“Mẹ chẳng yêu con gì cả.” Vừa về đến nhà, Hạ Mạc đã đánh đòn phủ đầu, vất vả nặn ra hai giọt nước mắt cá sấu, miệng trề xuống, tỏ ra muốn khóc mà không dám khóc.

Bà Mạc bị cậu chọc giận tới mức bật cười: “Đúng thế, ngày nào con cũng đi gây chuyện cho mẹ, mẹ hết yêu con rồi, qua chỗ mát ngồi đi.”

Cũng như bà Mạc hiểu rõ Hạ Mạc, Hạ Mạc cũng rất hiểu mẹ, vừa nghe bà nói như vậy thì biết ngay cơn giận của bà đã xẹp xuống hơn nửa, nước mắt không chảy miệng không trề xuống nữa, nhanh tay nhanh chân mở bao lớn bao nhỏ trên bàn trà, thấy món bánh kem mình thích ăn nhất. Cậu cầm lấy một miếng bánh kem chocolate, bẻ thành hai nửa đưa đến bên miệng mẹ: “Mẹ, mẹ ăn thử trước đi.”

Trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy nịnh nọt, má lúm đồng tiền bên khóe miệng như ẩn như hiện, mắt to chớp chớp, chớp đến mức khiến lòng người mềm đi, bà Mạc cũng không giận nổi nữa.

“Được rồi, mẹ không thích, con ăn đi.” Cuối cùng bà Mạc không gượng nổi, nở nụ cười dịu dàng.

Hạ Mạc thuận thế ngồi xuống cạnh bà, cắn một miếng mất hơn nửa miếng bánh kem, khuôn mặt lộ ra vẻ thỏa mãn. Bánh kem mua trong tỉnh ngon hơn bánh bán ngoài trường bọn cậu nhiều, nhưng không bằng mẹ Trương Đằng làm.

“Đang yên đang lành, sao cô Đỗ lại đến nhờ mẹ tìm con trai giúp cô ấy?” Bà Mạc khẽ chọc trán Hạ Mạc, “Bớt gây phiền cho mẹ đi, chẳng lẽ con còn không biết bản lĩnh của mẹ đến đâu? Con nói xem, mẹ đi đâu tìm con trai cho cô ấy?”

Hạ Mạc nhét chỗ bánh kem còn lại vào miệng: “Không cần tìm đâu, con trai cô ấy đã chết lâu rồi, hơn nữa còn có thể là bị bà nội giết chết.”

Vợ tìm con trai, bà nội giết cháu, chuyện rùng rợn như thế, vậy mà Hạ Mạc nói chẳng khác nào câu hôm nay thời tiết khá đẹp.

Trong mắt bà Mạc hiện lên chút lo lắng, chẳng qua chớp mắt đã bị giấu đi, bà nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn muốn thò vào lấy bánh kem của Hạ Mạc: “Khoan ăn đã, con nói cho mẹ biết rốt cuộc là sao.”

Đối diện với đôi mắt sắc bén của mẹ, Hạ Mạc hơi chột dạ, nhưng cũng chỉ hơi mà thôi. Có lẽ là do thiên tính, với cậu mà nói, Hứa Giai Duệ chết thảm cũng được, bà Hứa ác độc cũng được, thật ra cậu không để ý cho lắm, sở dĩ cậu bằng lòng nhúng tay vào việc này là vì bị tình thương yêu thuộc về mẹ của cô Đỗ lay động, thứ hai cậu rất hứng thú với đóa hoa mọc ra từ trên đầu hồn thể của Hứa Giai Duệ, trực giác nói với cậu đóa hoa kia không đơn giản, không chừng còn có tác dụng với cậu.

Nhưng đó chỉ là trực giác của cậu, lúc ấy Hứa Giai Duệ biến mất quá nhanh, cậu vẫn chưa kịp nghiên cứu kỹ bông hoa. Lúc ấy cậu lo Hứa Giai Duệ đã đi thẳng vào vòng luân hồi, nhưng về sau nghĩ lại thì thấy khả năng đó không lớn. Oán khí của Hứa Giai Duệ rất nhạt, muốn đi luân hồi chắc chắn không phải bây giờ, hơn nữa trạng thái biến mất của nó không giống với Hướng Linh và các âm hồn khác đi luân hồi mà cậu từng thấy, còn có đóa hoa kỳ lạ kia nữa.

