Anh Từ chớp chớp mắt, ngẩn ngơ nhìn đứa trẻ.

“Cháu đang nói gì thế? Sao chú chẳng hiểu gì cả.”

“Không có gì, không sao ạ,” Vương Kết Hương hít vào một hơi thật sâu: “Chú định vào trong đấy đúng không ạ?”

Cô nghiêng người, nhường đường cho chú ta.

Anh Từ gãi đầu, lơ mơ đi vòng qua cô, hòa vào xới bài ồn ào.

Dựa theo tình tiết lần trước, không bao lâu nữa Ân Hiển sẽ tự đi ra, vào canteen ăn cơm.

Vương Kết Hương đi ra cửa đợi anh, ép bản thân mình phải bình tĩnh lại.

Tại sao lại thất bại?

Gọi lần đầu tiên cô tới ký túc xá công nhân là “lượt 1” đi.

Trong lượt đầu, vì phát hiện Hà Thiện là mối tình đầu của Ân Hiển, cô tức tối chạy đi, thế giới lộn ngược lại.

Sau đó, cô vào “lượt 2”. Lượt thứ hai cô chia rẽ Ân Hiển và Hà Thiện, theo anh ta vào canteen ăn cơm.

Tình tiết mới xuất hiện lúc ăn cơm là: Ân Hiển bị nhân viên tạp vụ chơi xấu. Anh ta bỏ cô lại, vào bốt điện thoại gọi điện, thế giới quay ngược trở lại.

Bây giờ mình đang ở lượt thứ ba.

Vào tới lượt 3, có nghĩa là lý do “Kẻ khác phá hỏng quá trình trở thành tình yêu đích thực nên thế giới thiết lập lại” mà cô đưa ra ở lượt 2 là sai.

Nghĩ lại đi, Kết Hương thông thái! Cô ấn hai tay lên thái dương, bắt đầu một vòng suy luận mới.

Trong căn nhà đầu tiên ở đảo Thỏ Con, cô trợ giúp Ân Hiển 4 tuổi khi thằng bé gặp phải kẻ xấu.

Ở căn nhà thứ hai, cô giúp đỡ Ân Hiển học sinh tiểu học lúc cha mẹ thằng bé cãi nhau, nó khao khát muốn ra ngoài chơi nhưng lại bị nhốt trong phòng.

Ở căn nhà thứ ba này, Ân Hiển cũng chịu ấm ức, đám công nhân trong xưởng sửa chữa ô tô hùa nhau xa lánh anh.

Đồng phục lao động!

Mắt cô sáng ngời: Không cho Ân Hiển mặc chiếc áo lao động sạch sẽ kia, biết đâu có thể phá giải tình cảnh hiểm nghèo?

Vương Kết Hương nhón mũi chân nhìn quanh phòng, Ân Hiển đã chào hỏi anh Từ rồi. Anh mặc chiếc áo lao động mới mà người bạn chung xới bài đưa, đi về phía cô.

“Ân Hiển!”

Cô gọi tên anh, vẫy tay với anh, để tránh thảm kịch bị anh đâm sầm vào người trong ván trước.

Tất nhiên anh ta không nhận ra cô.

Ân Hiển cúi người, nhìn thẳng vào cô, hỏi.

“Nhóc quen anh à?”

“Em là con của mẹ anh ở gia đình mới. Mẹ anh bảo em tới tìm anh, mẹ nhờ anh chăm sóc em, tối nay mẹ tới đón em.”

Tới lần thứ ba, Vương Kết Hương rốt cuộc cũng nói dối ra hồn.

“Ờ.”

Ân Hiển không mảy may nghi ngờ, bảo cô đi theo anh.

Vương Kết Hương nào chịu đi, anh ta còn chưa thay cái áo lao động này ra mà.

“Kìa!”

Cô tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ vào áo của anh.

“Sao chỗ này lại đen đen, anh thay cái áo cũ vào đi.”

“Bẩn chỗ nào?” Anh cúi đầu xem xét.

“Bẩn thật á, bẩn thật mà.”

Vương Kết Hương vừa nói, vừa vụng trộm cọ tay lên mặt tường đầy bụi xám đen.

“Anh nhìn đằng sau này!”

Ân Hiển không mắc mưu quay đầu lại, tay cô đã ấn lên áo anh, không cứu vãn được nữa.

Trong bầu không khí đóng băng, Vương Kết Hương dịch tay ra.

Một dấu bàn tay màu đen bụ bẫm bám trên đồng phục lao động của Ân Hiển.

