủi cô thế nào. “Theo anh.”

Tay cô nắm lấy tay anh với lực mạnh đáng ngạc nhiên, nhưng anh vờ như không để ý và họ sải bước dọc hành lang tới phòng làm việc của anh. Anh khóa cửa lại và đưa cô tới bên bàn.

“Anh có thể gặp rắc rối vì điều này,” cô nói, ngồi sau chiếc bàn thép và chrome như anh chỉ.

“Anh lo được mà. Đường dây số 3. Trực tiếp nhé.”

Cô nhấc máy lên, và dừng lại, nhìn vào anh. Richard chờ cô yêu cầu anh rời đi; anh sẽ không tự nguyện làm vậy. Dù vậy, dù cô quyết định gì, cô cũng không nói ra. Thay vào đó cô nhanh chóng bấm 7 con số. Một cuộc gọi nội hạt, dù anh chỉ nhìn được 2 hay 3 số.

“Stoney?” cô hỏi, và đôi vai cô giãn ra trông thấy. “Không, mọi chuyện đều ổn. Câm miệng đi. Bánh qui không có mật ong khi đánh golf thì sao?” Trong khi Richard nhíu mày, cô mỉm cười một chút vào điện thoại. “Gối của bác thì sao? Tốt. Tốt. Chào.”

“Cái quái gì vậy?”

Cô cúp điện thoại, nhắm mắt lại. “Ông ấy ổn. Đáng lẽ tôi phải nhận ra, nhưng vì chuyện của Etienne, tôi muốn bảo đảm lại.”

“Samantha, không bí mật gì cả.”

Đôi mắt xanh lá mở ra lần nữa, quan sát khuôn mặt anh. “Tôi không biết nữa,” cô thì thầm. Với một hơi thở mạnh, cô đứng lên. “Nhưng tôi cần anh giúp đỡ lần nữa.”

“Được thôi - nếu em giải thích cho anh về bánh qui và gối. Không thì quên đi.” Anh đã nghe cái tên Stoney trước đây, từ bản fax của Donner. Walter Barstone, người mà cảnh sát đang theo dõi. “Người của cô”, không nghi ngờ gì nữa.

“Đó là ám hiệu. Khi chúng tôi sống ở đây, chúng tôi đặt ám hiệu của vùng này. Phải làm như thế ở mọi nơi.”

“Và?” anh tiếp tục

Lần đầu tiên kể từ khi điện thoại của anh kêu bên bàn ăn sáng, sự vui vẻ lại xuất hiện trên khuôn mặt cô. “Anh ghét việc không được biết mọi điều, phải không?”

Anh không phải là người duy nhất, nhưng giờ không phải lúc bị đánh lạc hướng. “Vui lòng giải thích.”

“Bánh qui mà không có mật ong là bơ (Butter). Cái đó để chỉ Butterfly World.”

“Vườn Bướm trên cao tốc 95.”

“Anh cũng biết những điểm du lịch đấy,” cô khen ngợi, “Khi đi đánh golf thì chúng ta thường nói-”

“Fore,” anh cắt ngang, bắt đầu hiểu ra. “4 giờ. Vậy là hôm nay chúng ta sẽ gặp ông ta à?”[10]

Cô lắc đầu. “Không có chúng ta nào cả, người Anh ạ. Quên đi. Chỉ cần đưa tôi vào phố và tôi sẽ tự lo mọi chuyện.”

“Không, anh sẽ không để em rời khỏi tầm mắt của anh.”

“Anh quá nổi bật.” cô phàn nàn. “Mọi người đều chú ý anh, và họ sẽ thấy tôi, và họ sẽ thấy người của tôi.”

“Stoney,” anh sửa lại, nhướn một bên lông mày khi cô trừng mắt với anh. “Em nói tên ông ta mà. Với lại anh vô tình biết cảnh sát đang theo dõi một tên Walter Barstone. Anh rất hữu ích đấy.”

“Anh quá dễ nhận ra.”

