*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vương Kết Hương không thể nói rõ mình bắt đầu thích Ân Hiển từ thời khắc nào.

Tại sao lại thích Ân Hiển ư? Cô cũng chưa từng suy nghĩ cẩn thận về nguyên nhân.

Mùa Đông vẫn dài lâu và rét lạnh, Vương Kết Hương đã ở nhà Ân Hiển gần hai tháng.

Hàng xóm xung quanh thấy dạo này hai người thân mật sống cùng một mái hiên, thì đều ngầm cho rằng họ là một cặp tình nhân.

Buổi sáng, Ân Hiển và Vương Kết Hương kéo dây thừng phơi quần áo ngoài cửa, mấy chú thím sống gần đấy nhìn họ, đều không khỏi cảm thán một câu: Đám trẻ ân ái quá.

Mới đầu nghe họ nói vậy, Vương Kết Hương e lệ đến mức không biết để tay chân ở đâu, lập tức muốn giải thích ngay: Mọi người hiểu lầm rồi.

Ánh mắt cô lặng lẽ liếc về phía Ân Hiển, chỉ chờ anh chau mày, hoặc để lộ biểu cảm khó chịu nào.

Điều khiến cô ngạc nhiên là, anh không có vẻ gì là không vui về chuyện này…… Không thể hiện mình không vui, cũng chẳng tỏ ra vui mừng.

Ân Hiển vẫn làm chuyện nên làm, không tiếp chuyện xóm giềng, như thể người mà đám hàng xóm bàn tán không phải là họ.

Vương Kết Hương thấy thế, bèn nuốt lời đã lên đến miệng xuống.

Kiểu hiểu lầm này xảy ra nhiều lần, từ im lặng để người ta hiểu sai, da mặt cô dần dày hơn.

Làm việc cả tuần, được nghỉ nửa ngày, Vương Kết Hương hiếm khi có dịp ăn tối chung với Ân Hiển. Lúc mua đồ ăn về, cô tình cờ gặp ông chú hàng xóm làm nghề nhặt rác. Ông chú hỏi: “Mua món ngon gì cho bạn trai đấy?”

Cô mỉm cười nói: “Cháu mua chút thịt lợn, tối nay nấu thịt kho tàu cho anh ấy ạ.”

Ông chú gật đầu.

Vương Kết Hương ngầm nhận thân phận “bạn gái” của Ân Hiển theo lời ông chú, cô xách làn rau, bước nhẹ nhàng hơn.

Cô đã làm một chuyện xấu nho nhỏ, vào lúc Ân Hiển không biết, cô đã tận dụng anh để lấy lợi về mình.

Nhưng Vương Kết Hương không thể không thừa nhận, thật ra cô rất thích việc người khác gán ghép họ thành một đôi.

Cô bắc nồi làm nóng dầu, bỏ một lượng ớt khô vừa đủ vào nồi, xào thơm rồi đổ thịt lợn đã trụng qua nước vào. Vương Kết Hương mở cửa nhà lúc nấu ăn, đảo chiếc nồi nhỏ điên đảo.

Ai nhìn vào cũng thấy cô giống bà chủ của căn nhà này.

Ân Hiển về nhà, ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng mãi từ xa.

Xóm nghèo nhà nhà sáng đèn, ánh đèn đan xen lẫn nhau. Đây đúng là giờ cả gia đình quây quần bên nhau cùng ăn bữa cơm chiều.

Hộ nào đang xào đồ ăn thế?

Nấu món gì mà thơm vậy nhỉ?

Bụng Ân Hiển sôi òng ọc, anh nện bước nhanh hơn về nhà, mùi thơm quẩn quanh theo anh như bóng với hình.

Quẹo xuống dốc, anh thấy nhà mình.

Đèn nhà anh cũng sáng lên.

Nó là một ngọn đèn giữa vạn ánh đèn của mọi nhà.

Vương Kết Hương đưa lưng về phía anh, cô cầm nồi, đang nghiêm túc bày đồ ăn lên đĩa.

Hóa ra là hương cơm thơm nức từ nhà anh.

Nghe thấy tiếng bước chân anh, Vương Kết Hương quay đầu lại.

Mái tóc dài của cô được buộc gọn bằng dây thun, cô mặc bộ áo ngủ thùng thình.

Cô nhìn về phía anh, đôi mày cong lên, cười rất dịu dàng.

“Anh về rồi à. Anh rửa tay đi, chúng mình ăn cơm.”