Hạ Mạc linh tính Hứa Giai Duệ không thể mang theo đóa hoa đi luân hồi. Cho nên có thể Hứa Giai Duệ đã quay về nơi táng thân, mà đóa hoa kia cũng ở đó.

Vì để nghiệm chứng suy nghĩ của mình, sáng nay Hạ Mạc đã sai Đại Hắc đi tìm chỗ của Hứa Giai Duệ.

Nhưng vì suy nghĩ cho cái mông mập của mình, tạm thời không nên để mẹ biết những việc này.

Hạ Mạc ranh mãnh giấu chuyện đóa hoa quỷ dị mọc trên đầu Hứa Giai Duệ, đồng thời còn thêm mắm dặm muối như đã làm với Đại Hắc, kể mấy năm nay cô Đỗ tìm con khó khăn như thế nào, đau khổ như thế nào, lại kể cô bị đôi mẹ con vô sỉ kia đay nghiến, còn có thảm trạng của hồn thể Hứa Giai Duệ.

Quả nhiên bà Mạc bị cậu dời lực chú ý, trong lòng rất oán giận, cũng không trách Hạ Mạc xen vào chuyện người khác. Làm bà cốt nhiều năm như vậy, bà không có nhiều bản lĩnh nhưng rất thành thạo trong chuyện giả thần giả quỷ, trong lòng đã sớm có ý định.

Giải quyết xong bữa cơm chiều đơn giản, bà Mạc gọi điện cho cô Đỗ, bảo cô tới nhà mình một chuyến. Tiểu khu giữa hai nhà gần nhau, chỉ hơn mười phút sau, cô Đỗ đã xách theo túi trái cây tới cửa. Sau vài câu trò chuyện đơn giản, khuôn mặt bà Mạc tỏ ra đồng cảm, đi thẳng vào vấn đề: “Chuyện cô nhờ tôi đã tìm ra chút tin tức, nhưng phải chờ cô đến rồi mới xác nhận được.”

“Có tin tức của Duệ Duệ?” Cô Đỗ kích động đứng lên, nhưng không biết vì sao trong lòng lại không khỏi thấp thỏm, không hề thấy vui mừng.

Bà Mạc phát ra tiếng thở dài như có như không: “Cô vào đây với tôi.”

Cô Đỗ đi theo bà Mạc tới một cánh cửa, mở cửa ra, bên trong là một căn phòng thờ được sắp xếp theo lối cổ xưa, bàn thờ giữa phòng thờ một bức tượng đại tiên, nhìn thật kỹ, bức tượng này được tạc sống động như thật, dường như trong mắt còn có ánh sáng lóe lên để lộ chút dị trạng khiến người ta không dám nhìn lâu. Hương khói lượn lờ trước tượng, lại có cảm giác khói lửa nghi ngút không tầm thường, thêm chút yên lặng khiến lòng người lắng xuống.

Sau khi vào trình diện, bà Mạc nhanh chóng khoác lên bộ đạo bào, khác với đạo  bào bình thường, chiếc áo này không biết được dệt từ loại vải gì, nhìn lướt qua thì đen tuyền, nhưng nhìn kỹ sẽ có chấm sáng lóe lên một cách tinh vi, cực kỳ bất phàm. Khoác thêm lớp áo này vào, bà Mạc từ một bác gái tròn trịa bình thưởng trở nên nhuốm phong thái của thần tiên, chỉ thấy giữa mày bà có thêm vẻ đặc biệt của cao nhân, nhìn thấu thế sự, không khỏi làm người khác kính nể.

Bà Mạc chắp tay trước ngực, thành kính quỳ gối trước tượng đại tiên, lẩm bẩm trong miệng. Cô Đỗ không nghe rõ bà đang niệm gì, lại cảm thấy hơi mông lung, chờ cô hồi hồn lại, cô cũng đã thành kính quỳ gối trước tượng đại tiên.

Có lẽ gặp được cao nhân cao tay rồi.

Có suy nghĩ này lóe lên, trong lòng cô Đỗ không khỏi kính sợ, bà Mạc chưa nói gì, cô đã tin tưởng hơn vài phần.