Ý nghĩ đi cùng với cô, đặc biệt giờ đây cô lại đang phản đối nó, ngày càng trở nên hấp dẫn. Cô sẽ tìm kiếm thông tin, và anh sẽ ở đó khi cô có được nó. Nếu không thì anh không bao giờ có thể bắt kịp cô trong việc này, chứ đừng nói là muốn dẫn trước nửa bước. Và trừ khi anh nhầm lẫn nghiêm trọng, cái tên DeVore không làm cô ngạc nhiên. “Anh có thể hòa nhập được.”

“Đúng rồi, ở Butterfly World cơ đấy.”

“Ừ. Và nếu em muốn rời khỏi đây, em sẽ phải hứa với anh là chúng ta sẽ đi cùng nhau.”

Samantha xoa tay lên mặt. “Addison, tôi hiểu rằng anh thấy chuyện này... khác lạ, và hấp dẫn. Trộm cắp, ám hiệu, điều tra. Nhưng hai người đã bị giết. Anh là tài sản quá giá trị cho những thứ ngu ngốc này.”

Rõ ràng cô không biết nhiều về cuộc sống của anh. “Điều này liên quan tới anh,” anh nói giọng trầm thấp, “cũng nhiều như nó liên quan tới em vậy. Bên cạnh đó, nếu ai đó theo đuôi Stoney của em và họ thấy cả hai bọn em, cả hai sẽ bị bắt. Dù em thích hay không thì anh cũng là tấm passport của em, em yêu.”

“Anh luôn bắt người khác theo ý mình à?” Cô bước về phía cửa văn phòng.

“Ừ.”

Khi cô mở cửa ra, cô quay lại lườm anh. “Được thôi. Dù sao thì nhìn thấy anh có thể làm Stoney tè ra quần đấy.”

“Ồ, hay đấy,” Richard đáp lại. Ít nhất thì cô đã lấy lại khiếu hài hước của mình. “Hãy đi lấy trà của anh và soda của em và đi dạo quanh đây nào.”

“Đi dạo.”

“Quanh khu đất này. Cảnh sát không tìm được dấu hiệu đột nhập của ai khác ngoài em, nhưng anh vẫn muốn em xem qua.”

“Được thôi.”

“Hơn nữa anh đã hứa đưa em đi xem một vòng.” Và anh muốn cô hiểu rẳng anh sẽ không phản bội lại lời nói của mình và lòng tin của cô. Trừ khi cô đổi luật trước.

“Tôi tưởng Havard đang tới.”

Chết tiệt. Anh đã quên mất. “Anh chắc là cậu ấy sẽ tìm thấy chúng ta thôi.”

Cô thở dài, hai má bắt đầu hồng trở lại. “Tôi chắc là anh đúng.”

Anh đã bảo Reinaldo lấy cho cô một lon Diet Coke mới, ướp lạnh. Thường thì sự xa xỉ này chỉ tìm thấy ở nhà hoặc những cửa hàng tiện lợi tốt nhất. Cô cũng nói với anh như vậy, nhưng anh chỉ mỉm cười. So với bọn người giàu, anh cũng có khiếu hài hước đấy. Và hôm nay nó khá hữu ích, để nhắc nhở cô rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng là những cuộc phiêu lưu căng thẳng về đêm và bạn bè bỗng dưng chết khi cô không ngờ tới nhất.

Cô nhớ là hôm qua mình đã xem xét tới việc đóng vai nai tơ, lừa anh là cô có thể đột nhập vào nhà anh nhờ may mắn. Hôm nay cô thừa nhận là mình thấy nhẹ nhõm vì không phải chơi trò đó với anh. Vấn đề là anh có vẻ thích, và đánh giá cao, con người của cô bây giờ và những gì cô có. Cô không quen với việc... là chính mình. Và cô không thích cách mà cô thích những cuộc trò chuyện của họ, và quên mất mình tới đây để tự cứu mình chứ không phải cứu anh. Điều này làm cô thấy mất cân bằng. Và trong công việc của cô, mất cân bằng đồng nghĩa với việc bị bắt - hoặc chết.

“Bên đó thì sao?” anh hỏi, chỉ về bức tường đá cao uốn quanh sườn phía Bắc của khu đất.

