Nói xong câu này, cằm Thiên Tình dừng lại trên vai Lâm Tử Sơ, hai mắt nhắm nghiền, hiển nhiên đã ngủ thiếp đi.

Lâm Tử Sơ đợi một hồi lâu, không nghe tiếp tục nói chuyện Thiên Tình nữa, mới phát hiện người này đã ngủ.

Y lại đợi trong chốc lát, cười cười, kéo Thiên Tình, đem hắn đặt trên giường.

Tu sĩ Trúc Cơ có thể coi rõ coi vật trong đem, Lâm Tử Sơ nhìn gương mặt của Thiên Tình.

Y ngồi bên cạnh Thiên Tình, dừng một chút, Lâm Tử Sơ lẳng lặng không một tiếng động mà cúi người xuống, cách mặt Thiên Tình càng ngày càng gần, tay phải cũng chạm vào khuôn mặt hắn.

Năm Lâm Tử Sơ mười sáu, chưa từng ái mộ ngươi khác giới, cũng chưa từng giao hảo với bất kỳ ai.

Lòng bàn tay và đụng đến Thiên Tình, rất nhanh liền rụt về, vô định giữa không trung, theo độ cong khuôn mặt Thiên Tình, động tác chậm rãi, giả vờ vuốt ve.

Y biết tay mình lạnh hơn so người bình thường rất nhiều.

Dù là giữa cái nắng chói của mùa hè, nếu người khác chạm đến cũng sẽ đột ngột lùi về tay, lộ ra biểu tình ngạc nhiên.

Lâm Tử Sơ đã từng thấy ánh mắt vừa kính vừa sợ, nhưng rốt cuộc họ cũng không coi y là người bình thường.

Lâm Tử Sơ hồi tưởng, trước khi phát hiện bản thân có Hàn Long Ngọa Tuyết Thể, rốt cuộc là đã sống như thế nào.

Kỳ thật khi đó y cũng đã cảm thấy, mình không giống với những hài tử khác.

Sau khi sinh hạ Lâm Tử Sơ, thân thể mẫu thân liền trở nên không tốt.

Lúc y bảy tám tuổi, mẫu thân suốt ngày phải nằm trên giường, không đứng dậy được, cũng không thể chịu nổi một chút gió lạnh.

Một đêm nọ, Lâm Tử Sơ dặn dò đầu bếp nấu canh nhân sâm, sau đó tự mình mang đến trước cửa phòng mẫu thân.

Nhưng khi đứng ở cửa, y nghe được mẫu thân yếu ớt nói với thị nữ hồi môn của nàng:

"Thúy Vân, từ khi sinh Sơ nhi, thân thể của ta càng ngày càng yếu.

Thời điểm ta sinh đứa nhỏ này, hắn không chỉ mang toàn bộ tinh hoa của ta, còn mang đi cả đồ vật kia.

Ai......!Không đồ vật đó, ta sẽ chết."

Lâm Tử Sơ không biết chính mình quay về như thế nào, nhưng y nhớ rõ, đó là lần cuối cùng rơi lệ từ khi sinh ra cho đến bây giờ.

Y khóc đến mặt đầy nước mắt, bởi vì y hiểu được lời mẫu thân vừa nói là có ý gì.

Lâm Tử Sơ đã sớm biết, trong thân thể của mình có đồ vật đó.

Đồ vật kia thật lạnh, thật đáng sợ, giấu ở yết hầu.

Chỉ là không biết, thật ra đồ vật kia thuộc về mẫu thân.

Mới biết được, mẫu thân vì sao vẫn luôn xa cách với mình như vậy, đến cốt nhục thân sinh nàng cũng không yêu thương.

Lâm Tử Sơ cảm thấy mẫu thân hẳn là đang trách mình.

Nàng vốn dĩ có thể có rất nhiều hài tử, không cần thiết phải vì một mình y mà chặt đứt sinh mệnh.

Nàng cũng có thể đem hết thảy nói cho phụ thân, làm phụ thân hận y.

Chính là nàng không có.

Không lâu sau, mẫu thân bệnh nặng qua đời, Lâm Tử Sơ lần đầu tiên nhìn phụ thân thập phần bi thương, trong lòng càng căm hận bản thân.

Y cướp đi mẫu thân sinh mệnh, đoạt nàng đồ vật bản mệnh của nàng.

Hưởng thụ hạnh phúc nàng nên có, y chính là kẻ thí mẫu......!Quái vật.

Kể từ đó, thứ trong cổ họng Lâm Tử Sơ càng ngày càng cường đại.

Có một lần, Lâm Tử Sơ tỉnh dậy vào lúc nửa đêm, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn gương, liền thấy được tóc gáy một màn sởn tóc gáy.

Y phát hiện yết hầu mình......!Yết hầu đang lóe lên lam quang.

Ánh sang đó khi thì biến thành long, khi thì hóa thành cây đào, rồi nhanh chóng biến mất, tựa như ảo giác.

Lâm Tử Sơ ngồi ngây ngốc ở trên giường, biết rõ thứ vừa rồi tuyệt đối không phải ảo giác.

Y đã giết chết chính mẫu thân của mình.

Đây là bằng chứng tội ác.

Thẳng đến đại điển khai mạch năm mười lăm tuổi, Lâm Tử Sơ mới biết được, yết hầu mình ẩn chứa sức mạnh cường đại, được xưng là Hàn Long Ngọa Tuyết.

Người có được năng lực này, liền có được thể chất truyền kỳ.

Cổ lực lượng này quá mức mạnh mẽ, nên sau khi khai mạch, nếu không ở một chỗ có linh nồng đậm, bên trong cơ thể Lâm Tử Sơ cùng linh áp bên ngoài chênh lệch quá lớn, lập tức sẽ dẫn đến phế phủ chấn động, biểu hiện chính là không ngừng ho khan.