Sau đó bà Mạc lấy ra một lá bùa trước tượng đại tiên, bà vừa lẩm bẩm vừa vung tay lên, lá bùa giữa không trung không lửa mà cháy, chợt hóa thành một nhúm tro tàn. Trước khi tro bị thổi bay, bà bốc lên bỏ vào trong một chén nước trong. Sau khi bùa rơi xuống, nước vẫn xoay tròn, không lâu sau, tro bùa hoàn toàn hòa tan vào nước, biến thành một chén nước xám.

“Nhỏ máu đầu ngón tay cô vào đây.” Bà Mạc đưa nước tro bùa và một cây kim quấn sợi chỉ đỏ tới trước mặt cô Đỗ.

Cô Đỗ lấy kim đâm vào ngón giữa không chút do dự, nặn máu tươi nhỏ vào bùa. Máu vừa nhỏ vào như axit rơi xuống nước, nước bùa trong chén không ngừng sôi lên sùng sục, chỉ một lúc sau, nước bùa lại trở về trạng thái cũ, nhưng cũng vì thế mà trở nên đen như mực.

Bà Mạc thở dài thả chén xuống, trên mặt lộ vẻ chua xót và đồng cảm: “Quả nhiên là thế.”

“Đại sư, có phải… có phải con trai tôi gặp chuyện gì không?” Cô Đỗ cực kỳ hoảng hốt, bên tai như vang lên tiếng cầu cứu kêu đau của con trai.

“Con trai cô đã không còn là người thế giới này nữa rồi.” Bà Mạc thần sắc khó lường, rất có khí chất của cao nhân.

Cô Đỗ ngẩn ra, hỏi: “Không phải người thế giới này là ý gì?”

“Nếu tôi không nhầm thì hẳn con cô đã mất rồi, mất từ khá lâu.”

Sét đánh giữa trời quang.

Hai đầu gối cô Đỗ mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, trước mắt tràn khóe mi: “Đã mất? Sao lại như vậy? Sao lại như vậy…” Tuy đã nhiều năm không tìm thấy con, trong lòng cô Đỗ đã sớm có dự cảm không tốt, còn đáng sợ hơn ác mộng đêm qua không biết bao nhiêu lần, nhưng khi chính tai cô nghe thấy tin dữ như vậy, trong lòng vẫn không thể chịu nổi.

Mà những lời tiếp theo của bà Mạc càng khiến cô khó lòng tiếp nhận.

“Tôi xem nước bùa kia, cái chết của con trai cô không bệnh không tật, chết vì hung. Tuổi nhỏ đã chết thảm, oán hận ngập trời, oan không rửa sạch, không vào luân hồi. Cô nên sớm tìm được thi thể thằng bé, báo thù cho nó rồi tìm cát địa an táng mới có thể giúp nó an giấc ngàn thu.”

Oan không rửa sạch, không vào luân hồi.

Cô Đỗ không biết mình ra khỏi nhà bà Mạc như thế nào, bần thần đi trên con đường tấp nập người qua lại, tựa như một cô hồn dã quỷ không có nhà để về.

Đúng rồi, cô hồn dã quỷ.

Duệ Duệ của cô không biết đã làm dã quỷ bao lâu, vậy mà cô vẫn còn đau khổ tìm kiếm nó…

Nỗi hận bò từng chút lên khuôn mặt cô Đỗ, lại chiếm lấy hai mắt cô. Cô ngơ ngẩn nhìn phía cuối con đường, đó là hướng mà bà Mạc chỉ điểm, cũng là… nhà họ Hứa.

Như bị mê hoặc cũng như điên cuồng, cô Đỗ không hề nghi ngờ bà Mạc, cô đứng một mình trong gió lạnh thật lâu, lâu đến mức con đường không còn ai đi lại, lâu đến mức nước mắt khô cạn không còn khóc được nữa mới xoay người về nhà.

Từng bước chân thật chậm, đèn đường khiến cái bóng của cô kéo dài, dài đến mức từ xa nhìn lại, nó như nuốt chửng cô vào bóng tối vô tận.

Đêm dài vô biên, chỉ cần chút lơ đễnh đã khiến người chìm vào vực sâu vạn trượng.

Trong bệnh viện, dưới lời lải nhải khuyên nhủ của bố mẹ, Trần Tĩnh ngủ mất, chập chờn mơ một giấc mơ.

Giấc mơ này khá kỳ lạ, trong mơ cô vẫn còn hơi tỉnh táo, dù trong lòng biết mình đang mơ nhưng không hiểu vì sao không tỉnh lại được. Mà càng lạ là trong giấc mơ này, cô thấy mình như một người đứng xem, có vẻ đứa con trai mới là chủ giấc mơ, cảnh trong mơ lấy con mình làm trung tâm, không ngừng thay đổi.