“Cũng có thể,” cô đáp lại, bước khỏi con đường rải sỏi để tới gần bức tường. “Anh cũng tinh mắt với mấy trò lén lút này đấy.”

“Anh sẽ coi đó là một lời khen.”

Addison theo cô tới dưới tán cây, như anh đã theo cô trong cả 4 lần cô rời khỏi lối đi. Sam không chắc điều đó là vì anh thích đi qua mấy cái mạng nhện hay vì anh sợ nếu để cô lọt khỏi tầm mắt cô sẽ nhảy ra ngoài tường. Từ những hiểu biết của cô về Richard Addison, có thể là vì cả hai lý do.

“Dừng lại,” cô ra lệnh, khi chiếc camera quay về hướng họ.

Anh đi qua cô. “Chúng ta được phép bị nhìn thấy mà,” anh nói, sự vui vẻ in sâu trong giọng nói. “Anh là chủ nhà mà, nhớ không?”

Cứt thật. “Đúng rồi. Thói quen cũ.” Sam quan sát chiếc camera quay nửa vòng chậm chập. Được đặt mỗi 40 yard dọc theo tường ngoài, chúng có một sự không đồng bộ, cũng là điều hợp lý. Khoảng giữa tường viền và ngôi nhà, những chiếc cột đèn được trồng theo hình bán nguyệt, mỗi cái có cài một bộ phát hiện chuyển động. “Anh đã tham khảo bên Myerson-Schmidt,” cô hỏi, “Hay là mấy thứ này có sẵn ở đây khi anh mua nhà?”

“Cả hai. Camera có sẵn, nhưng nhân viên của anh đặt thêm mấy bộ cảm ứng chuyển động. Sao vậy?”

“Anh để một số điểm mù. Hệ thống này quá tệ, Addison. Đặc biệt là không có camera trong nhà. Dù rằng có bảo vệ đi tuần buổi tối đi nữa.”

“Nếu nó quá... tệ, như em nói, sao em phải lừa máy cảm ứng ở cổng và cắt lỗ trên cửa sổ?”

Cô bắn cho anh một nụ cười, chen vào giữa một cây dương xỉ khổng lồ và bức tường sau. “Đột nhập sẽ không có gì là vui nếu anh không phá hỏng vài thứ.” Sam liếc nhìn xuống và ngừng lại.

“Vậy là về cơ bản em làm xáo trộn mọi thứ vì em có thể.”

“Tương tự thế,” cô nói hững hờ, ngồi xuống để nhặt một chiếc lá hải đường.

“Em tìm thấy gì à?” Giọng anh sắc hơn, và ngay sau đó anh ngồi xuống cạnh cô.

“Tôi không chắc. Có người dẫm nát mấy cái lá này, nhưng cũng có thể là cảnh sát khi họ lục soát. Quanh đây chỗ nào cũng có dấu chân.” Cô đứng lên, lùi xa bức tường và ngước nhìn lên.

“Một điểm mù,” anh nói

“Đúng, và một đường chạy khá thoáng từ đây dọc theo sườn đường vào nhà. Chỉ có một, có thể là hai máy cảm ứng phải tránh. Hừm.”

“Gì cơ?”

Có gì đó ở giữa bức tường thu hút ánh mắt của cô, và cô không thể ngăn lại một nụ cười. Bắt được rồi nhé. “Đẩy tôi lên nào.”

Anh khum hai bàn tay ở bệ tường. Cô bước vào bàn đạp và anh đẩy cô lên. Ở ngang tầm mắt, dấu chân rất dễ thấy.

“Em đã biết DeVore là người mang thuốc nổ vào đúng không?” anh hỏi từ phía dưới.

Chết tiệt. Hoặc là cô quá sơ suất, hoặc là anh đọc được suy nghĩ. “Một khi trình độ chuyên nghiệp và giá trị đồ vật đạt tới mức nào đó, chỉ có một vài người có thể làm.” cô rào đón.

“Và DeVore là một trong những người đó.”

“Đúng.”

“Còn em?”

