Cơ thể Dư Viễn trần trụi dính đầy dịch thể và nước tiểu, *** đãng khó tả, cậu xuống ngựa gỗ xong thì ngất xỉu luôn… Đây chắc chắn là chuyện mất mặt nhất mà cậu từng trải qua, hoàn toàn thua bởi ngựa gỗ vô tri.

Mệt mỏi rã rời khiến Dư Viễn ngủ một mạch đến buổi tối, ngủ khoảng nửa ngày cậu mới rời giường, cũng may lúc cậu nghỉ ngơi Trịnh Nhung không đến làm phiền, vô hình trung giúp cậu thả lỏng.

Dư Viễn tỉnh ngủ nhưng chuyện làm cậu phẫn nộ còn ở đằng sau.

Dư Viễn ra khỏi phòng, vốn dĩ bụng réo muốn tìm cái gì lót dạ, không ngờ đi ngang qua phòng khách chợt nghe thấy một đoạn đối thoại quen thuộc trong ti vi, Dư Viễn có dự cảm không ổn, cậu phóng vào phòng khách, ánh vào tầm nhìn rõ ràng là hình ảnh bản thân ngồi trên ngựa gỗ *** kêu không ngừng! Mà Trịnh Nhung thế mà còn ung dung ngồi trên sô pha xem!

Dư Viễn nhất thời nổi trận lôi đình, rảo bước đến trước ti vi rút dây điện, quay đầu cực kỳ cụt hứng: “Tôi đã nói không được ghi hình, anh thế mà dám gạt tôi?”

Trịnh Nhung đi đến trước mặt Dư Viễn, sắc mặt hơi xấu hổ, anh đè thấp giọng nói: “Hưm, đừng nóng giận, cục cưng, tôi sai rồi, tôi quên trên trần nhà còn có máy quay, nhưng chuyện tôi đã đồng ý với em nhất định không nuốt lời, tôi không cho bất kỳ ai xem đoạn video này, càng không dùng nó làm quảng cáo, tôi sao có thể cho kẻ khác xem thân thể em, chúng ta chỉ để ở nhà xem, em có biết em trong video gợi cảm cỡ nào không?”

Đối diện với nụ cười như không cười của Trịnh Nhung và lời giải thích cặn kẽ ấy, Dư Viễn thật sự dở khóc dở cười, cậu không vui nhíu mày hỏi: “Gợi cảm hơn cả người thật?”

Trịnh Nhung vòng tay ôm người vào lòng, vừa vuốt ve sống lưng cậu vừa bỉ ổi cười: “Em đang quyến rũ tôi sao, Dư tổng giám?”

Dứt lời, Trịnh Nhung vói tay vào quần áo Dư Viễn, sờ soạn da thịt mềm mịn trên người cậu, phương hướng càng lúc càng xấu xa, chỉ chốc lát đã xoa nắn cặp mông Dư Viễn.

Dư Viễn hất móng heo của Trịnh Nhung ra, trừng trừng nhìn: “Một tuần không được phép chạm vào tôi!”

Trịnh Nhung lập tức cầm tay Dư Viễn, nâng lên hôn lên mu bàn tay: “Cục cưng, em thật sự nỡ sao?”

Dư Viễn rút tay về, hừ nhẹ: “Anh đi thắt ống dẫn tinh đi, tổng giám đốc Trịnh.”

Trịnh Nhung yêu chiều bất đắc dĩ cười: “Tôi trịnh trọng mời Dư tổng giám, có muốn dùng bữa tối với tôi không?”

Dư Viễn không nói gì, không thể không nói Trịnh Nhung phát huy hoàn toàn loại hình tượng “ngoài quân tử trong thâm nho” của người Y quốc, thế nên muốn mở miệng từ chối thật khó, hơn nữa Trịnh Nhung là cấp cao của công ty đối tác, Dư Viễn còn phải bận tâm đến công việc, cũng may hết thời gian công tác cậu có thể về nước.

Huống hồ nếu không nhận lời mời, có vẻ Dư Viễn khá hẹp hòi.

Vẫn luôn ngẫm nghĩ, Dư Viễn trêu đùa hỏi: “Tổng giám đốc Trịnh đang dùng việc công để hẹn tôi ăn cơm sao? Nếu là việc công, tôi không thể chối từ, nếu là việc tư, tôi không nhìn ra chút thành ý nào từ anh.”