Giọng cô mang khẩu âm đặc trưng của phương Nam, khi thả lỏng, cô nhả chữ nhẹ và hơi ríu.

Ân Hiển bất giác dịu giọng theo cô.

“Được. Em nấu món gì thế?”

“Rau xanh, thịt kho tàu, cơm.”

Vương Kết Hương dừng một chút, cường điệu nhấn mạnh: “Thịt kho tàu em bỏ thêm ớt đó, sẽ cay đấy.”

Ân Hiển nghe lời cô, đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.

Nước chảy ào ào từ vòi, lòng anh dâng lên nỗi tò mò: Làm sao cô ấy biết mình thích ăn cay nhỉ?

*

Ở xóm nghèo có rất nhiều điều bất tiện, việc tắm rửa là một trong số đó.

Phòng tắm công cộng đơn sơ, ngăn hai gian bằng một vách che, bên trong có một cái vòi hoa sen, nước nóng trong ngày chỉ được cung cấp có hạn. Trên cửa của hai gian nhà tắm là hai chữ “Nam” “Nữ” to sơn đỏ chót phân biệt rõ ràng. Vào giờ cao điểm đi tắm sau bữa tối, thường sẽ có rất nhiều người xếp hàng dài ngoài phòng tắm nữ.

Vương Kết Hương chưa bao giờ quen với việc tắm rửa ở đấy.

Cô không thích chen chúc với người ta, trước kia nếu chỉ gội đầu, cô thà ngồi xổm trước nhà mình dội nước lạnh còn hơn.

Từ khi đi làm thuê ở nhà máy hải sản, Vương Kết Hương không thể không tắm rửa thường xuyên để loại bỏ mùi tanh trên người. May mà cô tan làm rất muộn, đến lúc cô đi tắm, nhà tắm công cộng gần như không còn ai nữa. Nhưng thôi, lúc đấy suất dùng nước nóng có lẽ cũng chẳng còn.

Trời dần vào cuối Đông.

Tuyết không rơi nữa, đọng trên đường kết thành băng, chưa tan đi.

Hôm nay, Vương Kết Hương vẫn như lệ thường: Cô tan làm về nhà, lấy quần áo sạch sẽ và khăn tắm, đun một ấm nước nóng đổ vào xô, đi tắm ngoài nhà tắm công cộng.

Bấy giờ Ân Hiển đang bận, cô không quấy rầy anh.

Anh ngồi trước bàn cơm, gác đũa, bát cơm chan canh ăn nửa chừng đã nguội ngắt.

Nghề tiếp thị không tồn tại giờ tan làm chính thức. Dù bản thân Ân Hiển không ở công ty, nhưng anh vẫn chưa hết việc. Khách hàng mà gọi thì anh phải có mặt bất cứ lúc nào.

Ân Hiển cầm điện thoại bằng một tay, tay kia ghi chép, thi thoảng lại phụ họa theo đầu dây kia.

Giọng bên đầu dây kia to, anh không bật loa ngoài, nhưng lúc đi ngang qua Vương Kết Hương vẫn loáng thoáng nghe thấy ngữ điệu hồ hởi ở đầu bên ấy.

Anh phát hiện ra cô, cô vẫy vẫy tay, coi như chào hỏi anh: Em về nhà rồi.

Đun nước xong, Vương Kết Hương ôm quần áo của mình đi ra ngoài, rón ra rón rén đóng cửa lại.

Phòng tắm không một bóng người.

Vương Kết Hương cởi quần áo, bật vòi hoa sen, phun nước lên đầu để gội đầu.

Cô làm vậy vì dù bây giờ không có nước nóng, nhưng vòi sen vừa mở, nước chảy ra chưa phải lạnh nhất. Cô có thể tắm gội tạm một lát, đợi nước lạnh hẳn rồi mới pha với nước nóng trong xô.

Vương Kết Hương vắt hết óc để hạn chế tối thiểu việc tắm nước lạnh.

Sau khi cọ rửa kĩ càng, cô tắm rửa xong, quấn chặt khăn tắm, ngửi cánh tay mình.

—— Mùi xà phòng thơm tho, không còn mùi cá.

“Tí tách.”

Hình như vòi nước của buồng kế bên chưa vặn chặt, một giọt nước nhỏ xuống.

Vương Kết Hương nhìn về phía tấm che ngăn phòng tắm nam nữ theo bản năng. Lúc này, cô phát hiện ra chuyện lạ.

Tấm che bị vẹo.