“Ẹc,” cô yếu ớt giải thích: “Em nói đúng mà, bẩn thật rồi nè……”

Ân Hiển nghiêm mặt cởi cúc áo ra.

“Bao giờ mẹ anh tới đón nhóc, anh sẽ khui nhóc ra.”

Anh quay về xới bài, trả chiếc áo cho người bạn cùng hội bài đã cho mình mượn, đồng thời xin lỗi anh ta.

Người ta không để ý vết bẩn tí tẹo này, còn hỏi anh có muốn lấy áo mới không. Ân Hiển lắc đầu, mặc lại chiếc áo lao động mình vắt trên lưng ghế.

Vương Kết Hương nhìn cảnh này, thở phào nhẹ nhõm: Nếu Ân Hiển lại thay một chiếc áo lao động mới nữa, cô sẽ phải tốn rất nhiều công sức.

Ra khỏi ký túc, nhìn theo hướng Ân Hiển đi, Vương Kết Hương lại không chịu đi nữa.

“Anh tính đưa em đi đâu?”

“Ở đây không có chỗ cho con nít đâu, anh tìm cho nhóc quả bóng nhựa, ra ngoài mà đập chơi một mình đi.”

“Không đi không đi! Không đập bóng đâu!”

Cô thầm nghĩ: Nếu việc Hà Thiện và Ân Hiển chia tay không phải là nguyên nhân uy hiếp anh ta, thì mình cũng chẳng cần phải chia rẽ họ lần nữa, qua level mới là chuyện quan trọng.

“Em muốn ăn cơm, anh đưa em đi ăn được không? Em đói gớm đói ghê á, sắp chết đói rồi.”

Ân Hiển liếc cô một cái.

“Được rồi. Lát nữa nhóc chán không có gì chơi cũng đừng tới tìm anh.”

Vương Kết Hương gật đầu như giã tỏi.

Tới nhà ăn cho công nhân.

Khác với lượt chơi trước, Vương Kết Hương đã ăn rồi. Cô không thấy đói, khi xếp hàng gọi cơm, cô dồn toàn bộ sự chú ý vào chiếc bàn dài trong góc.

Không biết đổi cái áo khác có hiệu quả không, hay họ vẫn ngứa mắt với Ân Hiển?

Cho nên, cách ổn thỏa nhất mà cô nghĩ được là, tránh cho Ân Hiển ngồi vào cái bàn đó.

Lấy cớ mình không muốn ngồi với người lạ, Vương Kết Hương bưng cơm, đứng đợi ít nhất 10 phút với Ân Hiển. Ngoài chiếc bàn dài kia, cả nhà ăn này chẳng có bàn nào trống.

Cô thấy bát của mấy người nọ đã trống không, nhưng họ ngồi yên tại chỗ, quyết không động cựa.

“Thôi vậy.” Khôn lỏi cũng vô dụng, cái gì cần đối mặt thì vẫn phải đối mặt.

Vương Kết Hương đi theo sau Ân Hiển, ngồi vào chỗ trống ở bàn dài.

Giữa đám nhân viên tạp vụ đang nói cười, có kẻ tinh mắt nhìn thấy họ trước. Vương Kết Hương nhớ chính gã ta là kẻ mở miệng châm chọc mỉa mai Ân Hiển đầu tiên, nói câu: “Làm thì không làm, ăn lại đúng giờ gớm”.

Cô giữ tinh thần cảnh giác cao độ, cô chọc cơm bằng đũa, dỏng tai nghe.

“Sao nhóc không ăn, không phải nhóc bảo đói à?” Ân Hiển nhìn cô đầy vẻ quái lạ.

“Đợi chút.” Vương Kết Hương giơ tay ra hiệu “suỵt”.

“Đợi cái gì?”

“Thì cứ đợi đi.”

Đám nhân viên tạp vụ nói qua nói lại, bàn luận rôm rả. Cô nghe đoạn đối thoại của họ thật cẩn thận, nhưng không có câu nào trong ấy liên quan đến Ân Hiển.

Một lúc lâu sau, mấy người cơm nước xong, đứng lên.

Vương Kết Hương thầm vui vẻ trong lòng: An toàn! Ngon ăn, cốt truyện thay đổi rồi!

“Kỹ sư Ân.”

Người đàn ông đi đầu thậm chí còn chủ động lên tiếng chào Ân Hiển trước khi bỏ đi.

“Chúng tôi vào xưởng trước, lát nữa cậu tới xem chiếc xe mới được đưa đến nhé.”

Ân Hiển thản nhiên đồng ý.