Cô lờ câu hỏi đó đi, lướt ngón tay trên đường cong nhẹ của vết giày. Etienne rất cẩn thận, nhưng vào lúc giữa đêm, không phải lúc nào cũng có thể lau sạch bùn khỏi đế giày trước khi trèo tường. Nhưng cái cách mà hắn ta rất cẩn thận trên đường thoát ra có ý nghĩa nào đó. Sẽ không ai biết hắn ta tới đây. Tại sao? Phong cách của hắn khá giống cô, vậy thì sao lần này hắn phải cẩn thận?

“Em tìm thấy gì vậy?” anh hỏi

Samantha lắc người. Tập trung nào, đồ ngốc. Mày vẫn có thể bị buộc tội cho tất cả vụ này. “Nửa trước của một dấu giày.” Cô nói, chỉ tay vào dấu vết. “Hắn ta đã trèo tường, dúi mũi chân vào làm điểm tựa. Giày của hắn dính bùn. Hầu hết vết bùn khô đã rơi khỏi tường, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy vệt in. Trên đường thoát ra, adrenaline sẽ dâng cao, và khó có thể cẩn thận như lúc đầu.”

“Biết cái này cũng tốt đấy.”

“Được rồi, xuống nào.”

Cô bấu vào vai anh khi anh đỡ cô xuống, và thấy mình chỉ cách mặt anh một hơi thở khi anh đứng thẳng lên. Anh phải cao hơn 6 feet, bởi khi đứng thẳng mắt cô chỉ tới cổ áo anh.

“Em biết người làm vụ này,” anh lặp lại, “Sao em không nói gì?”

Sam nhún vai. “Danh dự giữa những tên trộm, có thể là thế. Và cá nhân tôi quan tâm tới việc ai đã thuê Etienne hơn, và để lấy viên đá hay giết anh? Hắn... gọi cho tôi và bảo tôi đừng xen vào vụ này.”

“Nhưng em vẫn ở đây.”

“Tôi vẫn cứng đầu kiểu đó. Hơn nữa cảnh báo của hắn khá muộn. Và tôi muốn giải quyết vụ này.”

“Anh cũng vậy,” anh gật đầu, nhưng không nhìn vào bức tường. Anh đang nhìn cô. Bước lên thật chậm, như thể anh sợ là cô sẽ nhảy ra ngoài, Addison nâng cằm cô lên bằng những ngón tay dài thanh tú và cúi xuống để chạm môi anh vào môi cô.

Trước khi cô quyết định là mình muốn đẩy anh ra hay vòng tay quanh cổ anh và trần truồng lăn giữa những bụi hải đường với anh, sự ấm áp mềm mại của miệng anh rời khỏi cô. Anh đứng thẳng lên, nhìn cô với nụ cười nhẹ trên chiếc miệng rất điêu luyện đó.

Bình tĩnh nào, Sam. Cô cần anh hơn anh cần cô. Tuy nhiên, ai muốn ai hơn vẫn là một câu hỏi. “Táo tợn đấy, Addison. Cái đó để làm gì vậy?”

“Sự ngưỡng mộ thôi, Samantha,” anh thì thầm, lướt ngón tay cái nhẹ nhàng trên môi dưới của cô.

“Ồ.” Và bởi vì cô thích nó, và bởi vì anh trông thật kiêu căng và kiểm soát, cô dướn lên và hôn lại anh. Cô cảm nhận được sự ngạc nhiên của anh, rồi sức nóng của miệng anh trùm vào miệng cô. Và rồi cô kéo ra.

“Tôi cũng ngưỡng mộ anh, Addison.” Cô nói, và quay lưng đi khỏi anh, ít có vẻ bình tĩnh và duyên dáng như thường.

[9] Một diễn viên, diễn viên hài, người dẫn chương trình nổi tiếng của Mĩ.

[10] Fore là một tiếng thường dùng trong đánh golf, nghĩa là lui lại. Fore cũng đồng âm với Four là số 4 nên Samantha và Stoney dùng từ này để chỉ cuộc hẹn lúc 4 giờ.