"Ngồi đi, sao hả? Bùa yêu phát huy tác dụng rồi?"

Bạch An Nhiên vừa ngồi xuống, đã nghe được câu nói mỉa mai của ai kia. 

"Tôi chẳng hiểu gì cả!"

"Không hiểu? Bạch An Nhiên, chẳng lẽ lời tôi nói cô còn không hiểu? Đồ chơi lại muốn lên làm chủ sao?"

"Tôi không phải đồ chơi, cô cũng không có quyền!"_Bạch An Nhiên thẳng thừng nói, ả lấy quyền gì ép cô. Cô vì cái gì nghe ả nói thì phải rời khỏi anh?

"Bạch An Nhiên, tôi nghĩ cô chắc là cần tiền đến chết đi rồi, phải không?"_Kha Tố Cầm khẽ liếc nhìn cô, nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói từng chữ như thể đang giảng đạo làm người. 

"Cô cũng chẳng phải là đang thèm khát đàn ông đến chết đi đấy thôi! Nếu như cô gấp quá, tôi có thể nói với Phàm! Anh ấy chắc cũng sẽ không keo kiệt mà cấp cho cô vài tên đàn ông!"_Bạch An Nhiên trong lòng đã thấp thỏm không yên, ngoài miệng cố gắng giữ bình tĩnh, đối đầu lại ả.

Kha Tố Cầm không nghĩ cô sẽ mạnh miệng đến mức này, tức đến trợn mắt:

"Bạch An Nhiên, cô nói gì? Cô muốn chết à?" 

"Tôi không có thời gian ở đây tranh cãi với cô, sau này, không cần liên lạc!"

Cô vịn tay ghế đứng dậy, bỏ đi ra ngoài, Kha Tố Cầm ở đằng sau tức anh ách, giậm chân bỏ đi.

Bạch An Nhiên bắt xe về nhà, Dư Mộ Phàm, Dư lão, bé con cũng đang ngồi ở phòng khách, vừa bước vào đã nhìn thấy anh mắt long lanh của con bé.

"Mẹ...mẹ...về!"

Con bé chạy lại, một già một trẻ cũng đưa mắt nhìn.

"Cháu dâu, về rồi sao, lại đây, ngồi xuống cạnh ông!"

"Ông, con mới về!"

"Được rồi, mau mau, ngồi xuống ăn bánh!"

Bạch An Nhiên đối với quan tâm của ông có phần áy náy:

"Vâng, ông!"

"Cháu dâu, đi đâu vậy? Sao không để nó đưa đi!"

"Ông, cháu không phải cháu dâu của ông!"

Dư lão hơi bất ngờ, không nghĩ rằng cô sẽ thẳng thừng như vậy:

"Ách! Bây giờ không phải, sau này sẽ phải!"

Dư Mộ Phàm ở bên cạnh không vui, ho nhẹ một tiếng, lấy cớ đi duyệt tài liệu, lôi kéo Bạch An Nhiên về phòng. Dư lão cư nhiên trở thành bảo mẫu trông trẻ.

"Vừa đi đâu?"_Anh ép cô vào tường, nguy hiểm hỏi.

"Gặp...gặp chị Tâm!"_Bạch An Nhiên lảng tránh ánh mắt của anh, lắp bắp nói.

"Thật?"

"Thật, em đi gặp chị ấy!"

"Đi đâu nữa không?"_Đối phương rõ ràng không muốn buông tha cho cô, ánh mắt nhìn cô có lần kỳ quái.

"Sau đó, em về luôn!"

Dư Mộ Phàm nhìn cô, ánh nhìn không rõ là tức giận hay có hàm ý gì, đột nhiên anh bỏ đi. 

"Anh sao vậy?"

"Anh đến phòng sách, mau đi nghỉ đi!"_Anh xoa đầu cô, rồi quay đi. Bạch An Nhiên nhìn theo bóng dáng anh, chút mơ hồ.

--------

"Cô ấy đi đâu?"

"Kha Tố Cầm có gọi điện đến, lúc chủ tịch đi khỏi, cô Bạch ngay lập tức đến chỗ hẹn. Nói chuyện khoảng 10 phút, sau đó đi về. Trên đường về có gặp Lâm Tường!"

"Gì nữa?"_Anh lạnh giọng hỏi.

"Hắn chỉ đi theo, không có nói chuyện hay có ý muốn làm phiền!"

"Được rồi!"

Dư Mộ Phàm hai tay đút túi quần bỏ ra ngoài, chân dài toan bước về phòng, đột nhiên dừng lại. Tự tay lấy chìa khóa xe lái đi.

Xe đen dừng trước căn biệt thự, không đến nỗi nguy nga nhưng đủ để người ta phải khao khát. Kha Tố Cầm diện váy ngủ trắng toát ngồi trên sô pha, nghe thấy tiếng còi ô tô, chán nản liếc ra nhìn, ai ngờ nhìn thấy xe đen quen thuộc, như lên dây cót, vội vàng vuốt lại tóc, váy trắng đến nửa đùi thanh thoát đi ra.

Dư Mộ Phàm liếc nhìn, đối với cái nhìn long lanh của ả, khinh miệt.

"Có vẻ...cô cũng không túng quẫn như tôi nghĩ!"

"Em biết là anh đối với cô ta chủ là trêu đùa mà, thật sự rất nhớ anh!"_Kha Tố Cầm như rắn nước bò đến chỗ anh. Bạch An Nhiên, không nghĩ đến cô lại dâng Dư Mộ Phàm lên cho tôi, tôi đây chỉ là tùy theo ý muốn của cô.

"Kha Tố Cầm, cô lại coi lời tôi nói như gió, ai cho phép cô ở phía sau gặp người!"

Kha Tố Cầm khuôn mặt còn tươi cười, nghe câu nói của anh xong khuôn mặt trở nên căng thẳng, anh đến không phải vì ả, anh đến vì ả lén lút đi gặp cô.

"Kha Tố Cầm, thỏa thuận kia từ bây giờ hết giá trị, ngày mai cô có thể ở nhà!"

"Đừng, Phàm, anh đừng như vậy, em sai rồi, em không nên gặp cô ta. Đừng đuổi em!"_Kha Tố Cầm van xin anh, liên tục van nài, rốt cuộc một lần.bị ngã nhào về phía sô pha.

"Kha Tố Cầm, không phải lần đầu tiên, nếu còn dám ở phía sau công kích, đừng nghĩ sau này có thể đem nộp hồ sơ ở các công ty khác, tôi nhất định sẽ không dễ dàng như bây giờ!"_Ngón tay anh lạnh lẽo lướt qua khuôn mặt ả, từng lời, từng lời uy hiếp ghim lên người cô. 

Ả vốn cho rằng, chỉ cần ngày ngày ở bên cạnh, anh nhất định sẽ có tình cảm. Cũng cho rằng thời gian qua, anh ít nhất cũng sẽ cảm nhận được tình cảm của ả, như thế nào, Bạch An Nhiên lại chỉ xuất hiện được vài tháng, 6 năm ả bỏ ra để bên anh lại không bằng 6 tháng cô lúc ẩn lúc hiện. 

Dư Mộ Phàm bỏ đi rồi. Ả vẫn ngây người ngồi ở đấy, nước mắt lặng lẽ rơi. Kha Tố Cầm ả có gì không bằng cô?