Tuy Trần Tĩnh khá thanh tỉnh, cũng biết mình đang mơ, nhưng cô lại càng mơ hồ hơn, không tự chủ đi theo cảnh trong mơ, từ từ dung nhập vào đó.

Trong mộng, con trai dẫn Hạ Mạc ngồi cùng bàn về nhà, còn dẫn theo một đứa bé cô không quen biết. Đứa bé kia không chỉ đẹp mà khí chất còn cực kỳ xuất sắc, rõ ràng tuổi không lớn hơn Hạ Mạc và con trai mình là bao, nhưng khi theo chân bọn họ sẽ lộ rõ vẻ trưởng thành trước tuổi, trông như một người anh trai, tuy không nói nhiều nhưng rất biết quan tâm người khác. Nhưng đối tượng nó quan tâm không phải là con cô mà là Hạ Mạc.

“Thẩm Nặc, tôi còn muốn gặm đùi gà nướng, mau lấy giúp tôi hai cái, bằng không nhóc mập sẽ ăn sạch mất!” Một tay Hạ Mạc cầm đùi gà, miệng nhét đến phình lên, còn ngại chưa đủ mà nhìn chằm chằm vào số đùi gà thừa lại không nhiều lắm trên bàn.

Thẩm Nặc hoàn toàn không khách khí, lấy luôn số đùi gà trên bàn.

Trương Đằng cũng rất thích ăn đùi gà, đùi gà mẹ nướng vừa thơm vừa ngậy, ngon hơn đồ ăn nhanh bán trong cửa hàng trên tỉnh thành, cậu ta rất thích ăn, vừa thấy đùi gà trên bàn bị mang đi hết cũng trở nên nóng nảy, vứt xương đi vươn tay muốn lấy lại đĩa đùi gà, lại bị Thẩm Nặc giơ tay cản lại.

“Cậu có thể ăn món khác.” Thẩm Nặc lạnh lùng nói.

Trong mấy năm nay, Thẩm Nặc không chỉ xuất sắc trong học tập mà sau khi để lộ tính nhạy bén trong việc làm ăn, số lần xuất hiện trong các bữa tiệc xã giao ở nhà họ Thẩm càng lúc càng nhiều. Mài dũa trong giới thượng lưu lâu, Thẩm Nặc cũng dần có khí chất đặc biệt của giới nhà giàu.

Hạ Mạc thân thiết với hắn, trời sinh thần kinh thô, hơn nữa Thẩm Nặc cũng đối xử với cậu rất tốt, cho nên cậu không phát hiện được điểm khác thường. Nhưng Trương Đằng thì khác, rõ ràng Thẩm Nặc trầm mặc kiệm lời, cứ như mọi chuyện đều chỉ vây quanh Hạ mạc, nhưng sự tồn tại của cậu ta vẫn còn đó, thậm chí trong tiềm thức, Trương Đằng còn hơi sợ hắn.

Sợ thì sợ, nhưng dù sao đây cũng là giấc mơ của Trương Đằng, cậu ta buột miệng nói: “Tôi không sợ các cậu đâu, tôi cũng có người giúp.” Nói xong, cánh cửa mở ra, một con chó lông vàng cỡ bự tung tăng chạy tới nhào thẳng vào lòng Trương Đằng, đầu lưỡi thật dài liếm mặt cậu ta.

Trương Đằng vừa gãi cằm cho nó vừa ấm ức mách: “Đại Thánh, bọn họ bắt nạt tớ.”

Đúng lúc này, Trần Tĩnh bưng một mẻ bánh kem mới ra lò ra khỏi bếp, cô nhìn chó lớn trong lòng Trương Đằng, thoáng cái đứng đờ ra.

Sao Đại Thánh lại ở đây? Không phải Đại Thánh chết rồi ư?

Gần như cùng lúc này, Trương Đằng cũng nhớ ra giống cô, bàn tay ôm chó lớn của cậu ta đờ ra, ánh mắt đờ đẫn.

Chết rồi.

Trong lòng Hạ Mạc kêu thảm, không kịp nhét chỗ đùi gà còn lại vào miệng, cảnh trong mơ chợt tối sầm, nhanh chóng thay đổi.