Trịnh Nhung không thèm để ý cười, gương mặt con lai góc cạnh cười rộ lên thật mê người, đẹp mắt mà điển trai, Dư Viễn bị vẻ bề ngoài của anh hấp dẫn.

“Tối hôm nay sẽ cho em thấy thành ý kinh hỉ, được không cục cưng?”

Dịu dàng hoà nhã như thế khiến bao ý nghĩ xấu xa của Dư Viễn bay hết, cậu liếc mắt bĩu môi, lại không muốn thoả hiệp dễ như thế, dù sao cậu vẫn tức giận chuyện video, cuối cùng hừ một tiếng ngoảnh mặt rời đi.

Hành động cam chịu khiến Trịnh Nhung cong khoé miệng, nhìn bóng dáng Dư Viễn xa xa, thái độ cậu rõ ràng là bị ép.

Lúc này, Dư Viễn đang chờ xem rốt cuộc buổi tối Trịnh Nhung muốn chơi trò gì, nếu dám ghẹo cậu, Dư Viễn tuyệt đối không tha cho anh chuyện video, miệng Trịnh Nhung có nói ra hoa cũng không ngửi được.

Chuẩn bị hoàn tất các loại hình phạt, kỳ thật trong lòng Dư Viễn còn một cơn tức chưa xả, hôm cậu cưỡi ngựa gỗ đã khóc lóc cầu xin Trịnh Nhung như nào, khóc ngất đi như nào vẫn còn nhớ rõ như mới ngày hôm qua, hơn nữa còn bị Dư Viễn thẳng thừng phân loại đó là đoạn lịch sử đen tối nhất, đầu sỏ gây nên hết thảy là Trịnh Nhung đấy.

Càng nói càng tức, buổi tối, sắc mặt Dư Viễn chẳng vui vẻ là bao, cậu đã nghĩ cách lấy lại mặt mũi, ra oai với Trịnh Nhung, nếu không anh ta sẽ tưởng mình dễ bị bắt nạt.

Nhà hàng Trịnh Nhung hẹn cách nơi bọn họ ở không xa, Dư Viễn được thư ký của Trịnh Nhung đến đón, nhìn bề ngoài thấy quy mô nhà hàng không lớn lắm, ngay cả nhân viên cũng không thấy.

Ngay khi Dư Viễn nghĩ mình bị đùa giỡn, trong nhà hàng đột nhiên vang lên tiếng violon, Dư Viễn giương mắt nhìn quầy bar nhỏ bên cạnh, đứng đó kéo đàn lại là Trịnh Nhung! Tuy rằng không biết đang biểu diễn khúc nhạc gì nhưng Dư Viễn rất ngạc nhiên vì Trịnh Nhung am hiểu âm nhạc.

Tiếc là Trịnh Nhung tính sai bước rồi, Dư Viễn là một tên ‘nhà quê’ chính hiệu, mù tịt về âm nhạc nên bạn có kéo đàn cũng chỉ là ‘đàn gảy tai trâu’ thôi.

Giống như đi xem biểu diễn, Dư Viễn kéo một cái ghế tuỳ tiện ngồi xuống, bắt chéo chân, vẻ mặt có chút phiền, chỉ thiếu nước cắn hạt dưa.

Bên kia, Trịnh Nhung vẫn chăm chú nhìn Dư Viễn, đột nhiên tiếng đàn cắt đứt, khúc nhạc mới kéo được một nửa yên lặng dừng lại, anh bất đắc dĩ buông violon xuống, chậm rãi đến bên Dư Viễn: “Cục cưng, tôi quên em không thích những thứ như này.”

Dư Viễn hừ nói: “Anh đang châm chọc tôi sao?”

Trịnh Nhung ngồi đối diện Dư Viễn: “Không, tại anh thô tục, em trong lòng anh là cục cưng *** đãng đáng yêu, mãi mãi không đổi.”

Mẹ nó, Dư Viễn tức giận ngẩng đầu: “Ông đây là đẹp trai, là phóng khoáng, là quyến rũ!”

Trịnh Nhung gật đầu, cười khẽ: “Được, cục cưng *** đãng đẹp trai phóng khoáng quyến rũ của tôi.”