*

Vương Kết Hương và Ân Hiển cùng ra khỏi nhà ăn.

Anh không nhắc tới chuyện mua thuốc lá, gọi điện thoại mà đưa thẳng cô tới xưởng sửa chữa xe hơi.

“Chính nhóc nói không chơi bóng đấy nhé. Thế nhóc ở đây đi, không được chạy linh tinh trong xưởng.”

Ân Hiển mở cửa văn phòng của anh, lấy một chiếc ghế sạch sẽ ra cho Vương Kết Hương.

“Em muốn đi theo anh.”

Cô không phải là đứa hư đốn như anh ta tưởng đâu! Cô có sứ mệnh giải cứu anh ta đấy.

“Không được.” Ân Hiển phản đối.

Bên ngoài, có người gọi anh sang.

“Nhóc nghe lời chút đi, xong việc anh mua kem cho nhóc.”

Anh bước nhanh khỏi văn phòng, cuối cùng còn khóa cửa lại.

“Này……”

Vương Kết Hương nhìn cánh cửa đóng chặt chằm chằm, lẩm bẩm: “Anh còn chưa hỏi tôi muốn ăn vị gì mà.”

Văn phòng của Ân Hiển là một văn phòng hàng thật giá thật.

Nó chỉ được dùng cho công việc, những chồng bản vẽ mà cô không tài nào hiểu nổi và rất nhiều sách ngoại văn chất đầy mặt bàn.

Vương Kết Hương vốn định tìm quyển sách đọc giết thời gian…… nhưng dạo quanh một vòng, cô còn chẳng hiểu nổi tên của những cuốn sách kia.

Cô ngồi trên ghế, chán chẳng buồn chết lúc lắc chân, miên man suy nghĩ.

Không biết bao lâu đã qua, rốt cuộc cánh cửa cũng mở ra từ bên ngoài.

“Ân Hiển!”

Vương Kết Hương ngẩng đầu.

Người tới lại là một kẻ mà cô chưa gặp bao giờ.

“Em là em gái của Ân Hiển à?” Người nọ đi đến trước máy lọc nước, rót đầy cốc.

“Vâng,” cô cũng chẳng có hứng giải thích dài dòng: “Ân Hiển đâu ạ?”

“Bọn anh vừa xong việc, nó mới đi ra ngoài đấy.”

“Đi ra ngoài?” Vương Kết Hương nghe được mấy chữ này, lòng bỗng lạnh đi.

Cô lao khỏi văn phòng như ngựa không dừng vó, chạy về phía bốt điện thoại.

“Này! Ân Hiển!”

Cô thấy bóng anh, anh còn chưa tới bốt điện thoại.

Nghe thấy giọng cô, Ân Hiển quay đầu lại.

Anh quay đầu, rõ ràng đang nhìn về phía cô, nhưng hình như anh không thấy cô.

Vương Kết Hương chạy về phía trước, đụng vào một bức tường vô hình.

Là vách ngăn.

Ở lượt chơi đầu, cô tức tối muốn mặc kệ Ân Hiển, đi khỏi xưởng sửa chữa ô tô. Ở cửa phòng bảo vệ, cô gặp phải vách tường ngăn cô ra ngoài.

Nhưng tại sao vách ngăn lại xuất hiện ở đây?

Xuất hiện ở bản đồ mà cô từng tự do đi lại, ngáng đường cô?

“Ân Hiển! Đừng đi gọi điện thoại!”

Vương Kết Hương gào lên bằng âm lượng to nhất.

Đáng tiếc, anh không chỉ không nhìn thấy cô, mà còn chẳng nghe được tiếng cô.

Ân Hiển xoay người, mắt nhìn thẳng, đi vào bốt điện thoại.

Đến đây, lượt chơi thứ 3 của Vương Kết Hương đã chính thức thất bại.

Khi tiếng bài mạt chược và làn sương xám lặng lờ bao vây thân thể cô, cô nhớ ra điều chú thỏ đã nhắc nhở cô mấy lần.

“Những căn nhà này làm tôi cảm thấy bất an.”

Sao trước kia Vương Kết Hương lại không tin nhỉ?

Cô hưng phấn tưởng rằng mình đang bận rộn quay bộ phim tình cảm nghệ thuật —— “Nuôi dưỡng anh chồng nhỏ”, “300 lần yêu đầu” vân vân suốt hôm nay. Sau khi bị nhốt lại, cuối cùng cô cũng hiểu ra phim này là……

Bị cầm tù trong xưởng sửa chữa ô tô, thể loại kinh dị hàng auth.

[HẾT CHƯƠNG 15]