Cô tưởng mình hoa mắt nhìn lầm, ánh mắt cô tuần tra một vòng quanh tấm che.

Ngay trong khoảnh khắc mắt cô chạm vào đỉnh vách ngăn, Vương Kết Hương sợ tới mức gào thét chói tai.

Cô thoáng thấy bốn ngón tay đang giữ tấm che, và nửa khuôn mặt của một gã đàn ông. Mắt hắn nhìn thẳng vào cơ thể cô không hề chớp. Tiếng gào của Vương Kết Hương không khiến hắn hoảng sợ bỏ chạy, hắn vẫn đang nhìn cô.

Vương Kết Hương lập tức đưa ra quyết định, cô cầm chai dầu gội trên mặt đất lên, ném mạnh về phía tấm che.

Chai dầu gội nện trúng hắn không chệch tí nào, nửa khuôn mặt kia biến mất.

“Biến thái! Mày chết chắc rồi!”

Những tiếng bốp bốp hoảng loạn vọng lại từ nhà tắm nam, chắc hẳn kẻ kia đã vô ý đá phải chậu nhựa.

Hiện giờ không có vũ khí trong tầm với, Vương Kết Hương xách xô của mình lên, hùng hổ xông qua phòng kế bên bắt kẻ xấu.

Cô đẩy cửa phòng tắm ra, hắn ta nhanh hơn cô một bước, chạy khỏi nhà tắm nam.

Vương Kết Hương vung xô nước, nhanh chóng đuổi theo.

“Bắt biến thái!”

Giọng cô the thé, cô hét lên bằng âm lượng to nhất.

“Mọi người túm hắn lại!”

“Đồ biến thái chết tiệt! Nhìn trộm con gái tắm!”

Vương Kết Hương tức quá, đuổi từ phòng tắm công cộng đến tận chỗ quẹo vào xóm nghèo.

Nơi này không có đèn, bóng đêm thâm trầm phủ một lớp màn trước mắt cô, Vương Kết Hương không nhìn rõ đường, tốc độ chạy chậm lại.

Bóng đen cách xa cô hơn.

Trong tình thế cấp bách, Vương Kết Hương quăng xô nước mình đang cầm đi.

“Rầm rầm ——”

Nó va thẳng xuống sàn, đập vào khoảng không.

“Sao đấy!”

Là giọng của Ân Hiển.

Cô quay đầu lại, anh đứng đằng sau cô.

Giọng nói quen thuộc khiến Ân Hiển nhanh chóng lao ra từ trong nhà. Lúc anh tìm thấy Vương Kết Hương, cô chỉ quấn độc chiếc khăn tắm trên người, tóc ướt sũng, còn đang nhỏ nước.

Tiếng động lạ thường, lại thêm một cô gái ăn vận xộc xệch, đã dẫn dụ đám hàng xóm quây lại hóng hớt.

“Có biến thái! Hắn nhìn lén em tắm!”

Cô thở phì phà phì phò, chỉ vào bóng đen đằng xa, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa giận dữ.

Ân Hiển tiến lên một bước, đến gần cô. Dáng người anh cao to, lập tức che người cô đi.

“Hắn chạy xa rồi, về nhà đã.”

Vương Kết Hương tức lú cả đầu, bấy giờ cô mới ý thức được mình đuổi ra ngoài thế nào.

Cô không đeo dép, chỉ quấn chiếc khăn tắm mỏng.

Trước đấy ôm cục tức nên cô không thấy lạnh, giờ da gà da vịt nổi khắp người cô.

Cô híp mắt, gian nan mò đường về, bốn phía đen như mực.

Mắt Vương Kết Hương không có tiêu cự. Ân Hiển chợt nhận ra, cô không nhìn rõ.

“Giữ chắc khăn tắm.” Anh nói.

Cô làm theo lời anh.

Giây tiếp theo, hai chân Vương Kết Hương đã nhấc khỏi mặt đất, cô được Ân Hiển bế lên không.

Anh bế cô, bế về tận phòng.

Anh đi thẳng đến giường mình, đặt cô lên giường.

“Mặc quần áo vào đi.”

Ân Hiển bỏ lại mấy chữ này, không nhìn cô lấy một cái, xoay người rời đi.

“Quần áo!”

Vương Kết Hương bỗng nhiên thốt lên, anh dừng chân lại.

“Quần áo trong phòng tắm, em chưa lấy.”

“Anh lấy cho.” Anh nói.

