“Cục cưng, em đã từng quyến rũ người khác như này sao?”

Tuy rằng phía dưới Trịnh Nhung cứng rắn nhưng vẫn ngồi bất động như cũ, khả năng kiềm chế không hề bình thường.

Vốn tưởng rằng đối phương chắc chắn sẽ nhào đến, không ngờ chỉ hỏi một câu, Dư Viễn cợt nhả trả lời: “Đương nhiên từng quyến rũ người khác, chẳng qua mỗi lần dùng một cách khác nhau mà thôi, nếu tổng giám đốc Trịnh cảm thấy hứng thú, tôi có thể cẩn thận kể lại cho anh, anh muốn nghe không? Có điều trước tiên tôi đút tổng giám đốc Trịnh ăn nhé.”

Dư Viễn cười ưỡn ngực lên, đẩy hai miếng ớt ngọt thái lát hình tròn đến bên miệng Trịnh Nhung.

Cậu còn cố tình lơ lửa giận trong mắt Trịnh Nhung bởi lời nói vừa rồi của mình, dù sao Dư Viễn không phải chính nhân quân tử, chẳng phải dê trắng non nớt, cậu càng không biết dụ dỗ người khác có liên quan gì đến việc mình bắn, thế nên cậu không mảy may để ý quan tâm Trịnh Nhung nóng giận, cậu chỉ cần quyến rũ được đối phương rồi lấy lại mặt mũi đánh mất ở lần cưỡi ngựa gỗ đó.

Ngạc nhiên là giận dữ trên mặt Trịnh Nhung chỉ chợt loé qua, đầu lưỡi anh chăm chú ăn ớt ngọt trước mắt, hơn nữa ăn rất từ tốn, anh không ngậm ớt ngọt vào miệng mà hút đầu nhũ Dư Viễn, ăn cả đầu nhũ non mềm và ớt cùng lúc, dùng đầu lưỡi và môi day nhũ tiêm, dùng răng nanh cắn miếng ớt, nước bọt nhuộm đầu nhũ Dư Viễn thành màu hồng nhạt, Trịnh Nhung không bỏ qua bờ ngực, liếm sạch nước sốt salad, còn phát ra tiếng nước ‘chậc chậc’ rất lớn.

Dư Viễn mẫn cảm hơi run run người, vùi đầu anh vào ngực mình, miệng rên rỉ lung tung: “A… Ô ưm, nhẹ chút… Ừm… A hô…”

Trịnh Nhung làm như không nghe thấy tiếng Dư Viễn rên rỉ, anh liếm càng ngày càng nhanh hơn, ăn hai đầu nhũ Dư Viễn thật lâu sau đó không chút lưu luyến dời xuống phía dưới.

Anh bỗng ôm cơ thể Dư Viễn, khoát hai đùi đối phương lên bả vai, hai tay Trịnh Nhung nâng mông Dư Viễn khiến kê ba cậu kề ngay sát miệng Trịnh Nhung, cả người Dư Viễn nhẹ bẫng như bay lên cứ như thế cưỡi lên cổ Trịnh Nhung.

Đáy mắt Trịnh Nhung hiện ra chút hứng thú, há miệng nuốt côn th*t Dư Viễn và cả mỳ ý quấn quanh côn th*t, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng Dư Viễn kinh hoảng thét, khoang miệng Trịnh Nhung chặt chẽ, đầu lưỡi và răng nanh cùng nhau công kích vật cứng trong miệng.

“Ha a a a… Nóng quá, nha a đầu lưỡi, đầu lưỡi liếm em thật thoải mái… Ô ưm… Ha a a ông xã, ăn nhiều hơn nữa đi ô á…”

Thân dưới Dư Viễn sung sướng, hai chân kẹp cổ Trịnh Nhung, cơ thể dao động càng lúc càng nhiều, Dư Viễn thở hổn hển, không thể không nói kỹ thuật khẩu giao của Trịnh Nhung cực kỳ lợi hại, anh thế mà có thể vừa ăn mỳ ý vừa hoạt động như pít tông làm Dư Viễn, mà Dư Viễn đã thích đến bắn.