Lúc này, Lâm Tử Sơ mới biết khi đó y đã mang đi cái gì từ mẫu thân.

Truyền kỳ thể chất, người người hâm mộ.

Nhưng trừ bỏ có được thể chất người bên ngoài, không ai biết biết được, Hàn Long Ngọa Tuyết Thể này có chỗ rất đáng sợ.

Năm Lâm Tử Sơ mười sáu, chưa từng ái mộ khác phái, cũng chưa từng chí giao hảo hữu.

Ngoại trừ Thiên Tình,......!Ngày sau cũng không bao giờ có nữa.

Lâm Tử Sơ dừng tay trên không vuốt ve Thiên Tình, y nghĩ, có gì đáng tiếc đâu?

Trên đời này đã có một người, sẽ không đụng tới mình liền rụt tay súc.

Sẽ đè trên người y đối đãi như người bình thường, hay ném một quả đấm vào mặt, cùng y đánh nhau lăn lộn đầy đất.

Sẽ nửa đêm trộm tới gần y.

Sẽ ỷ lại dựa về phía sau, quay đầu lại gọi:

"Đại ca."

Lâm Tử Sơ nhịn không được mỉm cười, cuối cùng nhìn thoáng qua Thiên Tình, thu tay lại, nằm bên cạnh hắn.

Đảo mắt đến sáng sớm ngày thứ hai, Thiên Tình say rượu tỉnh lại, đau đầu nôn khan.

Trong lòng có chút dự cảm, quả nhiên, qua nửa canh giờ, bệnh lại tái phát, thực sự đau đến lợi hại.

Thiên Tình đau đến cả người co giật.

Kim Kỳ Quý lần đầu tiên thấy Thiên Tình phát bệnh, kinh hãi hỏi: "Thiên Tình làm sao vậy?"

Lâm Tử Sơ không trả lời, hắn dùng tay phải chậm rãi phóng thích linh lực, bốn phía hạ xuống, giảm bớt cơn đau của Thiên Tình.

Có tu sĩ Luyện Khí bị lạnh đến run bần bật, vội vàng cách xa một chút.

Thẳng đến Thiên Tình vượt qua cơn đau và bình tĩnh trở lại, Lâm Tử Sơ mới mở miệng, vội vàng nói:

"Nhanh chóng đến Kình Thiên Chi Trụ.

Ở đó có rất nhiều tu sĩ, có lẽ có người biết đệ bị bệnh gì."

Kim gia thương đội đã thu dọn hành lý, đi theo phía sau thị vệ Lâm gia trang, ra roi thúc ngựa.

Đến buổi chiều, cuối cùng cũng đã tới được ranh giới của Kình Thiên Chi Trụ.

Tu sĩ cầm trong tay một khối linh thạch, dễ dàng xuyên qua tường thành, từ xa nhìn thấy ngọn tiên sơn cao ngất, huyền bí và hẻo lánh

Thiên Tình sáng sớm đã đau đầu, nhưng khả năng hồi phục rất nhanh, đã không còn đáng ngại.

Chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy hắc sơn kia, lại không biết vì sao, tim đột nhiên ngừng lại, giống như bị một bàn tay vô hình hung hăng nắm lắm, làm hắn giật mình.

Thiên Tình thở sâu, hắn ngửa đầu muốn nhìn đỉnh núi, chỉ thấy phía trên mây mù dày đặc, cái gì cũng thấy không rõ.

Chỉ cảm thấy quỷ dị giống như có thứ gì đó trên đỉnh núi này đnag hấp dẫn mình.

Càng tới gần Kình Thiên Chi Trụ, linh khí càng nồng đậm.

Phàm nhân đi tới, chỉ cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Tu sĩ đi vào nơi này, lại như cá về biển rộng, vui sướng, tự do, thật là không lời nào có thể diễn tả hết được.

Linh lực phong phú nhưng chưa hình thành linh áp, nên mây tựa sương mù, phiêu đãng khắp nơi.

Tất cả mọi người như được quấn trong sợi bông mỏng.

Linh khí đa phần tập trung ở Kình Thiên Chi Trụ, những gì lộ ra trước mắt mọi người chỉ là phần đáy của ngọn tiên sơn này, ngay cả khi như vậy, từ xa nhìn lại, nó vẫn rất hùng vĩ.

Nơi này hoang vắng, thiếu tiếng người, nhưng gần Kình Thiên Chi Trụ, lại có ảo giác như nghe thấy tiếng gầm thét của hàng trăm triệu cường giả, giống như con sóng lớn dồn dập, khiến nhân tâm kinh sợ trước khí thế uy nghiêm này.

Kim Kỳ Quý cười to, phóng ngựa ra sau, đối Kim gia thương đội quát:

"Những kẻ lười biếng! Nơi này chính là Kình Thiên Chi Trụ, chính là tiên sơn trong truyền thuyết, nơi cả đời Đông Côn Tiên chủ trú ngụ! Đều phải theo quy củ cho ta, chọc họa, lỡ có chuyện gì xảy ra, Phượng Chiêu Minh tiên quân đến đây, mọi người có khi được đồ ăn không hết còn gói đem đi! Ha ha ha!"

Có người cười lớn trả lời: "Tiên quân nhàn lắm sao, sẽ lại đây bắt ngươi, hừ! Ngươi cũng xứng?"

Kim Kỳ Quý dùng sức múa may roi da trong tay, hét lớn một tiếng: "Trợn to mắt chó các ngươi nhìn Kình Thiên Chi Trụ đi, ngày sau còn có thứ tốt mà khoác lác với lão bà của mình!"

Trong ngoài thương đội mừng rỡ như điên, lớn tiếng hoan hô..