“Còn bắt được kẻ xấu kia không?”

“Để anh đi xem.”

……

Mười lăm phút sau.

Ân Hiển đã về, xách theo xô nước và ôm quần áo.

Anh gõ gõ cửa, cô để anh vào.

Vương Kết Hương thay đồ ngủ xong xuôi, vẫn ngồi trên giường anh.

“Chạy mất hút rồi, chắc không tóm được nữa đâu.”

Kết quả mà Ân Hiển nói không nằm ngoài dự kiến.

“Đáng sợ quá đi……”

Hai tay Vương Kết Hương ôm đầu gối, đôi mắt to yếu ớt đáng thương hấp háy.

Trước mặt anh, cô toát ra vẻ rất cần được bảo vệ, khác một trời một vực với cô gái dũng mãnh quấn khăn tắm giơ cao xô nước đuổi theo người xấu kia.

“Hôm nay gặp phải chuyện này, nếu ngủ một mình, em sẽ gặp ác mộng mất.”

Ân Hiển im lặng.

Thật ra nhà họ chỉ to bằng chừng này, còn nhỏ hơn phòng nhà người ta, cô cũng không thể coi là ngủ một mình được.

Cho nên anh hỏi: “Em muốn thế nào?”

Câu hỏi của anh gãi đúng chỗ ngứa của cô rồi, Vương Kết Hương đã nghĩ xong cách giải quyết từ lâu.

Cô vươn tay ra, nhặt chiếc gối đặt dưới sàn của mình lên, đặt cạnh gối của Ân Hiển.

Anh nhìn cô.

Cô niềm nở vỗ vỗ gối mình, lại vỗ vỗ vào người anh.

“……”

Ân Hiển im lặng đứng cạnh giường, không có phản ứng gì với hành động của cô.

Vương Kết Hương khụt khịt mũi, nắm ngón tay út của anh.

Cô không dám nhìn anh.

Cô nắm chặt ngón út của anh, sợ anh hất ra.

Anh không hất cô ra……

Họ khóa kĩ cửa, tắt đèn, nằm song song với nhau.

Vương Kết Hương không muốn ngủ.

Tim cô đập thình thịch, ồn quá, không biết Ân Hiển có nghe thấy không.

Cô muốn nói chuyện với anh thêm một lát, nói gì cũng được.

“Anh gọi điện xong rồi à?” Vương Kết Hương tìm bừa một đề tài.

Gọi điện……

Ân Hiển đột nhiên ngồi bật dậy.

Anh dập máy rồi chạy ra.

Anh vội vàng xuống giường, đi tìm di động.

Vương Kết Hương tưởng mình lắm lời, Ân Hiển hối hận chuyện ngủ chung với cô.

Cô linh hoạt xoay người, đè gối của anh lại.

“Anh đi đâu đấy?”

“Anh phải gọi điện, em ngủ trước đi.”

Anh mặc quần áo vào, lại tắt chiếc đèn đầu giường mà cô vừa bật lên đi.

“Lát nữa anh sẽ quay lại chứ?”

Vương Kết Hương ôm gối của anh, dịch đến mép giường, cảnh giác đặt câu hỏi.

“Em ngủ trước đi.”

Ân Hiển không trả lời rõ hẳn ra.

“Anh phải ngủ cạnh em, không là em không ngủ được đâu.”

Thái độ cô dính dính, dính hơn cả kẹo mạch nha.

Anh đành phải nói: “Biết rồi.”

Nói chuyện điện thoại xong thì anh về phòng.

Ân Hiển mang theo khí lạnh bên ngoài, nương ánh trăng, nhìn về phía chiếc giường của anh.

Vương Kết Hương ngủ rồi.

Cô nằm nghiêng, tư thế ngủ rất lề lối, chỉ chiếm một chỗ nhỏ.

Chỉ có cánh tay cô là không ngoan, đè nặng lên góc gối của anh.

Ân Hiển cong môi, lên giường đi ngủ.

Thật ra, có một việc mà cô không biết.

Ông chú nhặt rác ở nhà đối diện, mỗi lần thấy Ân Hiển về nhà đều sẽ tán dóc mấy câu với anh.

“Kìa, về rồi đấy à?”

“Vâng.”

Thấy anh xách một suất cơm hộp, chú ta hỏi: “Lại ăn tối một mình à? Bạn gái cậu đâu?”

Ân Hiển trả lời ông chú: “Cô ấy chưa tan làm ạ.”

[HẾT CHƯƠNG 43]