Trịnh Nhung thong thả như nếm rượu, anh bình tĩnh dùng đầu lưỡi đảo côn th*t trong khoang miệng, mỳ ý quấn trên thân sắp bị anh ăn hết, thậm chí nuốt cả *** dịch Dư Viễn, anh cảm giác người trần trụi trong lòng sắp đến cực hạn.

“Nha a a a…”

Trịnh Nhung không nể tình hút mạnh một cái, Dư Viễn nhất thời thích ngửa đầu sợ hãi kêu, côn th*t run rẩy bắn toàn bộ vào miệng Trịnh Nhung!

Dư Viễn thở dốc, mở lớn miệng, cậu chưa từng nghĩ được người khác khẩu giao có thể thích đến vậy, sảng khoái làm cho hồn vía cậu chưa quay về.

Trịnh Nhung ăn dịch thể Dư Viễn xong, cười khẽ một chút, không quan tâm Dư Viễn hoàn hồn hay chưa, anh nâng mông đối phương cao hơn nữa, đến khi tao huyệt cơ hồ dán vào mặt Trịnh Nhung.

Trịnh Nhung rất hài lòng với tư thế này vì thuận tiện rất nhiều, anh há miệng, đầu lưỡi tiến quân thần tốc làm tao huyệt!

“Ha a a a a… Nóng quá hô a a, đầu lưỡi thao thích quá… Nha a a ông xã, sâu hơn nữa…”

Dư Viễn lắc đầu *** kêu, hoàn toàn không chống lại được khoái cảm ăn mòn.

Nhưng Trịnh Nhung không thèm nghe lời cậu, anh liếm sạch sẽ kem tan trong huyệt Dư Viễn, đầu lưỡi quét ngang dọc vách thịt, không ngừng tăng thêm khoái cảm, nhưng chưa đáp ứng ổn thoả yêu cầu của anh, ăn kem xong, Trịnh Nhung không quan tâm rút đầu lưỡi ra, nhân lúc Dư Viễn còn đắm chìm trong biển dục vọng, anh đỡ người trong lòng xuống.

Phía dưới không còn đầu lưỡi linh hoạt, Dư Viễn khó chịu vặn vẹo mông, cậu ngồi lên đùi Trịnh Nhung lần nữa, dùng tao huyệt cách lớp quần cọ xát khố hạ tráng kiện dưới thân Trịnh Nhung.

“Ông xã… Hô ưm… Tao huyệt ngứa… Ông xã… Ưm thao em…”

Đối với yêu cầu của Dư Viễn, Trịnh Nhung ngồi bất động như cũ, anh đột nhiên hỏi: “Em còn dám dụ dỗ đàn ông khác nữa không?”

Tiết tháo Dư Viễn rớt sạch, vì đạt được mong muốn, cậu vội vàng lắc đầu: “Không dụ dỗ nữa, không bao giờ dụ dỗ nữa.”

Trịnh Nhung thấp giọng cười, anh lắc đầu: “Cục cưng, đừng gạt tôi.”

Mặt sau Dư Viễn vừa nóng vừa ngứa, hận không thể tìm cái gì đó nhét vào, để giải quyết dục vọng trong cơ thể, Dư Viễn chấp nhận bất cứ giá nào, ôm Trịnh Nhung cọ cọ không thôi: “Ông xã, không gạt anh, mau mau thao đi… Ô ưm tao huyệt rất ngứa… Trịnh Nhung, thao em…”

Trịnh Nhung hít sâu một hơi, đè người làm loạn trong ngực lại, anh lấy một chiếc hộp tinh xảo trong túi ra, mở ra xong, bên trong là hai chiếc nhẫn kiểu dáng nam tính!

“Gả cho tôi thì sẽ thao em.”